Trong phòng khách ánh đèn u ám, Giang Cảnh Hi một tay ôm lấy thân thể mà hắn ngày đêm hằng mong nhớ vào trong l*иg ngực, một tay khác nắm lấy cằm cô, dùng sức nâng lên một chút.
“... Em... a”
Ôn Vãn bị hắn ôm vào trong ngực, hai đầu gối tách ra, ngồi vắt ngang trên đùi hắn, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Toàn thân tê liệt ở trên người Giang Cảnh Hi, chỉ có bàn tay của nam sinh đang đặt ở sau eo, mới giúp cho cô không bị ngã xuống sàn nhà.
Để váy ngủ mùa hè được mát mẻ, vì vậy nó đã được sử dụng nguyên liệu tiết kiệm, hai dây áo mỏng manh bởi vì trước đó giãy giụa nên đã rớt xuống cánh tay, mảnh vải trước ngực cũng mất đi một chút điểm tựa, từ từ tuột xuống, xuyên qua lớp ren hở trên mặt bên của chiếc váy ngủ, có thể nhìn thấy quầng vυ' màu hồng nhạt.
Giang Cảnh Hi rũ mắt xuống, buông những ngón tay đang ôm cô ra, dùng đầu ngón tay móc lấy mảnh vải ren không chịu rơi xuống, rồi chậm rãi thả xuống...
“Ưm đừng... Ya... Đau quá”
Người trong ngực phát ra một tiếng nũng nịu giống như rêи ɾỉ vì đau đớn, Giang Cảnh Hi liền ngừng tay.
Có lẽ, vừa rồi hắn đã quá nóng vội, không chú ý tới móng tay của ngón trỏ, dường như nó đã xẹt qua một bên đầṳ ѵú của cô.
Đầṳ ѵú có màu hồng nhạt lưu lại một vết xước nông, vết xước dần dần chuyển sang màu hồng đậm, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dấu vết xuyên qua đầṳ ѵú, vô cùng rõ ràng ở trên viên mềm mại trắng nõn kia.
Da^ʍ mỹ mà lại gợϊ ȶìиᏂ.
Giang Cảnh Hi cúi người xuống, ghé đến bên tai Ôn Vãn nói: “Chị, thật xin lỗi, em không phải cố ý.”
“Em liếʍ cho chị được không?”
Tuy rằng ngữ khí hối hận, nhưng trên mặt hắn không có lấy một tia áy náy.
“Không... Không được... Buông ra...” Ôn Vãn cắn môi từ chối, lời nói ấp úng.
Giang Cảnh Hi mặc kệ lời nói gì đó của Ôn Vãn, tiến đến trước ngực cô, há mồm ngậm lấy bộ ngực đã bị hắn lưu lại dấu vết.
“Ưm ya... Em...”
Đầu tiên hắn ngậm lấy đỉnh thù du mềm mại, sau đó nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, rồi dùng đầu lưỡi đánh nhẹ.
Ôn Vãn không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến nước này, cô luôn tự cho rằng mình với em trai kế có mối quan hệ rất tốt, thế nhưng nó lại làm ra chuyện này đối với cô.
Hai mắt cô đỏ hoe, chỉ biết nhìn bản thân đang bị nam sinh ôm vυ' tùy ý dâʍ ɭσạи, tiếp đó liền lên tiếng chửi mắng.
“... Đồ khốn nạn.”
Nghe thấy cô chửi hắn là đồ khốn nạn, Giang Cảnh Hi liền bóp hai bên mép vυ' kéo về phía hắn, hàm răng ngậm lấy viên phấn nộn mà cắn.
Nơi bộ phận mẫn cảm yếu ớt của cô gái truyền đến cảm giác đau đớn, cô thảng thốt: “Ô... Nhẹ một chút... Đau quá.”
Hài lòng khi nghe được tiếng thỉnh cầu mà còn mang theo tiếng khóc nức nở, hắn liền giảm sức lực xuống, tiếp tục gặm cắn, liếʍ mυ'ŧ.
“Ừng ục... Chụt chụt...”
Phòng khách vang lên một thứ âm thanh giống như trẻ con ngậm mυ'ŧ núʍ ѵú giả, Ôn Vãn mồ hôi nhễ nhại, mái tóc mới gội liền dính trên mặt, khóe mắt ướŧ áŧ. Cô đã nhận ra được ly sữa bò có gì đó không ổn.
Giang Cảnh Hi chắc chắn đã bỏ thứ gì đó vào bên trong.
Cảm nhận được sự thất thần của cô, Giang Cảnh Hi đã nhéo một cái vào viên mềm mại khác.
“Ưʍ...”
Cô như mong muốn của hắn mà rêи ɾỉ một tiếng, cũng biết bản thân vô lực không thể giãy dụa, cố gắng quay đầu đi, không muốn nhìn hắn.
Giang Cảnh Hi nhả ra đầṳ ѵú đã bị ngậm ăn đến trong suốt, sáng bóng, rồi lại nhéo cằm cô, khiến cô phải nhìn hắn.
Cô gái với khuôn mặt hồng phấn, đôi mắt hạnh ngấn ngấn lệ, dường như ngay lập tức có thể khóc ra, ánh mắt tràn đầy xuân sắc.
Cô mồ hôi nhễ nhại, mái tóc dài ngang lưng dính lên trên xương quai xanh, màu đen của tóc tương phản với bộ ngực trắng nõn đã được bao phủ bởi những dấu hôn màu đỏ, càng khiến cô trở nên da^ʍ mỹ hơn.
Giang Cảnh Hi nhìn thôi cũng đã cương cứng.
Ôn Vãn cảm nhận được một trận nóng ran ở giữa hai chân cô, đồ vật đó dường như còn có sự sống, phun ra một thứ chất nhầy nóng ẩm, thấm qua qυầи ɭóŧ và váy của cô.
Cô ngửi thấy một cổ mùi tanh, và bộ não mơ màng đã phản hồi về cho cô thông tin này.
Ôn Vãn vốn dĩ là phải từ chối nó, và hận không thể một chân mà dẫm qua.
Nhưng không biết vì cái gì, mà ở giữa chân cô cũng trở nên nóng rực, cảm giác được từ khe hở chảy ra một dòng chất lỏng.