Độc Chiếm

Chương 15: Mật mã (hơi H)

Vụ này ai cũng muốn nhận nhưng ai cũng không dám nhận. Một khi nhận, chính là đối nghịch với Tổng tài của tập đoàn Tuấn Vỹ - Tống Y.

Tống Y là con trai trưởng của Tống Lập Quốc, tập đoàn Tuấn Vỹ là đế quốc thương nghiệp do Tống Lập Quốc và mẹ đẻ của Tống Y - chính là vợ thứ nhất của ông ta tạo ra.

Bây giờ anh ta là cổ đông lớn nhất của Tuấn Vỹ.

Có thể nói, sau đó Tống Lập Quốc cưới mỗi một đời vợ đều là nɠɵạı ŧìиɦ trong hôn nhân.

Trương Mặc biết vụ án này khó giải quyết, nó không phải án tranh di sản bình thường, trong đó còn đề cập đến sự tranh đoạt ích lợi hung tàn.

Tống Thụy cười nói: "Luật sư Trương, tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ, anh không cần trả lời gấp như vậy."

"Tôi có thể hỏi vì sao cô tìm tôi không?"

"Hiển nhiên, vụ án này không phải anh không được." Tống Thụy nói: "Đương nhiên, nếu luật sư Trương không có sự can đảm nào, tôi cũng có thể mời đoàn luật sư khác."

Trong ngành Trương Mặc đã có chút danh tiếng, lại là chuyên gia của phương diện này, danh tiếng rất tốt. Tống Thụy tìm anh ta, tự nhiên là coi trọng năng lực của anh ta.

Trương Mặc không do dự, trong lòng đã sớm có quyết định nhưng bởi vì việc này phức tạp, anh ta vẫn hàn huyên rất lâu mới nhả ra.

Mặc Thiên Cập chờ cô ở bên ngoài, côn ŧᏂịŧ giữa háng đã mềm xuống, Tống Thụy không biết anh dùng biện pháp gì làm nó mềm thêm.

Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào trên mặt anh, dung hóa đường cong thanh lãnh sắc bén của anh, Tống Thụy đi qua nắm tay anh: "Đi thôi."

Trương Mặc cho rằng anh sẽ ném ra, ở nơi công chúng, anh vẫn rất chú trọng hình tượng, nhưng Mặc Thiên Cập không như vậy, thần sắc trấn định mà nắm lấy.

"Luật sư Trương, vất vả rồi." Anh nói.

Trương Mặc cười khách khí: "Nên làm thôi, giá cả Tống tiểu thư đưa ra cũng không thấp."

Trên đường trở về, Mặc Thiên Cập hỏi cô ra giá bao nhiêu, Tống Thụy nói bí mật: "Tóm lại, em bây giờ khá nghèo." Cô ngửa đầu cười với anh: "Mặc kiểm, em đói bụng, anh muốn nuôi em không?"

"Có thể." Mặc Thiên Cập gật đầu: "Nhưng phải giao phí vất vả."

"Phí vất vả gì, em không có một phân tiền nào."

Mặc Thiên Cập bỗng nhiên cúi đầu, hơi thở ấm áp tiến đến bên tai cô, nhấc lên sự ngứa ngáy tê tê dại dại, tiếng nói khàn khàn: "Em biết mà."

Sau khi về nhà Mặc Thiên Cập nấu cơm, Tống Thụy đi tắm rửa, sau lưng anh đi vào theo.

"Thiên Cập, anh đừng..."

Tiếng nói bị anh nuốt vào bụng, Mặc Thiên Cập hàm hồ hôn cô: "Cùng nhau."

Ở bên cạnh với Mặc Thiên Cập căn bản là không thể tắm rửa thật tốt, phòng tắm quá trơn, toàn bộ hành trình cô đều bị ôm đạp lên trên mu bàn chân anh.

Tống Thụy nhìn thấy bên trong có cái bồn tắm, khi anh mang theo cô bước đi bước đầu tiên cô liền véo chặt cánh tay anh.

"Không muốn?" Anh thấp giọng hỏi.

Tống Thụy lắc đầu: "Không muốn."

Cô không muốn làm ở bồn tắm.

Mặc Thiên Cập cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong cảm xúc của cô, ngay cả độ ấm lòng bàn tay cũng trở nên sạch sẽ, đáy mắt đè nặng cảm xúc ẩn nhẫn tủi thân.

Anh hôn hôn khóe mắt cô: "Vậy chỉ tắm rửa."

Từ trước đến nay anh đều nói là giữ lời, nói tắm rửa cũng chỉ là tắm rửa đơn thuần. Ngoại trừ sữa tắm bôi trên người cô và anh, lại dùng nước ấm rửa sạch sẽ, Mặc Thiên Cập dùng khăn lông lau khô từng giọt nước trên ngón tay cô mới coi như là kết thúc.

