Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 68

Khi xuống máy bay, đến chỗ của Thao Thao, tôi không buồn thay quần áo mà gọi thẳng cho anh ấy.

Tôi không kể lại về nội dung cuộc nói chuyện nữa, tôi biết các bạn không muốn nghe, thật ra chính tôi cũng không muốn nhớ lại.

Đứng trên ban công tầng 3, tôi không cảm nhận được cái nắng của bờ biển phía Tây. Giá lạnh, nước mắt, u tối. Đây là tất cả những kỷ ức của tôi về thành phố đó. Đương nhiên, tôi cũng không còn tâm trạng đến tham quan trường học.

Có lẽ do lúc đó thực sự còn quá trẻ, tôi không ý thức được rằng cuộc đời mình sẽ gặp phải chông gai lớn như vậy. Tôi cũng chưa thể tin, một mối tình 9 năm lại đổ vỡ một cách bất ngờ vào thời điểm tôi cần sự yên tĩnh nhất trong cuộc sống này. Vỡ tan, khiến tôi không thể lường trước, vỡ tan, một cách dứt khoát như vậy, vỡ tan, khiến tôi vẫn tưởng đó chỉ là những cơn giận hờn theo thói quen cũ. Tôi nhớ, tôi còn rát cổ bỏ họng phản đối anh đã xâm phạm quyền riêng tư, tôi mắng anh là tôi đã quá tin tưởng anh ấy, là tôi không nên đặt mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi và anh, hay là, tôi không nên đi theo con đường trả thù phù phiếm đó? Tuổi trẻ bồng bột đã khiến tôi suy nghĩ không đủ thấu đáo, và rồi tức giận nói ra những câu lời gây tổn thương nhất cho người ta.

"Em yêu, là em đã nói vậy đấy nhé." Đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy anh gọi tên tôi như vậy.

"Em đã nói vậy." Đây là lần cuối cùng tôi dập máy với anh ấy.

Tính tình tốt bụng của anh khiến sự cùng đường đuối lý của tôi bỗng chốc biến thành cây ngay không sợ chết đứng. Sự thiếu hiểu biết của tuổi trẻ khiến tôi thậm chí còn bực bội nghĩ, hãy để anh ấy tự kiểm điểm đi! Sao tự dưng anh lại xem trộm thư của tôi.

Nhưng người phải tự kiểm điểm rốt cuộc là ai? Lúc đó, tôi chưa nhận thức được điều này, tôi nghĩ anh ấy đã quá nuông chiều tôi, anh ấy đã nuông chiều tôi suốt 9 năm. Tôi nên biết thế nào là đủ mới phải. Nhưng đáng tiếc, khi tôi thực sự hiểu ra điều này, anh ấy lại thực sự biến thành ánh trăng sáng trước giường như tôi từng nghĩ. Hơn nữa, điều tới muộn hơn nữa là nhận thức của tôi về mối tình đó, hai năm sau tôi mới có thể nhận ra.

Lúc đó, Châu Kiệt Luân đã phát hành một album mới, trong đó có ca khúc mang tên "Dạ Khúc".

Khi tiếng nhạc vang lên, tôi nghĩ về anh ấy - người mà tôi đã không nhớ đến từ lâu. Đó là sự thật, không phải Thẩm Phương, mặc dù người mà tôi lưu luyến không quên nhất trước đây chính là Thẩm Phương. Nhưng khi bài hát đó vang lên, khuôn mặt của anh ấy đã xuất hiện trong trái tim tôi.

Miếng thịt thối rữa hấp dẫn bầy kiến máu

Còn tôi thì vô cảm ngắm nhìn khung cảnh cô đơn

Đánh mất em, yêu hận dần trở nên rõ ràng

Đánh mất em, đâu còn gì có thể khiến tôi bận tâm

Khi bồ câu không còn là biểu tượng của hòa bình

Thì tôi mới chợt nhận ra

Trên quảng trường ấy chỉ còn những con đại bàng đói khát

Tôi dùng những vần điệu đẹp đẽ để hình dung lại tình yêu đã bị cướp mất

Mây đen đã giăng kín cả bầu trời và sắc đêm cũng không còn như trước nữa

...

