Sở Sở Nhà Ta Đẹp Nhất

Chương 8: Không Còn Nụ Hôn Đầu

Sở Tâm Chi chớp mắt, lắc đầu một cái.

Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có vài bóng đang lay động.

Lảo đảo đi qua, liếc mắt liền thấy chất lỏng màu đỏ như máu trên bàn thủy tinh, tỏa ra màu sắc đẹp mắt, mang theo hương thơm say lòng người.

Nó chắc chắn rất ngon!

Sở Tâm Chi bưng ly cao cổ trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

Kỳ Binh đứng ở sau lưng Thịnh Bắc Huyền nhìn mà choáng váng.

Cô….Không phải là cô gái bị đâm ngày hôm đó sao?

Liều lĩnh xông vào không nói, còn uống rượu trong ly rượu BOSS.

Anh ta dường như nhìn thấy kết cục của người phụ nữ này.

Kỳ Binh lập tức nhìn về phía boss của mình, ánh mắt thâm thuý bình tĩnh không gợn sóng, không lay động.

Không tức giận?

Anh ta cảm thấy không thể.

Boss có mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, đồ đạc của anh tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào, cho dù là một chút cũng cảm thấy ghê tởm, huống chi là uống trong ly rượu của anh.

Thịnh Bắc Huyền nhìn chằm chằm người bé nhỏ lảo đảo trước mắt.

Chiếc váy liền thân dài đến mắt cá chân làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh không xương của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không phấn trang điểm, ánh mắt tinh khiết mông lung vô tội, so với lúc mới gặp cô khác nhau hoàn toàn.

Mà Lý Kiện ngồi đối diện Thịnh Bắc Huyền, mắt đã sớm dính trên người Sở Tâm Chi.

Ánh mắt hèn mọn của Lý Kiện di chuyển trên người Sở Tâm Chi, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Xinh đẹp, đúng là xinh đẹp!

Câu lạc bộ Kim Thành từ khi nào lại có người như vậy?

Cánh tay nhỏ bé lộ ra quả thực giống như một ngó sen đã được làm sạch, trắng nõn, bóng loáng mềm mại, có thể bóp ra nước.

Thật muốn chạm vào nó.

Lý Kiện nuốt nước miếng, hai mắt đã dấy lên ngọn lửa.

Sở Tâm Chi bị sắc lang ngấp nghé mà không biết gì, đưa tay cầm ly rượu trước mặt Lý Kiện lên, định uống.

Lông mày dày của Thịnh Bắc Huyền nhíu lại, đưa tay kéo hũ mèm*nhỏ vào trong ngực mình.

*chế nhạo người say

Sở Tâm Chi bị người ta bắt lấy cánh tay, lảo đảo, lập tức ngã vào trong ngực Thịnh Bắc Huyền, ngồi trên đùi anh, mặt đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của anh, đau đến mức cô nhíu mày.

Ly rượu trong tay cũng đổ lên bàn thủy tinh.

Chất lỏng màu đỏ chảy từ từ trên bàn thủy tinh trong suốt.

Lý Kiện nhìn Sở Tâm Chi ngã vào trong ngực Thịnh Bắc Huyền mà khϊếp sợ nói không nên lời.

Trong giới kinh doanh ai mà không biết tổng giám đốc Thịnh của quốc tế Cường Thịnh luôn có một quy tắc chết: Phụ nữ không thể đến gần!

Nhưng người trước mắt này....

"Tổng giám đốc Thịnh, không biết vị này là ai?" Lý Kiện cẩn thận hỏi.

Đôi mắt Thịnh Bắc Huyền hơi sâu, đè lại người đang làm loạn trong ngực: "Phu nhân tổng giám đốc quốc tế Cường Thịnh."

Lý Kiện là một người cơ trí, vợ tổng giám đốc quốc tế Cường Thịnh, vậy chẳng phải là... người phụ nữ của tổng giám đốc Thịnh.

“Thế nào, tổng giám đốc Lý có ý kiến?” Đôi môi mở ra khép lại, lời thốt ra lạnh như băng.

"Không dám, không dám."

Lý Kiện lau mồ hôi trên đầu, cảm thấy may là không làm ra chuyện gì khác thường với người phụ nữ này.

Tổng giám đốc Thịnh không phải không gần nữ sắc sao? Anh ta kết hôn khi nào? Tại sao bên ngoài không có một chút tin tức nào.

Mồ hôi trên đầu Lý Kiện chảy càng lúc càng nhiều.

"Hợp đồng!"

Lý Kiện kinh ngạc thốt lên một tiếng, đột nhiên nhìn thấy chất lỏng màu đỏ thấm vào hợp đồng.

Kỳ Binh nhanh chóng xông tới, cầm lấy hợp đồng trên bàn đi nhưng quá trễ rồi.

Cả hai hợp đồng đều bị rượu vang đỏ thấm vào.

Nhưng đối với Kỳ Binh mà nói, mức độ khϊếp sợ của hợp đồng trị giá hơn trăm triệu bị huỷ cũng không thể so sánh được với việc nhìn boss ôm một người phụ nữ trong lòng.

Hơn nữa, BOSS vừa nói người phụ nữ này là vợ tổng giám đốc quốc tế Cường Thịnh.

"Tổng giám đốc Thịnh, hợp đồng này...." Giọng của Lý Kiện rõ ràng mang theo hoảng loạn.

