Chương 4: Những cuồng nhiệt thời niên thiếu
Chị có muốn ở một mình suốt đêm trong nhà, nghe tiếng sấm cũng ch biết lấy chăn bịt kín tai hay không? Có muốn lúc cần người ký tên cho vở bài tập lại không thể tìm ra phụ huynh, đành mô phỏng chữ ký hay không? Có muốn cha mình thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo không?Tân Địch và A Ken nắm tay đi trên sàn diễn, xuyên qua giữa hai hàng người mẫu, phía sau còn có đội ngũ thiết kế của Tác Mỹ. Ánh đèn đuổi theo Tân Địch, cô và đồng nghiệp cùng vỗ nhẹ tay, bỗng nhớ đến lần đầu tiên trong đời mình được đứng trên bục nhận giải thưởng lớn toàn quốc.
Năm ấy Tân Địch vừa hai mươi mốt tuổi. Sau khi nhận được thông báo của ban giám khảo, cô đi tàu hỏa đến Nam Kinh, suốt chặng đều kích động đến nỗi đứng ngồi không yên. Một nhà thiết kế nổi tiếng cả nước mà khi ấy cô rất hâm mộ đảm nhiệm vai trò khách mời trao giải, lúc đọc đến tên cô, phía dưới vỗ tay vang rền như sấm, máu nóng nhưôi chảy trong người cô.
Quay đầu nhìn lại dãy quần áo vẫn được treo trong tủ quần áo phòng mình, cô thừa nhận, với mắt thẩm mỹ hiện nay của cô, tác phẩm ấy có chỗ không chín chắn lắm. về sau cô thiết kế đẹp hơn, nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, cô đã có chút danh tiếng, cũng có được chủ đề vĩnh hằng cho thiết kế của mình - thỏa sức với ước mơ tuổi thanh xuân.
Quá trình trưởng thành của Tân Địch vô cùng chuẩn mực. Bố cô, Tân Khai Minh và mẹ cô, Lý Hinh sau khi tốt nghiệp đại học đã trở thành công chức nhà nước, nghiêm túc làm việc, kết hôn muộn sinh con muộn, phải xét nghiệm sớm, bổ sung acid folic, sau khi tiêm phòng vắc-xin mới bắt đầu có con, học theo sổ tay hướng dẫn mà ứng phó với mọi tình huống, trong quá trình dạy dỗ cô đã nghiêm túc tham khảo ý kiến chuyên gia, phát hiện ra năng khiếu và sở thích của cô, yêu cầu nghiêm khắc, không hề vì hoàn cảnh gia đình khá giả mà thả lỏng cô.
Từ nhỏ cô đã bộc lộ năng khiếu mỹ thuật. Bố mẹ cô chú ý đến điểm này nên đã sắp xếp cho cô được bồi dưỡng chuyên môn, kỳ vọng cô sau này trưởng thành sẽ thi vào Học viện Mỹ thuật, trở thành họa sĩ.
Thế nhưng từ khi học cấp hai cô đã mê mẫn thiết kế thời trang, lúc thi đại học đã bất chấp bố mẹ phản đối, quả quyết thi vào ngành mình thích. Qua lần tranh luận gay gắt đó, bố mẹ cũng đành nhắm mắt chấp nhận lựa chọn của cô.
Chỉ mỗi Tân Địch biết, sở thích của cô và bến bờ của ước mơ là đến từ cô em họ Tân Thần. Cô chuyển hóa đam mê của mình thành bước khởi đầu trong định hướng công việc, không thể nói rằng không bị Tân Thần ảnh hưởng. Còn về con đường thiết kế của cô, dấu ấn của Tân Thần càng hiện rõ hơn nữa.
Cô em họ Tân Thần của cô từ khi ra đời đến lúc trưởng thành, không có bất kỳ kế hoạch nào để nói, hoàn toàn khác hẳn với cô.
Tân Thần không phải là đứa con được sinh ra sau kết hôn, trong sổ hộ khẩu, dòng về mẹ luôn bỏ trống. Khi cô ra đời, Tân Khai Vũ - cha cô mới mười chín tuổi, mẹ cô mười tám. Hai đứa trẻ mới lớn vừa lên đại học đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau khi ăn vụng quả cấm, cô bé ngốc nghếch đến tháng thứ tư mới biết mình mang thai, hoang mang lúng túng hơn hai tháng sau, mặc quần áo rộng rãi cũng chẳng thể che lấp phần bụng đã nhô lên của mình.
Đó là thập niên tám mươi của thế kỷ trước, xã hội vẫn còn bảo thủ. Hai người bị đuổi khỏi trường, trở thành nỗi nhục của gia đình. Phụ huynh của cô gái từ nơi khác đến, cha mẹ hai bên ngồi xuống bàn bạc với nhau, cả hai gia đình đều có sự kỳ vọng và kế hoạch riêng cho con cái mình đã không thể thống nhất với nhau.
Tranh chấp qua lại, bào thai đã không thể phá bỏ, mà họ cũng chưa đến tuổi kết hôn. Tân Thần đã ra đời trong tình huống chẳng ai mong muốn, sau đó được giao cho ông bà nội. Bà mẹ trẻ bị gia đình đưa đến một trường vô danh khác rất xa để học tiếp, sau khi tốt nghiệp đã ở lại đó, không còn về thăm con gái mình nữa; Tân Khai Vũ ở lại, về sau đi làm ở một công ty quốc doanh. Trong nhà họ Tân, mẹ Tân Thần là một điều cấm kỵ, chẳng ai dám công khai nhắc đến.