Tôi đã từng nghĩ mình đã hết yêu anh ấy từ lâu, hoặc tất cả những cảm xúc tôi dành cho anh chỉ là tình thân còn sót lại sau những xúc cảm bồi hồi, nhưng khi nghe bài hát này và nghĩ về anh ấy, tôi không thể không thừa nhận rằng, thật ra, tôi đã từng yêu anh ấy thật lòng, trong 9 năm qua, tôi vẫn luôn yêu anh ấy. Chỉ là tôi không thể dành nhiều tình cảm cho anh như anh đã dành cho tôi. Lúc đó tôi còn quá trẻ, lúc đó, tôi chưa hiểu tình yêu là gì. Đến khi tôi cảm thấy tiếc nuối cho mối tình này từ tận đáy lòng mình, đến cả tôi cũng biết, dù có thế nào đi nữa cũng không thể quay lại.

Có thể, tôi mãi mãi cũng không bao giờ biết làm sao để bày tỏ, làm sao để đối mặt với tình yêu của mình. Tôi luôn là kẻ thất bại trong tình yêu.

Tôi nóng lòng muốn quay lại New York sau hai ngày ở bờ biển phía Tây. Ngày hôm sau, tôi trở lại London trong đêm Giáng sinh.

Không có tiếng cười vui, không có gà tây, không có Giáng sinh vui vẻ. Tôi ngã lên giường và ngủ thϊếp đi. Nếu như, con người có thể ngủ mãi mãi thì thật tuyệt biết mấy. Nếu thế sẽ không còn phiền muộn, không có rắc rối. Lúc đó tôi không biết uống rượu, nếu như uống say cũng có thể giải sầu.

Tôi đã ngủ suốt đêm Giáng sinh.

Sáng sớm lễ Giáng sinh, tôi thức dậy. Tỉnh táo lạ thường. Tôi bắt đầu tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là một cuộc cãi vã như thường lệ. Chia tay, là chuyện chỉ nói trên vành môi không biết bao nhiêu lần trong suốt 9 năm qua.

Tôi đã quen với việc anh ấy im lặng chờ đợi, tôi đã quen với sự tha thứ của anh ấy, tôi đã quen với việc nghe ba từ "Anh xin lỗi". Tôi kiên quyết cho rằng, mặc dù anh ấy tốt tính, nhưng, quả thật anh ấy sẽ không có tương lai rộng mở.

Nếu đó là bố tôi thì sao? Không có dũng khí thì làm sao có thể đứng vững trong xã hội này? Tôi nghĩ một lúc, sau đó thử quay dãy số quen thuộc. Điện thoại được kết nối, tôi còn chưa kịp mở lời, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lạnh lùng: "Em đừng gọi cho anh nữa."

Tôi chết lặng, không thể tin được. "Anh đã nghĩ kỹ chưa?"

Không chút do dự, anh nói: "Đã nghĩ kỹ."

Tôi không ngủ nữa, tôi cố thuyết phục bản thân rằng đây cũng chỉ là một trong những cuộc cãi vã như xưa nay đã xảy ra, nhưng trực giác bên trong dần hiện rõ, tôi bắt đầu rơi nước mắt và khóc và không thể kiểm soát được.

Hy vọng có thể bật một bài hát để tưởng nhớ tình yêu đã chết của tôi.

- --------

22-12-2006 - 08:19:05

Ngại quá, không tải được bài hát.

Vừa nãy, tôi vừa chuyển lời bài hát và những đoạn phía dưới cho Lãnh Đạo xem.

Lãnh Đạo gọi điện đến nói chuyện một lát, thật ra không lâu lắm, chị ấy chỉ hỏi, nếu như hiện giờ chị và anh ấy đều ở đây, em sẽ chọn ai?

Tôi nói, cuộc đời của em, đã không còn chữ "nếu như" nữa.

Lãnh Đạo nói, XXX.

Tôi nói, cảm ơn.

Tôi nói, mai là ngày đi làm cuối cùng, chị ngủ sớm nhé, được không?

Lãnh Đạo nói, được.

- --------

Vào buổi sáng Ngày lễ, giống như nhiều người đổ xô đến các cửa hàng bách hóa, tôi cũng đi ra ngoài từ rất sớm. Tôi cố chen chúc trong đám đông, tìm kiếm những mặt hàng đắt đỏ xưa nay tôi không dám hỏi mua giờ đây đã có giá còn rẻ hơn cả những quầy hàng rong trong nước.

