Ân

Chương 8

Căn hộ của Tần Lam thuộc diện cao cấp, trên dưới nhìn thế nào cũng rất rộng và tiện nghi. Nhà được ngăn thêm một gác lửng ở trên, có hai phòng ngủ vừa đủ, bên dưới chính là phòng riêng của nàng.

Mặc dù công việc bận rộn nhưng trước giờ nàng luôn tuân thủ quy tắc ngủ đúng giờ. Trong khi Ngô Cẩn Ngôn còn đang nằm lướt mạng, Trương Gia Nghê phòng bên đang xem tài liệu hội thảo y khoa tháng sau thì dưới tầng, phòng của chủ nhà đã chìm vào một mảng im dìm.

"Trương tỷ, còn thức không?"

Cô lướt vào mục tin nhắn, đưa tay bâng quơ vài ba dòng.

Rất nhanh bên kia cũng hồi đáp: "Có chuyện gì không em? Ngủ không được?"

Ngô Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ lựa lời, dù sao biết được mối quan hệ thân thiết của Tần Lam và Gia Nghê nên thực sự trong lòng cô bắt đầu dâng lên sự đề phòng nhất định.

"Nói chuyện một chút được không?"

"Được."

Rất nhanh, cô nghe được tiếng mở cửa ở bên cạnh.

Cô theo chân Gia Nghê xuống tầng, đi đến ban công có bộ bàn nhỏ.

Tần Lam rất yêu thích hoa, đây là điều mà cô từng nghe Tô Thanh nói nên nhìn thấy giàn hoa leo um tùm ngoài này cũng không khiến cô bất ngờ là mấy.

"Em ngại?" Trương Gia Nghê ngồi xuống ghế nhỏ, lựa chọn lên tiếng trước.

Ngô Cẩn Ngôn cười cười: "Chỉ là thấy mối quan hệ của chị và sĩ quan Tần nên em có chút không thông thôi. Sao chị không nói cho em biết?"

"Chị thấy không cần thiết. Vả lại chị cũng không mách lẻo đâu, em cứ yên tâm làm tốt việc mình theo đuổi."

"À..." Cô ngâm một tiếng rồi im lặng nhìn thành phố về đêm.

"Chị học chung lớp cao trung với Lam Lam, hiện tại ngót nghét cũng hai mươi mấy năm ở bên cạnh nhau rồi."

Ngô Cẩn Ngôn lắng nghe.

"Lam Lam trước giờ là người kỉ luật, cực kì kỉ luật nên việc em cảm thấy bị cậu ấy xem thường thì chị cũng không phản bác." Trương Gia Nghê thành thật nói.

"Nhưng Cẩn Ngôn...Em có từng nghĩ đó chỉ là bề nổi của trái tim mình..."

"Em còn thích Tần Lam đúng không?"

Ngô Cẩn Ngôn im lặng.

Cô từng thích Tần Lam, đó là chuyện của nhiều năm về trước. Hiện tại hỏi cô có còn cảm xúc với nàng không thì bản thân cô cũng không rõ nữa. Kì thực năm đó đem lòng si tình dành cho nàng chính là bản thân đã biết không có kết quả. Tần Lam là đỉnh núi, huống hồ năm đó cô chỉ là một cái cây non vừa mới đâm chồi dưới chân núi.

Hoặc giả như, làm kẻ thù mới có thể đứng bên cạnh nàng...



Sáng nay mọi người đã tập trung ở doanh trại thành phố S.

Tần Lam như cũ mặc quân phục chỉnh tề, đứng ở đầu bàn họp dài.

"Chiến lược tối hôm qua chắc mọi người đều biết là giả."

"Băng đảng của tên trùm ma tuý đó rất nguy hiểm, có lẽ chúng đã đánh mùi được cảnh sát chúng ta đang rục rịch lên kế hoạch bắt gọn nên luôn có những kẻ trà trộn vào thiết bị di động cũng như theo sát chúng ta để lấy thông tin." Nàng dõng dạc nói lớn, song ở bên ngoài sẽ không thể nghe thấy được những gì nàng truyền đạt.

Đội đặc nhiệm hôm nay đầy đủ sáu thành viên, kể cả Phó Hằng lâu nay không xuất đầu lộ diện vẫn chọn đi theo.

Nguyên nhân vì trong một lần đi làm nhiệm vụ của ba năm trước, có lẽ vì áp lực tinh thần nặng nề nên anh ta đã bị bóng ma tâm lý đè nặng đến giờ. Tham gia thì cùng lắm đứng ở đội chỉ huy, đồng đội khó lòng giúp được nếu lỡ phát bệnh trong lúc đang căng thẳng.

"Đội trưởng, việc phân chia đội hình như thế nào?" Hứa Khải trở lại trạng thái nghiêm chỉnh, sự hồn nhiên thường ngày cũng tan biến.

Tần Lam lướt máy tính bảng trên tay mình, đọc vài dòng trong đó rồi nhanh chóng đáp: "Chúng ta chia thành ba đội là chính."