Con trai trưởng Tân Khai Minh của ông bà Tân từ khi đi học, đi làm, kết hôn đến sinh con đều không gây phiền phức gì. Trước nay họ luôn yêu chiều cậu con trai thứ thông minh tài năng, nhưng bất đắc dĩ tuổi cao phải giải quyết hậu quả cho cậu - chăm sóc đứa cháu bé bỏng mới ra đời.
Từ nhỏ Tân Thần đã là một cô bé xinh đẹp. Khi ông bà nội đã hết thất vọng và tức giận, họ chăm sóc cô vô cùng chu đáo. Còn ông bố trẻ của cô, ngoài việc không đủ trách nhiệm, ong bướm linh tinh, thì thực ra cũng có thể xem là một ông bố phóng khoáng biết yêu thương con gái mình, chỉ cần không bị những mối tình dày đặc chiếm thời gian thì cũng thích đưa con gái đi chơi đây đó.
Từ nhỏ Tân Thần đã được bà nội và bố cho ăn vận giống búp bê, mặc toàn quần áo mới đẹp, váy công chúa bằng lụa trắng, áo len hồng, quần jeans thêu hoa, nơ hồng và giày da, lại thêm gương mặt xinh đẹp, vừa vào trường tiểu học trọng điểm mà Tân Địch đang theo học đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Tân Địch lớn hơn Tân Thần ba tuổi có một gương mặt tròn không nổi bật lắm, cánh mũi nhỏ nhắn luôn toát lên vẻ trẻ con không bao giờ trưởng thành nổi. Cô không hề tiếc gì về dung mạo của mình, chỉ ghét những bộ quần áo bảo thủ chỉnh tề mà mẹ mua cho. Nhìn cô em họ, lại nhìn bộ quần áo thể thao vải cotton của mình, Tân Địch không thể không oán giận. Cô về than thở với mẹ mình, bà nhướng mày tỏ vẻ lạ lùng, “Con mới học tiểu học mà đã thích ăn diện rồi à? Học sinh phải mặc đồ hợp với thân phận học sinh mới đúng.”
Thế là Tân Địch luôn phải mặc những bộ quần áo hợp với thân phận học sinh mà mẹ chọn cho cô: Quần vải rộng, váy thêu hoa luôn dài qua gối, áo sơ mi toàn vải cotton và không có thắt nơ ở eo, áo khoác ngoài nhìn không ra giới tính, giày thì ngoài giày thể thao, sandal ra thì cũng là giày da đen buộc dây.
Lúc cô vui nhất chính là khi chú đưa Tân Thần đi mua quần áo, đồng thời cũng dắt cả cô theo. Cô từ chối đề nghị mua quần áo mình yêu thích của chú, vì biết mua về rồi mẹ cũng không cho mặc, thế nhưng lại rất háo hức ngắm Tân Thần thử hết chiếc này đến chiếc khác, và còn nêu ra ý kiến riêng của mình. Nhìn Tân Thần mặc chiếc váy cô chọn và xoay vòng, quá trình đó dường như còn vui hơn cả việc cô mua được quần áo mới.
Không giống Tân Địch luôn bị quản giáo nghiêm khắc, Tân Thần được ông bà chiều chuộng, được bố thả lỏng, gần như đã trưởng thành mà không bị bó buộc gì. Mấy năm đầu khi cô lên tiểu học, công việc của Tân Khai Vũ bắt đầu thư thả hơn, lúc rảnh rỗi còn đến đón con gái tan học, thuận tiện đưa cả Tân Địch về nhà. Tân Địch không chỉ một lần nhìn với vẻ ngưỡng mộ cảnh chú đặt tay lên vai Tân Thần, vừa đi vừa trò chuyện, hai người đều vui vẻ tươi cười.
Họ nói chuyện trên trời dưới bể, và đề tài họ bàn luận cũng là những vấn đề mà Tân Địch không thể nào tưởng tượng nổi cha mẹ sẽ đề cập với mình.
Tân Thần than vãn cậu nhóc ngồi cạnh cứ kéo bím tóc mình, bố cô cười bảo: “Mặc kệ nó, nó thích con nhưng không dám nói, đành dùng cách đó để thu hút sự chú ý. Lần sau nếu còn kéo tóc con, con đá nó một cái, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn ngay.”
Đương nhiên câu trả lời đó khác hẳn với đáp án tiêu chuẩn của mẹ Tân Địch.
Dù Tân Thần thi được bao nhiêu điểm, Tân Khai Vũ cũng luôn xoa đầu cô, “Khá lắm”. Tân Thần nói thầy cô luôn phê bình cô không phân biệt rõ “1” và “n” trong phiên âm, ông chỉ nhún vai, “Đại đa số người ở đây cũng không phân biệt được, có sao đâu”.
Tân Thần nói hôm nay trời đẹp quá, Tân Khai Vũ bảo ngay: “Ngày mai bố được nghỉ, đưa con ra ngoại ô chơi nhé, để bố viết đơn xin nghỉ cho cô giáo”.
Tân Địch chưa bao giờ dám nghĩ rằng có thể nghỉ học bằng lý do đó.
