Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1494

"?"

Lâm Thiệu Huy tỏ vẻ giật mình nhìn Lý Ngãi Quý, hình như không thể tin được người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh, vậy mà lại nói ra được những lời lộ liễu như thế.

Nói xong lời này, Lý Ngãi Quý cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, trên mặt cô ta thẹn thùng đến hoảng!

Cô ta là người luôn bảo thủ lại có thể nói ra những lời lộ liễu như thế, quả thực là quá xấu hổ, thật sự khiến cô ta hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.

Mà sau đó vẻ mặt của Vương Quang Duy lập tức thay đổi, đột nhiên trong mắt anh ta hiện lên sự hận thù.

Hiển nhiên anh ta đã tin điều đó!

Bởi vì cho tới bây giờ Lý Ngãi Quý đều sẽ không nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, thậm chí bình thường ngẫu nhiên anh ta có chỗ vượt biên giới, Lý Ngãi Quý đều sẽ không để ý tới anh ta vài ngày.

Nhưng bây giờ...

Thế này thì hay rồi!

Lâm Thiệu Huy cứ như đang chứng tỏ rõ năng lực của bản thân, một tay anh cố ý vỗ mông Lý Ngãi Quý một cái, vừa cười xấu xa vừa nói: "Em yêu, thằng khốn nạn này là ai vậy?"

Ầm!

Lý Ngãi Quý muốn xù lông rồi, cặp mắt kia giống như sắp phun ra lửa.

Thằng khốn nạn này, tuyệt đối là cố ý!

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vô sỉ!

Nhưng lúc này, cô ta cũng không dám phát cáu mà chỉ có thể ra vẻ không quan trọng nói: "Bạn trai cũ mà thôi, bị em bỏ rơi còn tới quấy rối em, thật sự là không biết xấu hổ!"

Nhìn thấy cảnh này, Vương Quang Duy trực tiếp nổi giận đùng đùng, trong mắt hiện ra vẻ ác độc nhìn chằm chặp Lâm Thiệu Huy: "Thằng nhóc, tôi cho cậu ba giây, cậu lập tức bỏ bàn tay của cậu ra khỏi mông của cô ấy! Bằng không, tôi muốn cậu chết không được yên!"

Đối với anh ta mà nói, muốn gϊếŧ chết một người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ như gϊếŧ một con giun dế.

Chỉ là Lâm Thiệu Huy lại nở nụ cười khinh thường: "Thật ngại quá, em yêu nhà chúng tôi đã tìm được người đàn ông càng ưu tú hơn. Cho nên loại rác rưởi giống như anh, cô ấy không cần!"

Hả?

Vương Quang Duy ngây ngẩn cả người, sau đó cười lên ha hả, ánh mắt nham hiểm độc ác nói: "Cậu ư? Ưu tú hả? Một kẻ ăn mặc giống như một thằng ăn mày giẻ rách, cũng dám tự xưng là ưu tú!"

Anh ta nghĩ Lâm Thiệu Huy sẽ phẫn nộ, nhưng Lâm Thiệu Huy lại vừa cười vừa nói: "Tôi sống rất tốt!"

Yên tĩnh!

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Bất kể là Lý Ngãi Quý hay là Vương Quang Duy, sắc mặt kia đều âm trầm giống như muốn chảy ra nước.

Mà lúc này Vương Quang Duy thật sự nổi lên ý muốn gϊếŧ Lâm Thiệu Huy!

Vậy mà thật sự bọn họ đã lên giường ư?

Trước kia anh ta cầu xin Lý Ngãi Quý bao nhiêu lần đều bị từ chối, cô ta còn nói với anh ta sau khi kết hôn mới có thể cùng phòng.

Nhưng bây giờ, Lý Ngãi Quý lại lấy thứ quý giá nhất của mình cho thằng ăn mày thối tha này hả?

Chuyện này bảo anh ta làm sao có thể chấp nhận?

"Con ả đê tiện! Cô là con ả đê tiện không biết xấu hổ!"

Vương Quang Duy rống giận như kẻ điên, anh ta cảm giác mình thân là một người đàn ông tôn nghiêm, hiện tại lại nhận lấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiêm trọng.

"Vậy mà cô lại tìm được một kẻ nghèo kiết xác! Một người đàn ông ăn mày! Tôi thấy bộ dáng trong sáng thường ngày của cô chỉ là giả vờ đúng không? Thực chất bên trong cô chính là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ!"

Bị Vương Quang Duy nhục nhã trước mặt mọi người thế này, sắc mặt Lý Ngãi Quý cũng rất là khó coi.

Đối với một người phụ nữ mà nói, không có gì tổn thương hơn càng có tính sỉ nhục hơn mấy chữ "Người phụ nữ dâʍ đãиɠ".

Toàn thân Lý Ngãi Quý đều đang run rẩy!

Miệng không thể nói, thân thể không thể chuyển động, chỉ có thể yên lặng chấp nhận Vương Quang Duy nhục nhã mình.

Mà Lâm Thiệu Huy cũng chú ý tới một màn này, lông mày anh lập tức nhíu một cái.

Sau đó anh khí thế hùng hổ đi tới chỗ Vương Quang Duy.

"Lâm Thiệu Huy, anh muốn làm gì?"

Nhìn thấy hành động này của Lâm Thiệu Huy, Lý Ngãi Quý lập tức hoảng hồn.

"Bây giờ em là người phụ nữ của anh, để người phụ nữ của anh chịu nhục, đó cũng không phải là tác phong của anh!"

Ầm!

Trong đầu Lý Ngãi Quý phát sốt, khuôn mặt lập tức hoàn toàn đỏ đậm!

Hiển nhiên cô ta bị lời nói này của Lâm Thiệu Huy làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Chỉ trong nháy mắt, Lý Ngãi Quý cảm giác trái tim của mình như bị thứ gì lấp đầy.

Từng chút ấm áp liên tục không ngừng quét sạch quanh người.

Làm cho cô ta như si như say!

Lúc này, thậm chí cô ta có một loại khát vọng, nếu như mình thật sự là người phụ nữ của anh, vậy thì tốt biết bao?

Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi tới, Vương Quang Duy lập tức khịt mũi coi thường, anh ta cười đắc ý: "Muốn ra tay à? Đồ vô dụng, cậu biết tôi là ai không? Tôi đã có thực lực tông sư, những dạng vô dụng như cậu, hẳn tông sư là gì cũng chưa nghe nói qua nhỉ? Nếu như cậu có thể chạm vào góc áo của tôi, tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là ba..."

Chỉ là ngay lúc Vương Quang Duy líu lo không ngừng khoe khoang thân phận của mình, một quyền của Lâm Thiệu Huy đã đập tới trước mặt!

Ầm!

Vương Quang Duy bay thẳng ra ngoài!

Răng cửa bị gãy, mũi cũng nứt, máu me đầy mặt!