Tuy động tác dư thừa không làm cái nào, thần thái nghiêm túc thành kính lại làm cảm xúc của Tống Thụy càng thêm mênh mông, mà Mặc Thiên Cập nhìn ánh mắt của cô cũng coi như không đơn thuần.

Cho đến khi tắm rửa xong, sau khi anh ôm cô đi ra ngoài cuối cùng không nhìn thấy cái bồn tắm kia, Tống Thụy mới câu lấy cổ anh đưa lên một nụ hôn: "Ăn cơm hay là ăn em?"

Mặc Thiên Cập hôn lại cô: "Em."

Mặc Thiên Cập ngồi ở trên bàn cơm, khi đỡ eo cô chậm rãi cắm vào, Tống Thụy mới biết được cái gì gọi là điên cuồng.

Bọn họ chưa mặc quần áo, ôm nhau tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ƈôи ŧɦịŧ vừa mới vùi vào trong cơ thể cô đã bắt đầu luật động.

Tống Thụy ôm cổ anh, thân trên dán sát chặt chẽ, cánh mông bị anh nâng lên lên xuống xuống, chất lỏng chảy ra phát ra tiếng vang dính nhớp.

"Rèm... rèm cửa sổ chưa đóng."

Hoàng hôn hôm nay không có ánh nắng nhưng không trung màu xanh đậm cực kỳ ảo mộng, có gió lay động rèm cửa, Mặc Thiên Cập ôm cô đứng dậy, vừa đi cũng không quên thúc eo, đâm một đường đến cạnh cửa sổ.

Chỗ này là tầng 35, cửa sổ rất lớn, tiếp giáp với cả tòa có khoảng cách tầm trăm mét.

Nếu đối diện có người nhìn, ít nhất cũng phải lấy kính viễn vọng.

Mặc Thiên Cập để cô xuống dưới, tiến vào thân thể của cô từ phía sau: "Em đóng đi."

Tống Thụy vừa định duỗi tay đóng cửa, anh liền dùng lực đâm mạnh vào, cô giống như bị đâm ở trước cửa sổ, từng chút từng chút bị người vỗ ở bên trên.

Nơi nào đó yếu ớt trong huyệt gặp sự va chạm mãnh liệt xưa nay chưa từng có, không khí quanh người đều đang không ngừng mà co rút lại đè ép, sau khi tay Tống Thụy mướt mồ hôi in ra dấu tay ướt trước cửa sổ, thân trên không chịu đựng được chỉ có thể vô lực mà trượt xuống.

Bụng nhỏ run rẩy co rút lại, cắn ƈôи ŧɦịŧ của anh thật sự rất chặt, anh càng dùng sức mà lôi kéo, môi âʍ ɦộ bị anh đâm đến mức lật ra ngoài.

Mặc Thiên Cập nghe thấy cô đang khóc lóc mắng chửi người, mà tâm tình anh tốt hỏi cô: "Bầu trời đẹp không?"

Đầu cô choáng váng, tư duy đã đình chỉ vận chuyển, chỉ có thịt mềm trong huyệt còn đang hoạt động với tần suất cao, co rút phối hợp với động tác thọc vào rút ra của anh.

Mặc Thiên Cập nói cô rất biết hút nhưng cô đã đánh mất năng lực phán đoán, không nhìn thấy rõ những gì trước mắt, chỉ cảm thấy màu sắc trên không của thành phố thật đẹp như là có pháo hoa năm màu nổ tung.

Cô nói: "Đẹp."

Mặc Thiên Cập kéo eo trượt xuống của cô, môi hôn phía sau lưng của cô dao động đến sau cổ, lại chạy dài đến khóe môi, câu đầu lưỡi của cô ra để cắn.

Côи ŧɦịŧ cắm rất sâu điên cuồng đâm vào bên trong, cô khóc thành tiếng, tiếng nói khàn khàn của Mặc Thiên Cập giữ lấy vành tai của cô: "Anh cũng từng xem không trung đẹp như vậy."

Ở trong vô số giấc mộng không đếm được.

"Thụy Thụy." Anh khàn khàn lẩm bẩm: "Đừng rời xa anh nữa."

Tiếng đánh thanh thúy của cơ thể vang lên với tần suất cao, trộn lẫn tiếng thở dốc của anh và tiếng khóc của cô, da^ʍ mỹ vô cùng rõ ràng ở phòng khách.

Mặc Thiên Cập vừa nói anh rất nhanh là xong, vừa ôm cô thay đổi từng tư thế một.