Ông ta vất vả lắm mới gặp được Thịnh Bắc Huyền, thảo luận mua quyền sử dụng khu thương mại trong quận mới Nam Thành từ tay anh. Cái này không nói, ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ lại bị người phụ nữ đột nhiên xông vào làm rối loạn.

Trong lòng Lý Kiện giống như vừa ăn phân vậy.

Không, còn khó chịu hơn ăn phân.

Tay Thịnh Bắc Huyền chầm chậm vuốt ve mặt Sở Tâm Chi, cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay mềm mại mịn màng, khiến người ta yêu thích đến không nỡ buông tay.

Sở Tâm Chi đã sớm ngủ thϊếp đi trong lòng Thịnh Bắc Huyền.

Cho dù là trong giấc ngủ, cô cũng có thể cảm giác được trên mặt mềm mại như lông vũ, không nhịn được cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Động tác vô ý thức của Sở Tâm Chi, làm trong lòng Thịnh Bắc Huyền giống như đang nổi lên ngọn lửa, khô nóng khó hiểu.

“Đồ nhỏ, đừng lộn xộn!” Giọng nói âm trầm, động tình rõ ràng.

Sở Tâm Chi cảm giác được có người rống mình, liền nhíu mày không vui, há mồm cắn lên người Thịnh Bắc Huyền.

Áo khoác âu phục của Thịnh Bắc Huyền vẫn còn trên ghế sa lon, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thủ công mỏng manh.

Hàm răng nhọn của cô cắn vào bụng anh.

Shhh!

Sắc mặt Thịnh Bắc Huyền hoàn toàn thay đổi.

Nắm kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tâm Chi ra.

Nơi đó, có thể tùy tiện cắn sao?

Lý Kiện xoa tay, xấu hổ đến mức ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

Nhìn người đẹp kia, ông ta cũng không dám.

Từ khi biết mỹ nhân kia là nữ nhân của tổng giám đốc Thịnh, ông ta cũng không dám có tâm tư khác.

Lý Kiện nhìn Thịnh Bắc Huyền: “Tổng giám đốc Thịnh, hợp tác của chúng ta, anh xem..."

Thịnh Bắc Huyền khẽ ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Lý cũng thấy rồi đó, hợp đồng bị hủy, sợ là lần hợp tác này không đàm phán được rồi, nếu tổng giám đốc Lý thật sự có hứng thú, lần sau lại nói chuyện tiếp.”

Lý Kiện đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, nếu còn không nghe ra ý tứ của Thịnh Bắc Huyền thì chính là ông ta ngu ngốc rồi.

Lần sau?

E là không có.

Gặp anh một lần đã khó, làm sao còn có lần sau nói chuyện tiếp.

Mặc dù vậy, Lý Kiện vẫn đứng lên cười: “Nếu đã như vậy, tôi không quấy rầy tổng giám đốc Thịnh nữa, lần sau gặp lại.” Ông ta đưa tay ra.

Thịnh Bắc Huyền không có thói quen bắt tay với người khác, nên cũng không đưa tay ra

Sắc mặt Lý Kiện có chút đen sì, bị một người nhỏ hơn hai mươi tuổi không nể mặt, quả thật là không thể nhịn được.

Kỳ Binh đúng lúc vươn tay ra nắm tay với Lý Kiện.

"Tổng giám đốc Lý, hẹn gặp lại lần sau."

Anh ta làm tư thế mời, dẫn Lý Kiện ra khỏi phòng riêng.

Toàn bộ phòng riêng chỉ còn lại Thịnh Bắc Huyền và Sở Tâm Chi.

Sở Tâm Chi chính là một con mèo hiếu động, không ngừng ầm ĩ ở trong ngực Thịnh Bắc Huyền.

Náo loạn đến mức trong lòng Thịnh Bắc Huyền phiền não không thôi, lửa cả người đều bị khơi lên.

Một tay Thịnh Bắc Huyền cố định đầu Sở Tâm Chi không ngừng lay động, một tay cầm lấy bình rượu rót một ly rượu vang đỏ.

Anh bưng ly rượu lên, còn chưa kịp đưa đến bên miệng, Sở Tâm Chi giống như ngửi thấy mùi vị, lập tức ngẩng đầu từ trong ngực anh, nắm lấy tay anh, đoạt ly rượu.

Ùng ục uống.

Đôi môi phấn nộn nhuộm màu rượu, trông trơn bóng, khiến người muốn hái.

Sở Tâm Chi mở mắt ra, vẫn say mông lung như trước, cô đưa ly rượu đến trước mặt Thịnh Bắc Huyền, bĩu môi, giống như một đứa trẻ đòi kẹo.

"Còn muốn."

Khóe miệng Thịnh Bắc Huyền nhếch lên, mang theo nụ cười yếu ớt: "Muốn cái gì?"

“Rượu."

Thịnh Bắc Huyền chỉ cười không nói.

“Rượu, tôi còn muốn uống!” Sở Tâm Chi lặp lại một lần nữa.

Thịnh Bắc Huyền rũ mắt xuống, cầm bình rượu trên bàn, rót một ngụm vào miệng.

Mắt thấy chất lỏng màu đỏ đi vào miệng anh, Sở Tâm Chi liền nóng nảy.

Hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy áo sơ mi của Thịnh Bắc Huyền, miệng cắn lên môi anh, nuốt vào.

Cô chỉ muốn uống rượu...