Khứ Truy Ái

Chương 23: Khứ Truy Ái

Buổi chiều có tiết thể thao, phía Tạ Tử Trung có rất nhiều fan hâm mộ bao vây trò chuyện, Ai Nhi ngồi một góc chăm chú nhìn vào chiếc máy ảnh, Mạc Lục tiến đến bắt chuyện – "Cậu đang xem ảnh à?" – Mạc Lục chỉ vào chiếc máy ảnh trên tay Ái Nhi hỏi.

"Ừm." – Ái Nhi ngỡ ngàng trả lời.

Đây là lần đầu Mạc Lục chủ động trò chuyện với cô nên có chút bất ngờ, cũng đã rất lâu Ái Nhi chưa nói chuyện với Mạc Lục từ vụ lon nước ngọt ở căn tin cũng đã mấy tuần rồi rồi, trong lớp học Ái Nhi ngồi trên Mạc Lục 3 bàn nên việc bắt chuyện là điều không thể. Ai Nhi biết Mạc Lục cũng ít khi nói chuyện với người lạ nên giờ ra chơi cô cũng không lại chào hỏi điều gì.

"Cậu thích chụp ảnh hả?" – Mạc Lục ngồi xuống hỏi.

"Ừm, cậu muốn xem qua không?" – Ái Nhi đưa chiếc máy ảnh cho Mạc Lục.

Cậu lướt qua từng tấm ảnh mà Ái Nhi chụp, cười cười luôn miệng khen – "Cậu chụp đẹp thật đấy." – Vài phút sau Mạc Lục chỉ vào màn hình rồi nhìn qua Ái Nhi với gương mặt biểu tình – "Đệt! Chụp khi nào vậy?"

"Hôm ở quảng trường đó, tôi thấy hai cậu đẹp đôi nên tiện thể chụp một tấm." – Ái Nhi nhìn qua chiếc máy ảnh trên tay Mạc Lục trả lời.

Gương mặt của Mạc Lục bắt đầu thay đổi nhìn qua Ái Nhi – "Cậu gửi cho tôi tấm ảnh này đi."

Tấm ảnh đó là hồi cậu và Tạ Tử Trung cùng ăn bò viên ở quảng trường, không ngờ Ái Nhi lại bắt được khoảnh khắc đẹp đến thế, Mạc Lục muốn xin về làm nền điện thoại. Điện thoại cậu cũng nên có cái gì đó liên quan đến bạn trai của mình.

Lúc này Ái Nhi cười cười nhìn về hướng của Tạ Tử Trung phía trước – "Cậu với Tạ Tử Trung giống nhau thật."

"Chỗ nào?" – Mạc Lục nghiêng đầu nhìn theo hướng Tạ Tử Trung hỏi.

"Mấy tuần trước, Tạ Tử Trung cũng xin lưu ảnh này." – Ái Nhi trả lời.

Nghe đến đây Mạc Lục há hốc mồm hét lên – "Hả?"

"Cậu ấy thấy tôi chụp mà, cậu ấy rất biết phối hợp." – Ái Nhi cười cười.

Thật ra ngày hôm đó là Tạ Tử Trung trực tiếp nhắn tin cho Ái Nhi đến chụp hình cho cậu, vì muốn bí mật giấu diếm nên Tạ Tử Trung không cho Mạc Lục biết.

Chắc vì ngắm tấm ảnh là chưa đủ nên Tạ Tử Trung đã nôn nóng tỏ tình với Mạc Lục. Tạ Tử Trung tối hôm đó đã lấy hết can đảm để nói với Mạc Lục, cậu ta lo ngại nếu như Mạc Lục không thích mình thì có thể sẽ phải mất đi một tình bạn. Tạ Tử Trung đã phải đắn đo suy nghĩ việc này mấy hôm, cho đến đêm tập thể dục cùng nhau, cậu ấy lấy hết can đảm để bài tỏ với Mạc Lục. Tuy vậy vẫn chưa nhận được câu trả lời, nên cậu đã phải cố nén lại mà yêu cầu Mạc Lục cho mình câu trả lời vào sáng hôm sau.

