Sự Trả Thù Của Người Chồng

Chương 1: Sau cánh cửa

Tường Lâm uể oải ra khỏi thang máy bước vào trong nhà, vừa mới mở cửa đã nghe thấy những tiếng ‘bạch bạch bạch’, ‘oh yes’… từ trong phòng ngủ truyền ra. Anh lại nhìn quanh phòng khách, phòng bếp, nơi nào cũng lộn xộn.

Chiếc qυầи ɭóŧ chữ T vắt vẻo trên bàn ăn, áo vυ' nằm trên sô pha, quần áo rồi đồ chơi tìиɧ ɖu͙© các loại vứt lung tung trên mặt đất, kéo dài từ phòng khách đến phòng ngủ.

Tường Lâm dùng mũi chân câu một chiếc boxer lên nhìn ngắm. Cái quần này là kiểu ưa thích của thằng Thuận hàng xóm đây mà, chắc hôm nay lại là nó rồi.

Nhếch mép lên cười khẩy, thằng ranh này thì anh biết, rất chịu chơi, ăn được cả nam lẫn nữ.

Tường Lâm hơi rũ mắt, tóc mái che khuất một phần ánh mắt anh, che giấu đi sóng ngầm cuộn trào.

Vợ anh nɠɵạı ŧìиɧ không phải ngày một ngày hai, mà cũng không phải chỉ với một thằng, ngoài thằng hàng xóm, nó còn dụ dỗ mấy thằng nữa, từ thằng nhóc chưa trưởng thành đến đàn ông có vợ cũng đéo tha.

Vợ của anh, Phạm Thùy Vân là bạn học chung đại học, hai người yêu đương rồi kết hôn nhưng cuộc sống hôn nhân lại không như mong muốn. Bề ngoài anh gầy gò, sắc mặt u ám, lại hay sống luồn cúi, năng lực làm việc đã không ra gì, ở trên giường cũng vô dụng nốt. Cho nên ả đàn bà kia mới không kiêng nể gì đi tìm niềm vui bên ngoài.

Ban đầu còn biết giấu giấu giếm giếm, nhưng sau khi thấy anh biết mà không dám nói gì, ả lớn mật hơn, công khai nɠɵạı ŧìиɧ, dẫn cả tình nhân về nhà mây mưa.

Nếu như trước đây, Tường Lâm sẽ đi thẳng vào phòng ngủ, bật nhạc lên nghe, nhưng hôm nay mới bị sếp chửi và bố mẹ gọi điện mắng, trong lòng anh nghẹn một cục tức, không xả không được.

Tất nhiên anh không thể xông vào đánh nhau được, thằng Thuận khỏe như vâm, đánh nó chỉ có thiệt.

Tương Lâm biết lợi thế của mình ở đâu. Trước đây khi còn là sinh viên, anh đã làm thêm ở quán bar. Quán bar hỗn tạp, loại người gì cũng có, không ít gay hay bi đều nói anh có một sức hút kỳ lạ.

Tường Lâm nhớ lại cách mà các cô gái phục vụ trong bar dụ dỗ khách, ném cặp táp lên ghế, cởϊ áσ khoác và quần âu ra chỉ để lại một chiếc sơ mi trắng, chiếc qυầи ɭóŧ tam giác và chiếc cà vạt.

Là một người đàn ông, da dẻ trắng nõn, thân thể gầy gò như đàn bà là một điều đáng buồn, nhưng giờ phút này, nó mang lại lợi ích không hề nhỏ cho Tường Lâm.

Anh hơi hất tóc lên, cởi bốn nút áo sơ mi trên cùng, nới lỏng cà vạt. Từng ngón chân trắng muốt khẽ bước trên sàn, đi về phía phòng ngủ.

Tường Lâm biết Hữu Thuận là một kẻ cao ngạo và cẩn thận, cậu ta không bao giờ đưa lưng về phía cửa, luôn hướng mặt ra phía ngoài, luôn mở một phần ba cửa phòng ngủ, mỗi lần Tường Lâm đi ngang qua, liếc mắt là có thể nhìn thấy người bên trong cùng với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu ta.

“Ưm a… sướиɠ quá… ȶᏂασ chết em đi…”

Thùy Vân ngồi trên đùi Hữu Thuận, được cậu ta ôm vào lòng đưa lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy được người chồng yếu đuối vô dụng của mình đã đẩy rộng cửa ra đứng tựa người vào cạnh cửa quan sát màn quay phim heo trực tiếp bên trong.

Hữu Thuận hơi ngạc nhiên vì cách ăn mặc và hành động khác hẳn thường ngày của Tường Lâm, song, sâu trong lòng cậu ta có một loại hưng phấn không nói thành lời.Cậu ta tóm lấy hai chân Thùy Vân bế lên, vừa đi vừa ȶᏂασ, đến gần Tường Lâm, chỉ còn khoảng hai ba bước nữa là chạm vào, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh.

