Bây giờ biết sợ rồi?
Có lẽ đã quá muộn rồi?
Chuyện gì cũng có cái giá của nó, con người sống trên đời này tốt nhất là ít mắc sai lầm, bởi vì bạn sẽ mãi mãi không biết sai lầm mà bạn mắc phải sẽ mang đến cho bạn hậu quả không thể bù đắp.
"Tôi đền! Tôi đền cho anh!"
Âu Dương Thanh Phi hoảng sợ muốn chết, đầu đã dập đến nỗi sưng lên, khóc nức nở cầu xin:
"Sau này tôi sẽ đi làm rồi dần dần trả cho anh! Xin anh đừng gϊếŧ tôi!"
Ha ha!
Lâm Thiệu Huy cười khẩy hai tiếng, nhìn Âu Dương Thanh Phi như một con ngốc:
"Nhưng đây là 1 tỷ rưỡi, không phải 150 nghìn, hơn nữa bây giờ danh tiếng của cô đã nát bét, hết cách để kiếm tiền rồi."
"Cho dù trước kia cô rất nổi tiếng, nhưng cả đời chắc cũng rất khó kiếm được 1 tỷ rưỡi nhỉ? Cô lấy gì mà trả tôi?"
Cho dù là sự tồn tại cấp bậc thiên vương ca sĩ nổi tiếng, quanh năm suốt tháng có thể kiếm được mấy chục triệu đô đã coi như là rất giỏi rồi.
Còn như Âu Dương Thanh Phi, cho dù cả đời quay phim kiếm tiền chỉ sợ cũng không cách nào kiếm được 1 tỷ rưỡi.
Trả kiểu gì?
Lấy mạng để trả?
Lâm Thiệu Huy cũng không thể chờ cô ta cả đời được!
"Tôi... Tôi vừa trả nợ, vừa làʍ t̠ìиɦ nhân cho anh, nợ tiền trả thịt!"
Âu Dương Thanh Phi kích động nói, định lấy ưu thế của mình để hóa giải nguy cơ lúc này, đó chính là quyến rũ đàn ông!
Không có người đàn ông nào có thể từ chối gương mặt thiên thần và dáng người ma quỷ của cô ta.
Chỉ tiếc là, Lâm Thiệu Huy không phải đàn ông bình thường!
Cho nên sau khi anh nghe xong những lời này bèn đứng lên cười ha ha, sau đó nói vô cùng đả kích:
"Tôi từ chối, cô quá xấu!"
Yên lặng.
Trong nháy mắt, khung cảnh vô cùng yên lặng!
Âu Dương Thanh Phi thậm chí đã ngừng khóc, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy.
Dường như không thể tin vào lỗ tai của mình, người đàn ông này vậy mà lại nói cô ta xấu?
Là bản thân cô ta nghe nhầm ư?
Sự kiêu ngạo của Âu Dương Thanh Phi nháy mắt đã bị tan rã ở nơi này.
Lời mà Lâm Thiệu Huy vừa nói còn khiến cô ta khó tiếp thu hơn so với việc gϊếŧ cô ta.
Xấu?
Cô ta chưa từng nghĩ đến đời này mình lại bị cộp cho một cái mác như vậy!
Mà lúc này, Vạn Mỹ Lệ vội vàng dập đầu với Lâm Thiệu Huy:
"Tất cả đều do cô ta làm, không liên quan đến tôi, cậu muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ cô ta đi, hãy tha cho tôi!"
Bà ta không muốn chết!
Lâm Phàm liếc mắt nhìn bà ta, cười lạnh nói:
"Nếu như bà không sắp xếp người đến gϊếŧ tôi, có lẽ tôi sẽ thực sự suy xét việc tha cho bà."
Ầm!
Nghe thấy câu này, Vạn Mỹ Lệ đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Biết rồi!
Người đàn ông này, anh ta đã biết hết rồi!
Nói cách khác, lúc này dù bà ta có muốn ngụy biện cũng không thể rồi.
Lâm Thiệu Huy liếc mắt nhìn Âu Dương Thanh Phi và Vạn Mỹ Lệ như nhìn con kiến hôi, sau đó cười khẩy nói với Trương Hà Quân:
"Hai ả là của anh!"
Ầm!
Vừa nghe thấy lời này, Âu Dương Thanh Phi và Vạn Mỹ Lệ dường như đã thấy được kết cục của mình, cả người không kìm được mà run rẩy dữ dội!
Lúc này bỗng nhiên họ điên cuồng gào khóc.
"Anh Lâm đi thong thả!"
Trương Hà Quân rất cung kính cúi chào Lâm Thiệu Huy, dõi mắt nhìn Lâm Thiệu Huy rời khỏi.
Chờ sau khi Lâm Thiệu Huy đi, lúc này Trương Hà Quân mới quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thanh Phi và Vạn Mỹ Lệ, khuôn mặt dần dần trở nên vô cùng dữ tợn:
"Chỉ bằng một con hát như cô đã muốn khuấy động toàn bộ Dược phẩm Hoa Liên? Các cô đúng là đồ ảo tưởng sức mạnh!"
Âu Dương Thanh Phi cũng hối hận không thôi, tim như bị đao cắt.
Sự hối hận trong lòng cô ta đã không thể nào diễn tả bằng lời nữa rồi.
Nếu như ngay từ đầu cô ta không đắc ý như vậy, không ngang ngược như vậy, thì bây giờ cô ta đã là người đại diện của Dược phẩm Hoa Liên.
Cũng thành công chuyển mình từ một ngôi sao đang nổi trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Thế nhưng trên thế giới này lại không có bán thuốc hối hận, bây giờ cô ta đã hoàn toàn xong đời.
Không nói đến con đường ngôi sao bị hủy hết, thậm chí ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.
Hơn nữa còn là chính cô ta tự tay phá hủy bản thân.
Mà lúc này Trương Hà Quân đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh cho đàn em:
"Gϊếŧ hai ả, hành động sạch gọn một chút!"