Suốt buổi tối hôm đó Tạ Tử Trung dường như không sao ngủ được, cậu suy nghĩ về Mạc Lục, trên tay cầm chiếc điện thoại có hình ảnh của Mạc Lục mà ngắm nhìn, nếu thật sự Mạc Lục từ chối tình cảm này thì liệu rằng gặp nhau có còn được như trước hay không? Một câu hỏi lớn trong đầu khiến cho cậu không thể nào ngừng lại được, không ngủ được vì lo sợ, lo lắng, hồi hộp: "Mạc Lục có chấp nhận yêu mình hay không? Hy vọng là cậu ấy chấp nhận." – Tạ Tử Trung còn suy nghĩ đến việc nếu như thật sự bị từ chối, cậu sẽ xin bố mẹ về quê học tập, vì làm như thế sẽ khiến cho Mạc Lục cảm thấy dễ chịu hơn khi nhìn thấy cậu.

Về phần mình, sau khi về quên Tạ Tử Trung vẫn sẽ nhớ mãi nhớ mãi hình bóng của Mạc Lục, chỉ cần là còn có thể, cậu ta sẽ cố nhớ gương mặt của người mà mình thích thầm bấy lâu nay.

Dường như những chuyện mà cậu suy nghĩ nó đi xa với thực tế. Mạc Lục ngỏ lời trong sự vui mừng của Tạ Tử Trung khiến mọi cảm giác lo lắng trong cậu ta điều biến mất, một câu nói "bạn trai" của Mạc Lục cũng đủ làm Tạ Tử Trung hít hà mà thở phào nhẹ nhõm.

Ái Nhi nhìn Mạc Lục cười cười rồi hỏi – "Hai cậu đang quen nhau?"

Mạc Lục nhìn qua Ái Nhi, tay chân lúng túng không biết phải trả lời như nào, câu hỏi này như một con mã trên bàn cờ đang chiếu tướng, việc này không phải muốn nói ra là nói.

Cậu ấp úng một hồi lâu thì Ái Nhi lại nói tiếp – "Tôi biết chuyện của hai cậu rồi, không cần phải lúng túng như vậy."

"Đệt! Có chuyện gì đâu." – Gương mặt của Mạc Lục có phần bất ngờ mà phản biện.

"Cậu và Tạ Tử Trung đang yêu nhau." – Ái Nhi nhìn chằm chằm vào cậu hỏi – "Tôi nói có đúng không?"

"Sao cậu biết?" – Mạc Lục hỏi.

Ái Nhi nhìn về hướng Tạ Tử Trung nháy mắt mấy cái, theo đó Mạc Lục cũng đã biết tại sao, nhưng vẫn còn một nghi vấn trong đầu của cậu ta, tại sao Tạ Tử Trung lại nói cho Ái Nhi biết chuyện của hai người, suy nghĩ, cậu nhìn Tạ Tử Trung rồi nhíu mày.

Thầy thể dục hô to – "Tập hợp!" – Cả đám chạy nhanh như chớp tiến đến trước mặt thầy xếp thành 3 hàng dọc, Tạ Tử Trung chọn vị trí đứng sau Mạc Lục, cậu ta chủ động choàng tay ôm lấy Mạc Lục ở phía trước, đối với cậu và Mạc Lục mà nói đây là một cái ôm chứa đựng tình cảm của Tạ Tử Trung trao cho Mạc Lục, bạn học xung quanh thì chỉ cho đó là một cái đùa giỡn của hai thằng bạn thân.

Mạc Lục xoay đầu lại nói nhỏ vào tay của Tạ Tử Trung – "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Chuyện gì?" – Tạ Tử Trung nhỏ giọng hỏi.

"Ra về đi." – Mạc Lục đáp.

Lúc đó thầy thể dục hô lên – "Hai em kia! Làm gì đó? Lên đây cho tôi!" – Cả lớp nhìn chằm chằm vào cậu và Tạ Tử Trung rồi cười điên cuồng, Mạc Lục chỉ tay vào bản thân hỏi – "Em ấy hả?"

"Tôi nói hai em đó! Đi lên đây." – Thầy thể dục nghiêm giọng trả lời.

Tạ Tử Trung tiến lên phía trước, réo vào tai Mạc Lục – "Đi thôi." – Mạc Lục bước theo phía sau, vẻ mặt của thầy thể dục rất nghiêm túc, ông chỉ tay về hướng sân bóng rồi ra lệnh – "Hai em thấy tay tôi chỉ không? Chạy mười vòng cho tôi."

Thầy thể dục vừa dứt lời, Tạ Tử Trung bắt đầu chuẩn bị tư thế và chạy thẳng về phía sân bóng. Mạc Lục vẫn còn đứng đó nhìn theo, thấy thế thầy thể dục liền hối thúc cậu – "Sao còn đứng đây? Em cũng chạy đi."

"Dạ." – Mạc Lục đáp lời rồi cũng bắt đầu chạy theo sau Tạ Tử Trung.