Một Tân Thần trưởng thành như thế, rực rỡ phóng khoáng, dường như không hề bị ảnh hưởng vì thiếu hụt một nhân vật quan trọng là mẹ trong cuộc sống.
Con trai đến làm quen với cô, cô tỏ ra rất thản nhiên; luôn thoải mái với tất cả mọi người, không thiếu tự nhiên; quần áo cô mặc có nổi bật đến mấy cũng chỉ tôn thêm nét đáng yêu hoạt bát; khi cô cười, nụ cười rất tươi, rất tự nhiên, lúm đồng tiền trên má trái thoáng ẩn hiện, nhảy múa vui vẻ.
Tân Địch không hề đố kỵ với Tân Thần. Cô thích dáng vẻ thoải mái tự nhiên của cô em họ xinh đẹp. Trong mắt cô, nêu có thể lựa chọn, cô muốn được trưởng thành như em họ mình, hưởng thụ quãng thời gian thiếu nữ tuyệt vời của mình.
Sau khi thi đậu vào chuyên ngành thiết kế thời trang Học viện Mỹ thuật, bắt đầu từ mẫu thiết kề đầu tiên thì người mẫu trong trí tưởng tượng của Tân Địch chính là Tân Thần, nói chính xác hơn là Tân Thần năm mười bốn đến mười tám tuổi. Mỗi một mẫu thiết kế của cô đều có nét bay bổng phóng khoáng của tuổi trẻ trong tưởng tượng của cô.
Thế nhưng khi đã làm việc sáu năm trong ngành này, có lúc thời trang phải nghiêng về nét đoan trang chững chạc, có lúc lại nghịch ngợm phá cách, khi thì phải có vẻ dịu dàng nhu mì, thỉnh thoảng lại trở thành trung tính. Nhiệm vụ của Tân Địch là dẫn dắt nhóm thiết kế cố gắng nắm bắt trào lưu mới, còn về sở thích cá nhân, cô đành phải thỏa hiệp và từ bỏ. Niềm hưng phấn và cảm giác thành công ban đầu mỗi lúc một xa vời.
Khách hàng và các đại lý, các giám đốc nhãn hàng dưới sân khấu lần lượt vỗ tay chúc mừng. Mỗi một buổi trình diễn thời trang của Tác Mỹ đều khiến không khí trở nên nóng bỏng và cực kỳ cám dỗ. Cảnh lên sân khấu cám ơn của nhóm thiết kế chính là lúc cao trào nhất: Thể hiện một cách hoàn mỹ sức mạnh và phong cách đa dạng của nhóm, khiến khách hàng càng có cảm giác vinh dự và hãnh diện nhiều hơn, đạt được hiệu quả mà ông chủ Tăng Thành cần.
Tân Địch cũng nhanh nhẹn vỗ tay theo mọi người.
Đới Duy Phàm không thể ngăn mình nhìn Tân Địch đứng trên sân khấu. Cô mặc một bộ sườn xám ngắn tay khiến gương mặt tròn trĩnh như búp bê có thêm chút phong tình, có vẻ không được vui vẻ như các nhà thiết kế phụ khác đứng sau lưng, nụ cười trên gương mặt gần như thờ ơ giống A Ken ngạo mạn đến từ Hồng Kông đang đứng cạnh cô lúc này. Anh không thích nét mặt ấy tí nào.
Trong ấn tượng của anh, Tân Địch chưa bao giờ che giấu tâm trạng của mình, khi cười lớn, niềm vui cơ hồ như đang tuôn chảy khắp nơi, có thể truyền đến cho mỗi người; khi giận dữ cô sẽ buột miệng nói những lời lẽ cay độc, thế nên chẳng ai dám chọc cô nổi điên. Mà Tân Địch đang đứng trên sân khấu hơi cúi lưng, vô cùng lịch sự lúc này đây, sao anh thấy xa lạ quá.
Sau buổi trình diễn vẫn là tiệc đêm. Đới Duy Phàm chú ý thấy Tân Địch ngồi ở bàn khác đang uể oải uống rượu vang mà chẳng ăn gì. Được nửa chừng cô bỏ ra ngoài, rất lâu sau cũng chẳng thấy quay lại.
Đới Duy Phàm biết đối diện sảnh tiệc này là một quán ăn nhỏ có chỗ ngồi uống cafe lộ thiên. Anh ra đó, quả nhiên thấy Tân Địch đang ngồi gần lan can ngoài trời. Dưới ánh đèn dịu mắt, cô quay lại nhìn anh, cười, “Đới Duy Phàm, anh có tin không, lúc này đây tôi đang nghĩ đến anh?”.
Đới Duy Phàm bỗng thấy tim đập thình thịch, nhưng Tân Địch đã nói tiếp: “Tôi bỗng phát hiện ra, anh rất giống chú của tôi”.
Nhưng lần này Tân Địch không có ý đả kích Đới Duy Phàm. Thực sự cô đang nhớ đến ông chú Tân Khai Vũ của mình. Khi mà mỗi người gần như đều bị cuộc sống làm cho thay đổi, hình như chỉ có người đàn ông ấy là vẫn ung dung tự tại.