Thời gian ở chỗ anh hình như vô cùng lâu, đã nói chỉ làm nửa tiếng nhưng chờ đến lúc anh buông tha cho cô, thức ăn trên bàn đã lạnh hoàn toàn đến mức không thể ăn.

Lúc Mặc Thiên Cập làm loại việc này không biết thỏa mãn, hung mãnh giống như dã thú đã lâu không ăn thịt trong rừng rậm, còn rất thích để lại dấu vết nặng nhẹ không đồng nhất trên người cô, như là cố ý chọc giận cô đến cắn anh.

Sự đau đớn trên người luôn có thể làm Tống Thụy phân rõ sự chênh lệch của cảnh thật và cảnh trong mơ.

Xong việc anh lại trở nên dịu dàng có kiên nhẫn, lau vật sền sệt bắn ở trên người cô, nếu cô còn ngại không sạch sẽ, có hương vị, anh sẽ ôm cô đi tắm rửa.

Khi tỉnh ngủ cô luôn thanh thanh sảng sảng, lười biếng cao quý giống như con mèo được cho ăn no, ngay cả sự ngái ngủ cũng không có.

"Đói bụng?" Mặc Thiên Cập kéo cô vào trong ngực, trong phòng bật đèn, bên gối đặt một quyển sách hình pháp anh vừa mới xem.

Tống Thụy đặt đầu gối lên trên đùi anh, không có sức lực nói chuyện, bụng kêu thầm thì, cô không tiếng động mà trợn mắt nhìn anh, dùng ánh mắt thể hiện mình muốn gì.

Tư thế cúi đầu của anh không quá thoải mái, giơ tay đỡ kính đặt trên mũi một chút: "Chờ thêm tám phút nữa."

Mặc Thiên Cập nói: "Đồ ăn còn chưa đến."

Tống Thụy kéo tay anh qua nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ rưỡi tối, cô đã ngủ hơn ba tiếng.

Mặc Thiên Cập không đi làm lại cơm chiều, chỉ có thể gọi đồ ăn.

"Gọi cái gì?" Tiếng của Tống Thụy còn có chút khàn: "Em nhìn xem."

Cô duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường của anh, nhưng khoảng cách quá xa, Mặc Thiên Cập cầm lấy đưa cho cô.

Màn hình khóa, Tống Thụy nâng điện thoại lên trên, Mặc Thiên Cập phối hợp cúi đầu để sát vào, giải mã Face ID thành công.

Vừa định click mở icon đồ ăn, Mặc Thiên Cập đã bắt được tay cô làm một thao tác gì đó.

"Làm gì vậy?"

"Đặt vân tay, em muốn đặt Face ID cũng được."

Anh tự cho cô mật mã giải khóa mới, lần sau lấy điện thoại có thể mở trực tiếp.

"Em không make up." Tống Thụy nói: "Anh nói mật mã cho em là được rồi?"

"Mật mã là sinh nhật em."

Anh không thay đổi, nhưng mà biết Tống Thụy đôi khi không kiên nhẫn giải khóa từng số từng số, dùng vân tay sẽ tiện hơn nhiều.

Click mở đơn đặt hàng phát hiện chính là đồ ăn của một nhà ăn có điểm số rất cao, Tống Thụy nhìn một vòng lại rời khỏi, còn chưa nhập tìm kiếm, đỉnh đầu vang lên âm thanh của Mặc Thiên Cập.

"Đừng có gọi gà rán Coca."

Tầm mắt của anh không rời khỏi cuốn sách trong tay, lại như có thêm con mắt thứ ba: "Anh không cho ăn, nếu gọi thì trừ kem tháng này."

Tống Thụy cò kè mặc cả: "Em chỉ ăn một chân gà rán."

"Không được."

"Cắn một miếng là được, dư lại đều cho anh."

Mặc Thiên Cập buông sách, mắt đen sau kính lãnh đạm xa cách: "Tống Thụy, làm nữ minh tinh phải có chút tự giác, ăn ít đồ ăn không tốt thôi."

"Nữ minh tinh cũng ăn gà rán, cánh nướng, chỉ có làm bạn gái của Mặc Thiên Cập mới cần có loại tự giác này."

"Em không phải sao?"

"Em phải, nhưng em không có tự giác."

Cô đã đặt đơn, mật mã trả tiền cũng là sinh nhật cô, nhanh chóng tiện lợi. Mặc Thiên Cập bất đắc dĩ đặt sách trên mặt cô, Tống Thụy ăn vạ không muốn lên, cũng không di chuyển quyển sách kia, còn tiến thêm một thước nghèn nghẹn nói: "Trong chốc lát anh bưng vào cho em, em muốn ăn ở trên giường."

"..."