"Nói rõ lí do bà gọi đến đi, tôi rất bận!"
Lâm Thiệu Huy mặt không chút biểu cảm nói.
"Ngày mai đến Long Nha một lát. Nếu cậu không đến, tôi sẽ cho người gϊếŧ cả nhà cậu!"
Mai Ánh Tuyết nghiến răng:
"Cậu cũng biết, với sức mạnh của nhà họ Mai chúng tôi, nói được làm được!"
Hai mắt Lâm Thiệu Huy co rút kịch liệt, sát khí trong mắt dâng lên như biển động, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên, bất cần:
"Được, sáng mai, tôi sẽ đến đúng giờ!"
Tút Tút...
Trực tiếp cúp điện thoại!
Hai người lúc này nói chuyện với nhau, đều nổi lên ý định gϊếŧ người đối với nhau!
Mai Ánh Tuyết, vợ cả của nhà họ Lâm, cũng là con gái lớn của nhà họ Mai. Mặc dù ảnh hưởng của nhà họ Mai ở An Nam không bằng nhà họ Lâm nhưng cũng không khác mấy.
Điều đặc biệt hơn nữa là nhà họ Mai vẫn còn là một giáo phái ẩn thế!
Trong khoảng thời gian này, Mai Ánh Tuyết đang giải quyết công việc của gia đình họ Mai. Thế nhưng đột nhiên biết được con trai của mình đã bị gϊếŧ, bà ta lập tức trực tiếp đuổi đến Nam Lộc.
Mục đích của bà cũng rất rõ ràng, đó là khiến cho Lâm Thiệu Huy nợ máu thì phải trả bằng máu!
"Ai thế?"
Bạch Tố Y dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn Lâm Thiệu Huy đầy nghi hoặc.
"Không có gì, là gọi nhầm số thôi!"
Lâm Thiệu Huy cười nói, sau đó đắp chăn bông lên người Bạch Tố Y rồi lại nằm xuống.
Một con kiến không đủ để ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ta!
Đến sáng hôm sau, Lâm Thiệu Huy đến Long Nha như đã hẹn, và anh vẫn đơn phương độc mã đi một mình.
Sau khi đến Long Nha, anh bỗng sững sờ!
Trong Long Nha, một nhóm lớn người ngã xuống đất, rêи ɾỉ đau đớn, tất cả đều là thành viên của Long Nha.
Trong số đó, phải kể đến những chiến binh ba sao như Khương Giang Hoài và Quách Hồng Luân!
Thậm chí!
Ngay cả Từ Long Khiếu cũng bị người hai bên đè lên ghế, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Không phải là Long Nha quá yếu!
Mà là cao thủ đến từ gia đình họ Mai quá mạnh!
Chỉ với mười mấy người, bọn họ đã đảo lộn toàn bộ Long Nha, làm tê liệt hàng trăm hội viên tinh hoa. Các thành viên Long Nha khác đều bị Từ Long Khiếu khiển trách không được phép ra tay, lúc này cũng chỉ giận dữ không nói!
Trong số đó, một người phụ nữ ngồi chéo chân, trên tay cầm điếu thuốc của phụ nữ, thản nhiên hút thuốc.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, mắt bà ta sáng bùng lên ngọn lửa hận thù, hỏi gằng từng chữ:
"Cậu là Lâm Thiệu Huy?"
Ha ha!
Lâm Thiệu Huy cười cười nói:
"Là tôi! Để đối phó tôi, các người thật sự làm hết sức mình! Đây là muốn cho tôi một cái tát vào mặt sao?"
"Cậu?"
Mai Ánh Tuyết cười khinh thường, khịt mũi lạnh lùng:
"Cậu còn chưa đủ tư cách! Gọi tông sư Lâm cút ra đây!"
Bà ta hoàn toàn không để mắt đến Lâm Thiệu Huy. Trong mắt bà ta, Lâm Thiệu Huy chỉ là một thứ rác rưởi bị nhà họ Lâm ruồng bỏ, làm gì có thể gϊếŧ được con trai của bà ta?
Người gϊếŧ con mình phải là tông sư Lâm!
Ồ?
Lâm Thiệu Huy sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn Từ Long Khiếu:
"Anh vẫn chưa nói với bà ta?"
Sau khi thấy Lâm Thiệu Huy đã đến, Từ Long Khiếu cũng nhếch mép nở một nụ cười:
"Tôi nghĩ cậu nên đích thân nói với bà ta về loại chuyện này!"
Cái gì!
Vẻ mặt của Mai Ánh Tuyết đột ngột thay đổi, hai người này đang chơi trò gì vậy?
"Câm miệng hết cho tôi, tông sư Lâm đâu? Không phải vì sợ hãi mà không dám xuất hiện sao?"
Mai Ánh Tuyết chế nhạo:
"Nếu là như vậy, thật đáng tiếc, cậu phải thay hắn trả giá bằng tính mạng của mình rồi!"
"Bảo Quyên, gϊếŧ hắn cho tôi! Báo thù cho cậu chủ!"
Mai Ánh Tuyết lúc này liền phẫn nộ gầm lên. Sau đó, quanh miệng quấn đầy băng bó, một người phụ nữ quần da bốc lửa có đôi mắt sắc bén từng bước đi về phía Lâm Thiệu Huy.
"Đừng vội, không phải tông sư Lâm đã tới rồi sao?"
Lâm Thiệu Huy nói với một nụ cười trên mặt, nhưng cũng từng bước đi về phía Bảo Quyên kia.
Hử?
Lúc này, Mai Ánh Tuyết cau mày, bà ta thậm chí không biết Lâm Thiệu Huy có ý gì.
Chỉ là, cảnh tiếp theo!
Nó hoàn toàn khiến bà ta sửng sốt!