Tân Khai Vũ năm nay bốn mươi bốn tuổi, đến giờ vẫn là một người đàn ông trung niên đẹp trai phong lưu đa tình. Có một đứa con gái hai mươi lăm tuổi, như thể chỉ là một cơn sóng nho nhỏ trong cuộc đời ông mà thôi.
Tân Địch không bao giờ quên được cơn chấn động mà ông chú đẹp trai của cô lần đầu tiên đến họp phụ huynh ở trường đã gây ra.
Tân Thần được bác sắp xếp vào học ở trường tiểu học trọng điểm có rất nhiều con cái của các vị cán bộ công chức nhà nước theo học cùng với Tân Địch. Phụ huynh của tất cả những đứa trẻ ấy đều giống cha mẹ Tân Địch: Độ tuổi trung niên, vẻ mặt trầm tĩnh, y phục chỉnh tề bảo thủ.
Tân Khai Vũ vừa xuất hiện đã khiến tất cả chấn động. Khi ấy ông không quá hai mươi lăm tuổi, khoác áo jacket, quần jeans bạc màu, thực sự rất trẻ mà lại rất tuấn tú đẹp trai, tươi tỉnh nắm tay con gái mình, nhìn thế nào cũng thấy giống một anh chàng lớn xác chứ không giống một người cha.
Tân Khai Vũ thực sự cũng chưa thích ứng hoàn toàn với vai trò ông bố. Với con gái, gần như ông đáp ứng mọi nhu cầu của nó. Lúc đó ông vẫn đi làm cho một công ty Nhà nước, thu nhập cũng bình thường, nhưng trong tay khi có tiền mà lại có hứng thì sẽ đưa Tân Thần đi mua quần áo giày dép rất đắt, hoàn toàn không nghĩ đến giá cả; ông liên tục có bạn gái, luôn thẳng thắn nói mình đã có con gái,òn đưa con gái mình cùng đi ăn cơm xem phim với một “dì” xinh đẹp nào đó.
Tân Khai Vũ gọi cháu gái mình là Địch Tử, gọi con gái mình là Thần Tử. Về sau cách xưng hô đó được hai chị em sử dụng luôn, ông hay đến những cửa hàng nhỏ ven đường mua những tấm sticker, trang sức nho nhỏ mà con gái thích, thỉnh thoảng dẫn hai chị em đi ăn bánh rán. Mà đó là những thứ bà Lý Hinh nghiêm cấm - bánh rán mất vệ sinh, còn những món đồ chơi kia thì nhảm nhí và chẳng có ý nghĩa giáo dục gì cả.
Nhưng niềm vui của các cô bé rất đơn giản. Những món đồ nho nhỏ rẻ tiền và thực sự không có ý nghĩa kia đã đủ khiến hai cô bé vui đến quên trời quên đất.
Cha của Tân Địch lúc đó là thư ký cho Lộ cảnh - cha của Lộ Phi - phó thị trưởng thành phố, tính cách nội tâm nghiêm khắc. Lý Hinh mẹ cô làm việc ở Cục vệ sinh. Đương nhiên họ đều yêu chiều đứa con gái duy nhất, nhưng lại không thể có được khoảng thời gian vui vẻ như vậy.
Tân Thần xinh đẹp bắt đầu dậy thì, nhanh chóng cao vượt cả Tân Địch. Cô nhận được những tấm giấy nhỏ của các nam sinh rồi đưa cho bố mình xem. Ông cười lớn, lắc đầu nói: “Thật trẻ con! Nhưng con đáng yêu như thế, con trai thích cũng là chuyện thường. Không để ý thì vứt đi. Đừng cho thầy cô thấy, cũng đừng chọc ghẹo người ta”.
Tân Thần kể có một nam sinh nào đó hẹn cô cùng đi sở thú hoặc đi xem phim, Tân Khai Vũ trầm tư, “Đều được. Nhưng đừng nhận quà của người ta, đừng thân mật quá, càng không được nhận lời làm bạn gái để thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ta”.
Tân Địch đành thương tiếc cho cuộc sống nhạt nhẽo bình thường của mình, chưa bao giờ cô nhận được lời tỏ tình hoặc hẹn hò như thế. Tất nhiên dù có nhận được thì cô cũng chẳng dám kể cho bố mẹ nghe. Cô tưởng tượng được cách xử lý của họ: Trước tiên là trịnh trọng trò chuyện với cô, từ nhiệm vụ chủ yếu trước mắt là chuyên tâm học hành cho đến lý tưởng và lựa chọn trong cuộc đời, sau đó gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm báo cáo tình hình.
Ông Tân Khai Minh thấy cậu em đã làm bố từ sớm mà đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn, ổn định cuộc sống thì luôn có vẻ hậm hực vì thất vọng; bà Lý Hinh thấy cậu em chồng luôn tạo đủ phiền phức nhưng lại không có thành ý hối lỗi đương nhiên cũng không lấy gì làm vui.
Chỉ có Tân Địch là thật lòng yêu mến ông chú vui vẻ ấy. Cô nói thẳng với Tân Thần lòng hâm của mình. Mỗi lần như vậy, Tân Thần chỉ cười, nhưng có lần cô trầm ngâm rồi nghiêm túc hỏi: “Địch Tử, chị có muốn suốt đêm ở một mình trong nhà, nghe tiếng sấm cũng chỉ biết lấy chăn bịt chặt tai không? Có muốn lúc làm bài tập cần ký tên lại không tìm ra phụ huynh, đành bắt chước chữ ký của bố không? Có muốn bố mình thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo không?”.