Bị hấp dẫn bởi mức giá cực rẻ, tôi vô thức chọn vài bộ quần áo nam và ôm chúng trong tay, nhưng khựng lại giữa chừng khi sắp đến quầy thanh toán, tôi bàng hoàng đặt bộ quần áo trên tay xuống, vậy mà những chiếc quần áo đã vội vàng quấn vào trong lòng người khác khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn. Thậm chí, đến cả một ám hiệu hỏi han còn không có. Thậm chí, nhanh đến mức còn không để tôi bộc lộ cơn giận.

Sau này khi những trải nghiệm của tôi và anh ấy bước vào cuộc đời tôi, tôi nhớ lại khung cảnh trong cửa hàng bách hoá hôm đó, và nghĩ, trên trời lẽ nào thật sự có Chúa sao?

Bước ra khỏi cửa hàng bách hóa. Tôi mua một tấm vé xe cả ngày, lang thang quanh thành phố không vì mục đích gì. Dường như tất cả người dân ở Anh đều đổ ra đường. Tôi nghĩ mật độ dân cư ở đây gần như không thua kém gì khu phố thương mại có tiếng ở quê tôi và thậm chí là nổi danh với cả những người nước ngoài. Có trời mới biết, tại sao London lại có nhiều người như vậy. Có trời mới biết, tại sao người đông như vậy, nhưng tôi vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Tôi lang thang từ cây cầu này đến cây cầu kia bên sông, con sông đó rất dài, kéo dài đến tận biển. Tôi đã từng nghĩ, nếu như, tôi cứ như vậy mà gieo mình mình xuống, liệu có thể về nhà được không?

Khi trời bắt đầu sẩm tối. Tôi bắt đầu hướng về phía ga tàu điện ngầm. Trên đường đi, tôi đã làm một việc mà ban đầu có thể khiến các bạn đọc thấy vui, nhưng sau đó các bạn sẽ muốn đánh tôi đến chết.

Tôi gọi điện cho Thẩm Phương. Tại sao ấy hả. Lúc đó, tôi đã tự nói với bản thân mình rằng, chỉ là nói một câu chúc Giáng sinh vui vẻ thôi mà. Bây giờ, tôi nghĩ, có lẽ là do tôi đã thấy thất vọng hoặc cô đơn.

Giọng nói của Thẩm Phương rất ôn hòa và bình tĩnh. Có vẻ như, sau khi chúc nhau một Giáng sinh vui vẻ, chúng tôi không biết phải nói gì thêm. Tôi không biết mình lấy đâu ra lòng can đảm mà nói với chị: "Chị, chị đang ở đâu?"

Chị có vẻ sững sờ một lúc, có chút miễn cưỡng nói: "À, ở công ty, hôm nay chị trực ban."

Nghe xong, tôi nói với giọng điệu gần như đang ra lệnh: "Chị chờ đó, em sẽ đến tìm chị."

Tôi bắt đầu chạy đến tàu điện ngầm, thật may, tàu điện ngầm vẫn hoạt động bình thường, thật may, công ty chị ở gần ga tàu.

Tôi đến bên ngoài công ty, thấy cửa bị khóa. Tôi gọi điện, nói, em đang ở dưới, chị ra mở cửa đi.

Thẩm Phương như có chút nghi ngờ, chị ngập ngừng nói: "Ồ, để chị gọi bảo vệ, em chờ một chút... Em, không sao chứ?"

Bảo vệ mở cửa từ bên trong. Tôi vội vàng chen vào, không hiểu sao, tôi dường như đã quên đi hết màn mây mù của đêm hôm trước, tôi còn mỉm cười với bảo vệ: "Giáng sinh vui vẻ."

Tôi chạy lên cầu thang đến văn phòng, đẩy cánh cửa ngăn lửa quen thuộc ra, thấy trong phòng trang trí cây thông Noel với những ánh đèn sáng rực rất đẹp mắt. Tại nơi cuối căn phòng, Thẩm Phương đã đi ra khỏi văn phòng của chị, mỉm cười, điềm đạm nói với tôi: "Giáng sinh vui vẻ."

Chợt trái tim tôi đập rất nhanh. Tôi bước đến gần chị, cười ngốc nghếch, tôi không biết tại sao, nhưng tôi rất vui khi gặp được chị. Tôi nhìn khuôn mặt chị, tuy có hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất xinh đẹp.

"Sao em lại muốn tới đây?" Chị mở vòi lấy nước uống: "Uống chút gì đó không?"