“Ba! Ông nội! Cứu con!”
Vừa về đến nhà họ Lâm, Lâm Tông Thụy đã nghiêng ngả lảo đảo xông vào nhà, kêu thảm thiết ngã xuống đất. Lâm Chiến Hoa và Lâm Chí Đô thấy vậy, nhất thời ngây ra như phỗng. Thế là thế nào? Chẳng phải lúc nãy đi ra ngoài vẫn còn bình thường hay sao? Sao về nhà lại ra nông nỗi này?
Lâm Tông Thụy biết không giấu được, đành phải kể lại chuyện mình hợp tác với Mai Ánh Tuyết. Lâm Chí Đô lập tức cho Mai Ánh Tuyết một cái tát, nổi giận nói: “Đúng là thứ vô tích sự! Lâm Tông Thụy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta, nếu nó có gì bất trắc thì tao sẽ lấy mạng con tiện nhân nhà mày!”
Mai Ánh Tuyết che mặt không nói một lời, chẳng qua ánh mắt lướt qua một tia căm hận. Hồi con trai bà ta còn sống, Lâm Chí Đô chưa bao giờ dám đối xử với bà ta như vậy, nhưng vì con trai bà ta đã chết nên Lâm Chí Đô không còn coi bà ta là con người. Người nhà họ Lâm quả nhiên đều máu lạnh bạc tình!
“Lâm Tông Thụy, con nói thằng con hoang Lâm Thiệu Huy kia đã đánh con ra nông nỗi này ư?” Lâm Chiến Hoa phẫn nộ nói. Lại là thằng Lâm Thiệu Huy chết tiệt kia. Nó quả thực là sao chổi của nhà họ Lâm, chỉ cần nó sống thì sẽ không ngừng mang lại phiền phức và tai họa cho nhà họ Lâm.
“Ba, thằng súc sinh đó định gϊếŧ con! Ba phải cứu con! Con đã liên lạc với Thánh Đường rồi, còn một lúc nữa họ mới chạy tới. Chỉ cần họ tới nơi thì dù Lâm Thiệu Huy có ba đầu sáu tay cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.”
Lâm Tông Thụy đã liên lạc với Thánh Đường ư? Nghe tin này, Lâm Chiến Hoa và Lâm Chí Đô đều mừng như điên. Đó chính là thế lực đáng sợ không thua kém Huyết Ngục, có danh hiệu đáng sợ là vua chiến tránh. Có họ giúp đỡ nhà họ Lâm thì gϊếŧ Lâm Thiệu Huy chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao? Lâm Chí Đô cười lạnh: “Cháu yên tâm, chỉ cần ông còn sống thì sẽ không để cho thằng súc sinh đó đυ.ng vào một cọng lông của cháu! Lâm Chiến Hoa, lập tức ra lệnh cho bên dưới, vận dụng mọi lực lượng ngăn cản Lâm Thiệu Huy bước chân vào nhà họ Lâm. Ba không tin thằng đó to gan tới mức bỏ qua tất cả pháp luật và quy tắc, dám ngang nhiên xông vào nhà họ Lâm gϊếŧ người!”
Lâm Chiến Hoa không nói nhiều mà gật đầu, sau đó rời đi.
“Người đâu, triệu tập tất cả nhân mã của nhà họ Lâm chặn trước cửa nhà, không thể để thằng nghiệp chướng kia làm tổn thương một cọng lông của cháu trai cưng!”
Không lâu sau, điện thoại của Lâm Tông Thụy vang lên. Nghe máy xong, Lâm Tông Thụy mừng rỡ ra mặt, vẻ mặt tràn đầy cay nghiệt: “Ông nội, mẹ mới gọi điện cho cháu nói người của Thánh Đường đang đến đây, khoảng một tiếng sau sẽ tới nhà họ Lâm. Lúc đó chúng ta sẽ tấn công từ hai phía, gϊếŧ chết Lâm Thiệu Huy!”
Lâm Tông Thụy cũng không dám sơ sẩy. Hôm nay vì sơ sẩy nên hắn ta bị Lâm Thiệu Huy chặt đứt một tay, hắn phải vận dụng mọi lực lượng để băm xác Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh.
“Ha ha ha, được! Cháu ngoan của ông, hôm nay hai ông cháu chúng ta sẽ song kiếm hợp bích, gϊếŧ chết thằng con hoang mang sỉ nhục tới cho nhà họ Lâm chúng ta! Sau đó ngày mai, cháu sẽ chính thức trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, thống lĩnh toàn bộ nhà họ Lâm!” Lâm Chí Đô cũng rất vui vẻ, cứ như thể trong mắt ông ta, Lâm Thiệu Huy đã là người chết.
Đó chính là Thánh Đường, không hề thua kém Huyết Ngục. Nếu có thể liên hệ với thế lực như vậy thì đừng nói là Lâm Thiệu Huy, cho dù là Huyết Ngục nhà họ Lâm cũng không cần để vào mắt.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Tông Thụy cay nghiệt, nghiến răng nghiến lợi: “Cháu nhất định phải cho thằng khốn đó không chết tử tế!”
Chẳng qua, Lâm Tông Thụy vừa dứt lời thì cửa nhà họ Lâm đã bị đạp bay. Sau đó một đám cường giả của nhà họ Lâm đều sợ hãi chạy vào nhà.
“Gia chủ, chuyện lớn không ổn!”