Tân Địch nghẹn lời, khi ấy cô không ngờ sự việc lại có hai mặt như vậy. Khi cô lên cấp ba, mẹ vẫn vào phòng cô mỗi đêm, đắp lại chăn ngay ngắn cho cô. Còn bố trừ công việc ra thì chỉ biết mỗi gia đình, chưa bao giờ lơ đãng.
Tân Địch trưởng thành rồi ít nhiều cũng biết thân thế của Tân Thần. Cô hiểu chú có lẽ là người đàn ông được nhiều người ưa thích, nhưng chắc không thể nói là một người cha tốt được; cho dù luôn được phụ nữ yêu thích nhưng có lẽ cũng không thể được xem là một người tình tốt.
Mà chú cô và người đàn ông đẹp trai trước mặt bây giờ thật giống nhau. Nghĩ đến đó, Tân Địch không nén được cười.
Đới Duy Phàm nhận ra sau buổi tối xui xẻo ở Hồng Kông, anh hình như đã bị trúng tà. Nụ cười nghịch ngợm của Tân Địch khiến anh ngơ ngẩn mất một lúc.
Nhưng lần đầu trong đời bị một cô gái tuổi tác tương đương nói mình giống trưởng bối, nghe thế nào cũng thấy không phải là đang khen ngợi. Anh đành cười khổ, “Vẻ ngoài của anh giống chú em lắm à?”.
Tân Địch chăm chú quan sát anh bằng ánh mắt nghiên cứu so sánh. Đới Duy Phàm đón nhận với vẻ thiếu tự nhiên, cảm giác khá giống với năm nào khi lần đầu lên sàn biếu diễn thời trang. Hồi lâu sau, Tân Địch đúc kết: “Anh cao hơn chú tôi. vẻ ngoài à, thực ra cũng không gọi là giống, chú tôi rất đẹp. Anh nhìn Tân Thần là biết. Đường nét mày mắt của họ rất giống nhau, là dạng khá nho nhã thanh tú”.
Thà nói luôn là dáng vẻ anh không được xem là nho nhã thanh tú cho xong. Đới Duy Phàm cười bảo: “Vậy anh hỏi thăm một chút, nguyên nhân nào khiến anh có vinh hạnh được em liên tưởng đến chú em vậy?”.
“Tính cách và thần thái của hai người rất giống nhau, đều là dạng đùa bỡn thế gian gieo tình khắp nơi. Chú tôi năm nay bốn mươi bốn tuổi rồi lại chẳng giàu có gì, nhưng vẫn có một đám các em xinh tươi mê mẫn”. Tân Địch cười lớn, “Lúc nào đó tôi phải kiến nghị ông nên viết một quyển Tình thánh bảo điển, chuyên dạy đàn ông cách cưa gái, hoặc dạy phụ nữ cách phòng chống bị theo đuổi mới được”.
Đới Duy Phàm có vẻ ấm ức, “Này, chắc không vì em có thành kiến với chú nên mới đổ hết lên đầu anh, căm ghét anh bao năm nay đấy chứ?”.
Tân Địch khoát tay, “Tôi rất thích chú tôi, chẳng có thành kiến gì hết, mà thật lòng nghĩ chỉ cần ông muốn thì cứ tiếp tục sống như thế. Chú tôi rất thẳng thắn, cũng chẳng lừa dối ai. Những người yêu ông chắc chắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không thể chỉ cứ nghĩ đến việc hưởng thụ niềm vui khi ở cạnh ông mà lại đòi hỏi lâu bền được. Đến khi nào đó ông muốn tìm một cô gái để kết hôn ổn định, thì đó lại là một chuyện khác.”
Đới Duy Phàm dở cười dở mếu, không ngờ Tân Địch còn có cao kiến như thế với đàn ông, “Có lẽ đàn ông chơi đủ rồi thì vẫn muốn ổn định thôi”.
“Rất nhiều gã đàn ông không ra gì đều lấy lý do này để lừa dối phụ nữ. Sai lầm lớn nhất của phụ nữ là cứ nghĩ người đàn ông ấy sẽ thay đổi vì mình”.
“Nói nghe như em có kinh nghiệm phong phú lắm ấy, đã từng trải hết mọi việc rồi nhỉ”.
Tân Địch tất nhiên nhận ra sự giễu cợt trong câu nói của Đới Duy Phàm, nhớ đến việc cô đã từng thừa nhận mình là gái trinh trước mặt anh thì không khỏi tức giận, nhưng vẫn kìm nén, chỉ lạnh lùng nói: “Chưa ăn thịt heo vẫn nhìn thấy heo chạy. Đặc biệt là với loại Sa Trư thì quá nhiều”.
Không ngờ Đới Duy Phàm không giận mà còn cười, “Hiếm khi thấy cách nhìn của em về anh lại mười năm như một thế này”. Thấy Tân Địch ngạc nhiên, anh nhắc: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, em cũng đã nói anh như thế - Sa Trư. Đáng thương là lúc ấy anh quá khờ khạo, lại còn ngốc nghếch đi hỏi người khác Sa Trư là gì”.
Tân Địch không nén được nữa, cười to.
