Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1291

Giờ phút này Khương Giang Hoài quả thật là đang vui mừng như muốn phát điên vậy.

Anh ta biết mình sẽ thắng nhưng không ngờ rằng sẽ thắng nhẹ nhàng đến vậy, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng ít nhất sẽ phải đánh đến mười hiệp, kết quả là chỉ cần một chiêu đã đánh bại Vương Hướng Phong.

Đánh bại một người đàn ông mà trước đây anh ta chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ sao?

Lúc này anh ta chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy mà dập mạnh đầu lạy anh ba cái.

Khoảnh khắc đó trong mắt anh ta Lâm Thiệu Huy quả không khác gì thần thánh.

Chỉ dùng vẻn vẹn có ba tháng đã khiến anh ta có thể trưởng thành đến mức độ đáng sợ như thế này, vậy nếu là ba năm thì sẽ thế nào đây?

Ba mươi năm thì sao đây?

Mà những thành viên Long Nha có mặt ở sàn đấu sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cuối cùng cũng hiểu được kết quả của đợt huấn luyện đặc biệt đó đáng sợ đến thế nào.

Ai nấy đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, không chờ đợi được mà muốn biết Lâm Thiệu Huy rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Mà Tần Huỳnh Trung đang quan sát trận đấu, trông thấy cảnh tượng vừa rồi thì giống như người mất hồn, rầm một tiếng ngã ngồi xuống mặt đất.

Trong mắt chảy ra những giọt mồ hôi nuối tiếc.

Bởi vì anh ta hiểu rất rõ rằng Khương Giang Hoài có thể đạt được sự thay đổi lớn đến thế tất cả đều nhờ vào Lâm Thiệu Huy.

Vốn dĩ anh ta cũng có cơ hội giống như Khương Giang Hoài có thực lực tăng lên gấp bội, nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi, anh ta đã bỏ qua một cơ duyên trời ban.

“Không thể! Không thể nào!”

Trong mắt Lâm Thần Hải cũng hiện rõ sự kinh hãi.

Con át chủ bài của quân đoàn Kiêu Hùng bọn họ lại bị người ta hạ gục trong một chiêu.

Làm sao mà anh ta có thể chấp nhận được việc này chứ?

Một năm trước, trong mắt Vương Hướng Phong, Khương Giang Hoài chẳng khác gì con sâu, con kiến cả, nhưng mới trôi qua một năm mà anh ta đã có thể dùng một chiêu hạ gục Vương Hướng Phong sao?

Cái này là đùa kiểu gì vậy?

Tên nhóc này đã tiêm thuốc gì sao?

“Khương Giang Hoài không thể có thực lực đáng sợ như thế được, chẳng lẽ là do sĩ quan huấn luyện mà Long Nha mới mời về?”

Có một vị cao thủ đột nhiên nghĩ ra điều gì liền lên tiếng.

“Tôi cũng muốn nói vậy, Long Nha mời đến một sĩ quan huấn luyện vô cùng thần bí, mở một đợt huấn luyện cấp tốc trong vòng một tháng cho tất cả thành viên tham gia cuộc thi, Khương Giang Hoài của ngày hôm nay chính là kết quả của cuộc huấn luyện đó ư?”

“Trời đất ơi! Rốt cuộc là nhân vật như thế nào mới có thể khiến Long Nha trong thời gian ngắn ngủi một tháng xảy ra sự thay đổi khủng khϊếp đến vậy?”

Hơn nữa, không chỉ có vậy!

“Long Nha, Quách Hồng Luân thắng!”

“Long Nha, Tống Nguyên thắng!”

“Long Nha…”

Sau đó, thế cục lập tức thay đổi, Long Nha áp đảo quân đoàn Kiêu Hùng mà lại không hề có một trận thua nào.

Mà ngay lúc này!

Sắc mặt của Lâm Thần Hải u ám vô cùng, anh ta cũng có nghe nói Long Nha mời một sĩ quan huấn luyện tới tiến hành đợt huấn luyện đặc biệt kéo dài một tháng.

Nhưng lúc đó anh ta căn bản không xem trọng chuyện này.

Vốn dĩ anh ta cho rằng kể cả sĩ quan huấn luyện đó có bản lĩnh cao cường cũng không thể khiến đám bỏ đi Long Nha trong khoảng thời gian ngắn ngủi một tháng có thể vượt qua quân đoàn Kiêu Hùng được.

Nhưng bây giờ, anh ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Hôm nay, Long Nha đã áp đảo hoàn toàn bọn họ, cứ tiếp tục như vậy danh hiệu quán quân ba năm liên tiếp quý báu của bọn họ rất có khả năng sẽ dừng lại ở đây rồi.

Lúc này, sắc mặt Đường Gia Quân cũng vô cùng bất an:

“Cậu chủ, cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ thua mất! Nếu để tướng Huy trông thấy chúng ta thảm hại thế này thì e là chuyện hợp tác sẽ tan thành mây khói.”

“Thua? Làm sao chúng ta có thể thua được?”

Lâm Thần Hải cười độc địa, đôi mắt ánh lên sự nham hiểm.

“Kịch hay bây giờ mới bắt đầu!”

Mà ngay lúc này!

Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện trên sàn đấu, gã bộ đồ đen không nhìn rõ dung mạo nhưng lại mang đến cho mọi người một cảm giác không tầm thường.

“Khí thế thật đáng sợ!”

Các cao thủ ở đây trông thấy người này, trong nháy mắt trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lâm Thần Hải giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, anh ta bật cười ha hả:

“Từ Long Khiếu, đây cơ hội cuối cùng rồi! Bây giờ nếu anh nhận thua thì tôi còn có thể tha cho các người một mạng, bằng không lát nữa binh lính dưới trướng anh đều sẽ trở thành một đám thi thể hết!”

Cái gì!

Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Lâm Thần Hải sao có thể tự tin như vậy chứ?

Chẳng lẽ là vì người mặc đồ đen thần bí trước mặt ư?

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về người mặc đồ đen trên sàn đấu.

Mà lúc này, trong khoảnh khắc nhìn thấy người mặc đồ đen kia, đôi đồng tử của Lâm Thiệu Huy giận dữ đến thu nhỏ lại, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Rõ ràng anh đã cảm giác được điều gì!

Lâm Thần Hải còn vô sỉ hơn anh trong tưởng tượng của anh nữa!

Người mặc đồ đen trước mặt, e là ở đây ngoài anh ra thì không ai có thể chống trả được.

Sau đó, anh định đi nhắc nhở Từ Long Khiếu, cuộc chiến quân đoàn này không thể nào tiếp tục được, bằng không tất cả thành viên Long Nha sẽ bỏ mạng ở đây.

Nhưng mà!

Còn chưa đợi anh đi bước nào, Chu Như lại dùng khuôn mặt cười cợt chắn trước mặt anh, sau đó còn nham hiểm cười:

“Muốn chạy sao? Đừng mơ, hôm nay cả nhà anh đều phải chết ở đây!”