"Trước mắt, Phó Hằng và trung uý Lý Xuân Ái sẽ ở căn cứ nắm giữ tình hình tổng quan cùng sở cảnh sát."

Ngô Cẩn Ngôn vô thức liếc nhìn nam nhân lãnh đạm kia rồi thu hồi ánh mắt.

"Tôi và Ngô Cẩn Ngôn sẽ đi chung một đội, nằm vùng ở thôn A thuộc Bắc Sơn, có thể tên đứng đầu sẽ ẩn náu ở đó."

Cô khẽ gật đầu với nàng, tiếp tục lắng nghe.

"Còn lại Hứa Khải, Tô Thanh và Quán Dật sẽ được tổ hợp với phía cảnh sát, thực hiện kế hoạch chi viện tiếp theo."

Sở dĩ sự phân chia có nét chênh lệch và rải rác như thế, song, đối với nhiệm vụ lần này chính là càng yên lặng thì cơ hội thắng càng cao. Nắm được yêu cầu chính đó, cách đây vài ngày, Tần Lam đã cùng cảnh sát thực hiện sơ đồ kế hoạch hoàn chỉnh. Và cho dù có sơ xuất từ tổ đội nào đó, vẫn còn có cách xoay chuyển tình thế.

Hiện tại, ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Nhiệm vụ lần này không tầm thường như đi giải cứu con tin, hay bắt cướp. Đặt tính mạng mình lên bàn cân với an nguy quốc gia, dù muốn dù không, đã trở thành một cảnh sát đặc nhiệm thì số mệnh đã được định là sẽ hi sinh dù sớm dù muộn.

Tần Lam nhìn những thanh niên còn trẻ tuổi trước mặt mình, thực sự chỉ dám buông nhẹ tiếng thở dài ở bên trong lòng. Đúng là nàng giỏi, sĩ quan Tần trước giờ chưa từng bị đánh bại. Nhưng đối với nhiệm vụ lần này nàng cũng mang theo một chút mông lung nhất định. Trong quá khứ cũng không thiếu người tài như nàng, cuối cùng vẫn là chết dưới nòng súng của Tiêu Hạo Niên...

"Có ai muốn phát biểu gì nữa không?" Giấu đi cảm xúc phức tạp, Tần Lam tiếp tục lên tiếng hỏi câu cuối.

Mọi người đều không hồi đáp.

"Được."

"Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, mọi người trong chúng ta đều phải biết trân trọng giây phút chiến đấu. Có thể nó sẽ diễn ra trong nhiều tuần, nhiều tháng nhưng tuyệt đối không vì chán chường mà mất cảnh giác."

"Một là hi sinh tệ hại dưới tay của kẻ thù. Hai là bắt hết bọn chúng và trả lại cho nhân dân sự bình yên vốn có."

"Rõ chưa?"

Mọi người đồng loạt đứng lên, nghiêm túc hô to: "Rõ!"



Bốn người kia đã rời khỏi phòng họp. Trong phòng duy chỉ còn lại hai người là nàng và cô.

"Sĩ quan Tần, cô gọi tôi ở lại có chuyện gì muốn dặn dò?" Ngô Cẩn Ngôn đợi đến khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại, lập tức hỏi.

Tần Lam lúc này chấp hai tay ra sau lưng, đưa đôi mắt cứng rắn trực tiếp xoáy thẳng vào tâm can của cô.

"Ngô đặc công, tôi không biết cô đối với tôi có bất mãn gì, hay cô muốn chứng minh điều gì với tôi. Nhiệm vụ lần này quan trọng, là nhất trong sự nghiệp của mỗi người trong chúng ta. Vì thế nên nếu trong lòng cô có khúc mắc với tôi, có thù địch gì với tôi thì mong cô hãy tạm gác lại."

Ngô Cẩn Ngôn giống như kẻ xấu bị vạch trần thẳng thừng, lòng có chút chột dạ.

"Trước kia chúng ta là hai người đến từ hai miền khác nhau. Hiện tại, nếu đã chung một đội tác chiến thì cô đừng để việc tư của mình làm ảnh hưởng mọi người. Tôi nói chắc cô hiểu. Là một đặc công, điều chúng ta hướng tới không phải là danh vọng, bằng cấp, hay quân hàm treo ở hai bên vai."

"Sĩ quan Tần, cô không cần phải dạy tôi nhiều như vậy. Đạo lý này tôi đều hiểu." Ngô Cẩn Ngôn hơi thẹn, cô quay sang hướng khác né tránh.

"Hiểu thì tốt." Tần Lam mỉm cười.

Ngô Cẩn Ngôn sững sờ.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được nụ cười ấm áp như thế từ Tần Lam.

"Tôi mong chúng ta có thể an toàn trở về."

Việc bàn bạc đã kết thúc, mọi người chính thức lên đường đi đến Bắc Sơn.



11/6/2022.