Đới Duy Phàm nhắc lại chuyện đó khiến Tân Địch nhớ đến lần đầu gặp anh, quả nhiên đã mười năm rồi.
Năm đó cô mười tám tuổi, đậu vào Học viện Mỹ thuật với thành tích xuất sắc. Cho dù bố mẹ bất chấp ý muốn của cô, bắt cô học ở thành phố này, còn cô lại đi ngược lại mong muốn của bố mẹ mà chọn chuyên ngành thiết kế thời trang, nhưng cuối cùng mọi người quyết định cùng thỏa hiệp, đều vui vẻ c
Lần đầu tiên trong đời cô thoát ly khỏi sự quản giáo nghiêm ngặt của mẹ, đến trường ở và bắt đầu cuộc sống tập thể. Từ khi vào đại học, cô đã ăn mặc theo gout thẩm mỹ riêng của mình. Mẹ cô dù không quen mắt nhưng cũng đành bó tay. Cô hưởng thụ sự tự do ấy, thật sự là vui đến choáng ngợp.
Còn cuộc sống đại học đương nhiên là phong phú đến mức người ta hoa mày chóng mặt. Các đội nhóm tuyển thành viên mới, hội học sinh, hội đồng hương, các buổi triển lãm nghệ thuật, biểu diễn... Cũng vào buổi văn nghệ chào tân sinh viên ở hội trường, lân đầu cô nhìn thấy Đới Duy Phàm, người cực kỳ nổi bật, nức tiếng trong trường.
Tân Địch vừa vào trường đã có biểu hiện xuất sắc, được đàn anh cùng khoa gọi đến làm trợ thủ - sắp xếp và chỉnh sửa phục trang biểu diễn. Trước kia cô chỉ ở nhà lén lút vẽ những mẫu thiết kế tự do theo trí tưởng tượng của mình, lần đầu tiếp xúc với những bộ trang phục đã được thiết kế thành hình nên rất xúc động, còn phía sau cánh gà người mẫu nam nữ lẫn lộn, đều chỉ mặc quần áσ ɭóŧ đợi trang điểm thay đồ, lại là một đòn “chí mạng” với cô.
Lộ Phi bạn cô là mẫu người hoàn hảo nổi tiếng. Tân Thần em họ cô từ nhỏ đã là người đẹp. Vốn sắc đẹp của những người mẫu này không thể ảnh hưởng gì đến cô, nhưng cô luôn chịu sự giáo dục bảo thủ nhất của gia đình, trước kia ngay cả nhà tắm công cộng cũng chưa đến bao giờ. Trong phút chốc cô bỗng nhìn thấy bao nhiêu người cùng độ tuổi với mình thản nhiên để lộ gần hết da thịt thế này, gò má bỗng dưng đỏ bừng, không biết phải nhìn đi đâu.
Khi người con trai cao lớn đẹp trai nhất mặc áo ba lỗ ôm sát người, để lộ dáng người tam giác ngược hoàn mỹ đứng trước mặt cô, hỏi về trình tự diễn xuất, cô đã lắp ba lắp bắp, mãi một lúc vẫn không nói nên lời.
Một cô gái cao ráo mảnh mai bên cạnh đuổi theo, lúc đầu còn thì thầm với anh ta, sau đó lớn tiếng tranh chấp, lúc đó cô mới được giải cứu.
Chàng trai đó là Đới Duy Phàm, còn cô gái kia là bạn gái đương nhiệm. Bạn gái anh nói anh không xem trọng cô ta. Rồi anh cũng giễu cợt lại cô ta. Sau đó cô gái bắt đầu nói một thôi một hồi, ban đầu anh chẳng buồn quan tâm, một lúc sau mới nói vẻ nóng nảy: “Nếu đã lắm ý kiến thế thì chia tay đi”.
Tân Địch nhìn mà thích chí. Trước kia cô chỉ thấy Lộ Phi lẳng lặng từ chối các bạn nTân Thần vẻ mặt nóng nảy bực bội đuổi cổ những cậu bé theo đuổi, không ngờ hai sinh viên đại học này còn diễn trò giải trí sống động trước mặt mọi người một cách vớ vẩn và ấu trĩ đến thế.
Cô gái kia bắt đầu khóc rấm rứt, lớp trang điểm trôi hết cả. Những bạn khác bắt đầu khuyên giải, nhóm trưởng nhóm người mẫu cũng cuống đến nhảy chồm chồm lên, “ôi các bà các ông tôi ơi, sắp diễn rồi mà các người lại làm trò này, muốn phá hoại hả! Lãnh đạo khoa và trường đều ngồi dưới kia cả rồi. Đới Duy Phàm, cậu dỗ dành cô ấy một tí có được không?”.
Đới Duy Phàm đã thay xong quần áo. Một bộ trang phục trắng với phần phù hiệu trên áo làm nổi bật hẳn dáng người cao ráo đẹp đẽ của anh, càng toát lên vẻ anh tuấn lạ thường. Khi ấy anh hai mươi tuổi, tính cách còn kiêu căng hợm hĩnh hơn bây giờ, không chịu nghe lời nhóm trưởng, “Cái tật này là do chiều chuộng nhiều rồi quen thói thôi. Yêu người khác đi”.