Tường Lâm khẽ nhếch môi cười, đáy mắt hơi giương lên. Hữu Thuận sửng sốt, người này…

Chỉ thấy Tường Lâm duỗi tay vuốt ve thân thể mình, miệng cắn lấy chiếc cà vạt, đầu hơi ngửa lên. Bàn tay trắng nõn kéo thấp cổ áo xuống, để lộ ra bờ vai gầy gò cùng xương quai xanh xinh đẹp, tay trái anh thò vào trong áo từ dưới bụng lên vướt ve cơ thể, tay phải thì luồn vào qυầи ɭóŧ trắng xoa nắn ©ôи ŧɧịt̠ của mình.

Quá quyến rũ!

Hữu Thuận nhìn đến ngây người, ngay cả động tác ȶᏂασ Thùy Vân cũng dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ chôn trong cơ thể ả ta càng lúc càng phình to ra.

Đang ȶᏂασ sướиɠ đột nhiên bị dừng, Thùy Vân nũng nịu kêu lên:

“Anh.. ȶᏂασ em đi… sao lại dừng rồi… mau ȶᏂασ đi…”

Nói rồi ả ta tự hẩy mông mình, tự thân vận động.

“Hưm a… sướиɠ quá…”

Hữu Thuận vẫn nhìn chằm chằm Tường Lâm, nhìn làn da anh từ từ ửng hồng, khóe mắt dần ngập nước, động tác vuốt ©ôи ŧɧịt̠ mỗi lúc một nhanh.

Ánh mắt cậu ta tối sầm, hung hăng bóp mạnh hai cánh mông của Thùy Vân, khiến ả ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu ré lên. Cậu ta khàn giọng nói:

“Thích ȶᏂασ chứ gì, này thì ȶᏂασ…”

Cậu ta ưỡn mông thật mạnh, dộng ©ôи ŧɧịt̠ liên hồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tường Lâm không chớp, như thể người cậu ta đang ȶᏂασ không phải là Thùy Vân mà là anh vậy.

“Anh muốn ȶᏂασ em, anh muốn được ȶᏂασ em, ȶᏂασ chết em thì thôi…”

Hữu Thuận nói, dường như lời này nói với Tường Lâm. Có lẽ là do ánh mắt cậu ta quá nóng bỏng, hoặc có lẽ là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ của việc phá vỡ giới hạn của bản thân mang lại, Tương Lâm ưỡn người bắn đầy tay, chiếc qυầи ɭóŧ trắng cũng ướt đẫm một mảng, có tϊиɧ ɖϊ©h͙, có dâʍ ŧᏂủy̠.

Anh nhả cà vạt ra há miệng thở dốc, sau đó nheo mắt đưa ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lên miệng, thè lưỡi ra liếʍ.

“AAAAA ȶᏂασ chết em!!!”

Hữu Thuận giống như phát rồ, ánh mắt long lên sòng sọc, ép chặt mông Thùy Vân xuống điên cuồng ȶᏂασ như máy khâu.

“A a a… sướиɠ quá… ȶᏂασ chết em đi… a a…”

Thùy Vân gào lên, Hữu Thuận cắn chặt bả vai cô ta, đỏ mắt nhìn Tường Lâm, gầm gừ bắn ra…

Tường Lâm nhếch mép cười, quay đầu đi về phòng khách nhặt đồ của mình lên, thản nhiên đi về phòng mình để lại không gian cho đôi gian phu da^ʍ phụ.

Thùy Vân không biết gì về sự xuất hiện của Tường Lâm, nũng nịu vẽ vòng tròn trên ngực Hữu Thuận, nói:

“Hôm nay anh mạnh quá à, ȶᏂασ người ta tơi bời. Ở lại ăn cơm nhé!”

Hữu Thuận nhấc ả ta ra thô bạo ném xuống giường, nói:

“Hôm nay anh muốn ngủ lại đây.”

Thùy Vân cười khúc khích, xem ra tối nay lại được thêm một trận nữa rồi.

Chỉ là ả ta không ngờ, giờ phút này, trong đầu trong mắt gian phu của ả chỉ toàn hình bóng người chồng ả đã phản bội thôi.

….

Hữu Thuận nói được làm được, sau khi dọn dẹp phòng khách, Thùy Vân bắt đầu nấu cơm. Như mọi khi, ả ta chỉ nấu cơm cho mình và tình nhân.

Mọi lần vẫn như thế, Hữu Thuận không thấy có gì không phải, nhưng hôm nay cậu ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, cau có nói:

“Sao nấu ít cơm thế, ai ăn ai đừng?”

Thùy Vân sửng sốt:

“Em vẫn nấu như mọi khi mà, hai người ăn thế này là đủ rồi.”

“Còn chồng em thì sao?”

“Nó? Quan tâm làm đéo gì, muốn ăn tự nấu mà ăn.”

Nhắc đến chồng mình, Thùy Vân lộ rõ vẻ khinh thường. Ả không muốn nói nhiều về anh, quay đầu tập trung nấu cơm. Hữu Thuận cau mày, dường như không vui về thái độ của ả.

Còn về sao lại không vui, chính cậu ta cũng không biết.