Các bạn xung quanh lặng thinh. Tân Địch cầm quần áo đợi giúp cô nữ sinh đó thay, đã hết chịu nổi, chen qua đám đông vượt lên trước, nói với vẻ không khách sáo: “Này, chị ơi. Thấy chị cũng là một người xinh đẹp, hà tất phải khiến mình đau khổ vì cái tên Sa Trư kia? Chia tay thì chia tay chứ! Loại con trai cứ đòi chia tay chẳng đáng cho chị khóc đâu!”.
Mọi người không ngờ cô tân sinh viên đại học dáng người nhỏ bé như học sinh trung học đứng giữa mọi người lại to gan như thế, không hẹn mà cùng cười to. Có người phụ họa, “Đúng đúng đúng, em gái nói có lý lắm”. “Mau rửa mặt trang điểm lại đi, sắp đến tiết mục của chúng ta rồi đấy”.
Đới Duy Phàm tức điên lên. Nhưng tôn chỉ trước nay của anh là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, đương nhiên sẽ không lý luận với cô bé đó, mà khi ấy anh vẫn chưa rõ Sa Trư là ý gì. Sau khi gặp cậu bạn thân Trương Tân rồi, anh mới thỉnh giáo nghiêm túc. Trương Tân cười lăn lộn, bảo anh rằng, tiếng Anh của từ này là a male chauvinist pig, nghĩa đen là đồ con heo tôn sùng đàn ông một cách cực đoan, gọi tắt là Sa Trư, thường xuyên được con gái dùng để mắng những người có chủ nghĩa trọng nam khinh nữ có tật tự sướиɠ quá đáng, khiến người ta phát ghét.
Rồi về sau, Tân Địch hễ thấy anh là đều tỏ vẻ ghét ra mặt, anh cũng biết điều mà không chọc giận cô gái bé nhỏ nhưng mồm miệng lợi hại ấy nữa.
Tân Địch nhanh chóng dẫn đầu trong Học viện Mỹ thuật. Khả năng hội họa của cô rất tốt, cô vẽ những bức tranh hoa lá chim chóc khá điêu luyện, giáo sư khoa quốc họa nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi, than thở một học sinh giỏi thế này tại sao lại vào cái khoa thiết kế thời trang mà trong mắt các giáo sư là rất nhạt nhẽo, vô bổ ấy. Nhưng từng mẫu thiết kế của Tân Địch đã ra đời với tốc độ chóng mặt, càng khiến các thầy cô trong khoa nghiêng ngả thán phục, cùng nhất trí cô là sinh viên có tài và tiềm năng nhất mà họ từng dạy.
Khoa thiết kế và nhóm người mẫu cũng không thể tránh khỏi việc qua lại với nhau. Đới Duy Phàm bó tay, đành để mặc cô mỉa mai châm biếm. Cũng may Tân Địch cũng không cố ý châm chọc ác ý, đa phần là chỉ tiện miệng nói vu vơ, sau đó phớt lờ anh luôn.
Đới Duy Phàm luôn được mọi người chú ý đã nghĩ rằng, tật xấu ấy của cô cũng vẫn nằm trong phạm vi có thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa anh cũng luôn tỏ ra khoan dung với các cô gái thông minh – nếu tài năng của Tân Địch đã được công nhận thì anh càng muốn thừa nhận rằng những cô nàng có tài chắc sẽ có một vài tật quái dị và đặc quyền nào đó.
Nhắc đến chuyện cũ khiến Tân Địch cười đến nỗi không còn thấy buồn nữa, “Hôm qua còn thảo luận với Lộ Phi, có phải mọi người đều thay đổi theo dòng thời gian hay không. Cuối cùng tôi đã phát hiện ra một người mười năm không hề thay đổi rồi”.
“Khiến em vui anh cũng rất mừng. Có điều chẳng ai suốt mười năm mà không thay đổi cả. Đặc biệt là sau lần đó, anh chẳng còn dễ dàng nói chia tay với ai nữa”.
Gương mặt Đới Duy Phàm tỏ ra nghiêm túc hiếm có, Tân Địch chỉ nhún vai, “Tôi thì không tự tin được vậy, nói vu vơ một câu mà lại có ảnh hưởng lớn như thế đến một chàng công tử đào hoa”.
“Cũng không hoàn toàn là do câu nói của em. Chẳng ai có thể cứ bồng bột điên cuồng mãi được. Cho dù là chú của em cũng thế thôi”.
Tân Địch đành thừa nhận lời anh nói có lý. Cho dù là ông chú Tân Khai Vũ luôn vui vẻ của cô, thực ra cũng đã khác với trước kia, “Cũng đúng. Tân Thần nói với bố rằng, đàn ông hoặc phải cố gắng kiếm tiền phòng thân, giống Hứa Tấn Hưởng, chơi đến hơn năm mươi tuổi rồi vẫn có người gọi là Hứa công tử, vẫn có thể bao được Lý Gia Hân ; hoặc là phải tu thân dưỡng tính cam chịu tuổi già, bớt ăn chơi làm ra vẻ thâm trầm mới là chính đạo”.
Đới Duy Phàm lắc đầu, cười nói: “Không phải đàn ông nào cũng muốn cưa Lý Gia Hân. Ngoài ra, xin em đừng gọi anh là công tử đào hoahững cái khác không nói làm gì, nếu anh là công tử đào hoa thật thì đêm hôm ấy ở Hồng Kông cũng không tới nỗi mất mặt đến thế”.
Lúc này anh lại nhắc đến cái đêm xui xẻo ấy, ánh mắt hai người chạm nhau rồi đều tránh đi với vẻ thiếu tự nhiên. Tân Địch không còn tâm tư đâu mà giận dỗi nữa, dù sao người này vẫn còn tốt chán. Anh khoan dung hiền hòa, cũng biết nói đùa. Còn về đêm ấy, cô lại nhún vai, quyết định không nghĩ ngợi nữa, “Được rồi, chúng ta quên chuyện đó đi. Tôi vào trước đây, nếu không chắc họ sẽ ra tìm mất. Khi nào mà nhân viên thiết kế có thể, không cần tham dự tiệc tùng thế này nữa thì hay quá”.
Cô che miệng ngáp một cái rồi đứng lên bỏ đi. Đới Duy Phàm lúc ấy mới nhận ra, chiếc sườn xám ngắn mà cô mặc nhìn thì có vẻ giản dị, nhưng phần lưng có pha một mảng ren kéo dài đến eo, thấp thoáng làn da trắng như tuyết. Anh không kìm được nhớ lại cảm giác khi mình đặt tay lên đó ve vuốt, bắt đầu suy tính rằng nếu chân thành theo đuổi Tân Địch thì có được mấy phần hy vọng.
Lần đầu Đới Duy Phàm phát hiện, anh chẳng có chút hy vọng nào cả.
Mấy hôm sau, Đới Duy Phàm về công ty, gặp ngay Tân Thần đến để giao mẫu thiết kế.
Tân Thần thường xuyên đến đây, đã khá quen thuộc với khắp nhân viên trong công ty. Cô đang kể một câu chuyện cười vừa gặp trong phòng chụp ảnh váy cưới nào đó với mấy nhân viên đồ án, kế hoạch, “Cậu chàng ấy vừa sửa xong ảnh, thật không chê được điểm nào, nhưng nhìn sao cũng thấy kỳ cục. Gọi cả một đám người đến xem vấn đề nằm ở đâu cũng chẳng tìm ra. Kết quả một bà chị làm nhân viên vệ sinh trong công ty ló đầu ra ngắm một cái rồi bất thần nói, cô gái này giống tiên nữ quá, nhưng sao lại không có rốn thế kia? Thì ra anh chàng lúc xử lý tưởng bộ phận đó là sẹo nên đã thuận tay photoshop mất luôn”.
Mấy người cười phá lên vui vẻ. Đới Duy Phàm cười nói: ‘Tân Thần, cô vẫn còn nhận xử lý hình ảnh cho mấy nơi chụp ảnh váy cưới à?”.
“Cố gắng vì cuộc sống thôi mà. Dù sao làm những cái đó không tốn công nghĩ, xem như điều chỉnh thôi”. Tân Thần cười, đưa mẫu thiết kế cho anh, “Giám đốc Đới, xin xem qua và ra chỉ thị”.
Công ty quảng cáo này do Đới Duy Phàm và Trương Tân mở quy mô không lớn lắm, sau khi nhận đơn hàng thỉnh thoảng cũng làm theo yêu cầu khách hàng, đưa những công việc có trình độ chuyên nghiệp hóa cao hoặc khá khó khăn phức tạp cho người ngoài làm, và Tân Thần thì đã có mối quan hệ hợp tác lâu dài với họ. Lần này là thiết kế logo cho một công ty mới mở. Tân Thần đưa ra hai mẫu, thiết kế của cô trước nay luôn đơn giản sắc nét, không rối rắm phức tạp nhưng rất có chiều sâu.
Đới Duy Phàm gật đầu tán thành, “Tân Thần, còn một album nữa cần sửa, cần gấp. Cô có rảnh để nhận không?”.
Anh đưa những tấm ảnh gốc cho cô xem. Tân Thần cau mày, “Lại là người mẫu này, thật không chịu nổi cô ta. Bề ngoài thì xinh đẹp nhưng mà sao kén cá chọn canh quá, cứ nằng nặc đòi photoshop cho cô ta thành búp bê barbie, tỉ lệ cơ thể hoàn toàn giả tạo thì cô nàng mới vui”.
“Lần này cô ta không có quyền yêu cầu. Album do nhà sản xuất định đoạt. Thẩm mỹ của họ cũng bình thường”.
Tân Thần gật đầu, “Vậy thì được”.
Đới Duy Phàm dặn dò yêu cầu cụ thể. Cô ghi nhớ lại rồi dùng ổ cứng di động copy ảnh gốc, thu dọn túi xách, “Nếu logo này có chỗ nào cần sửa thì anh cứ báo tôi biết. Tôi về trước đây”.
“Khoan đã, Tân Thần”.
Tân Thần nhìn anh vẻ dò hỏi, nhưng anh lại tỏ ra khó mở lời. Anh và cô cũng quen nhau khá lâu, nhưng chỉ qua lại vì công việc. Cô gái này nhìn thì có vẻ đơn giản, lúc nói đùa cô cười rất vô tư, thế nhưng ngoài nóng trong lạnh, nụ cười chỉ dừng trên gương mặt, luôn tạo ra sự xa cách với người khác, hoàn toàn khác xa với cô chị họ Tân Địch ngoài lạnh trong nóng. Anh đành khoát tay, “Thôi, không sao, album này cô làm gấp nhé”.