Oanh!
Toàn bộ người có mặt tại hiện trường đều bị sốc!
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đều mang theo sự kinh ngạc sâu sắc.
Nhà họ Chu sẽ hối hận?
Đùa cái gì thế này?
Lúc này, đáng lẽ ra nhà họ Lâm mới phải hối hận!
Lâm Thiệu Huy đúng là đang tìm chết!
Mà một nhà Bạch Tố Y suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, trên trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Ngay cả Tần Huỳnh Trung cũng cảm thấy Lâm Thiệu Huy khoác lác, đó là Lâm Thần Hải, không nói đến xuất thân của anh ta, chỉ riêng cấp bậc hiện tại của anh ta cũng không thể cùng một người chỉ là huấn luyện viên như Lâm Thiệu Huy so sánh.
Chưa kể đến, còn có một Tướng Huy bí ẩn như vậy!
“Được được được, đây chính là thái độ của nhà họ Bạch đúng không? Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tao nhẫn tâm trở mặt!” Chu Chí Đức lạnh lùng hừ một tiếng, giữa hai đầu lông mày đầy thù hận.
“Chúng tao là khách quý của cậu chủ Hải. Nếu các người dám đối xử với chúng tao như vậy, nhà họ Bạch cứ chờ cậu Hải trả thù đi. Tao chắc chắn sẽ kêu cậu chủ gϊếŧ hết các người!”
“Chu Như, Khai Minh, chúng ta đi!”
Vừa nói ông ta vừa lạnh lùng bước ra ngoài.
Thẩm Ngọc Trân còn muốn mở miệng xin tha nhưng bị Chu Như đẩy một cái ngã nhào, suýt chút nữa va vào góc bàn.
Cảnh này ngay lập tức khiến sắc mặt của Lâm Thiệu Huy hoàn toàn lạnh xuống.
Chu Như trợn mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, lạnh lùng nói: “Lâm Thiệu Huy, mày chờ đó, tao tuyệt đối sẽ không bao giờ để yên cho mày sống tốt!”
Thứ rác rưởi này dám đánh cô ta, cô ta nhất định sẽ khiến Lâm Thiệu Huy chết không yên lành.
Nhà họ Chu rất nhanh liền rời đi.
Lúc này một nhà họ Bạch như người mất hồn, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Thiệu Huy, con quá xúc động! Làm sao con có thể đánh Chu Như, cái người được gọi là Lâm Thần Hải đó, chúng ta không đủ khả năng chọc vào đâu!”
Thẩm Ngọc Trân lo lắng như kiến bò
trên chảo nóng, lần này bọn họ gặp rắc rối lớn rồi!
Bà ta ước gì lúc nãy Lâm Thiệu Huy có thể im hơi lặng tiếng để bọn họ quỳ xuống trước mặt Chu Như, đám người đó hết giận sẽ bỏ qua cho gia đình nhỏ này.
“Không thể trách Thiệu Huy, là do bọn họ khinh người quá đáng. Mặt mũi một nhà em gái, em rể bà, bà cũng đâu phải chưa từng thấy, chỉ sợ coi như chúng ta quỳ xuống, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.” Bạch Tuấn Sơn tức giận lên tiếng, nhưng lại đứng lên nói đỡ cho Lâm Thiệu Huy.
Mà lúc này, Bạch Tố Y cũng hết cách thở dài, cười khổ: “Ba, mẹ, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa, hay là chúng ta thu dọn đồ đạc ra nước ngoài đi?”
Một khi Tướng Huy và Lâm Thần Hải đạt được sự hợp tác, họ sẽ mất đi sự hậu thuẫn cuối cùng, vì vậy lúc này chỉ còn cách chạy trốn.
Chạy càng xa càng tốt!
“Nhưng còn tập đoàn Bạch Lạc thì sao?” Thẩm Ngọc Trân có chút không muốn bỏ xuống sản nghiệp hiện tại, trước kia chủ yếu là vì sợ nghèo, bây giờ là vì sợ bị người khác coi thường.
Bà lo lắng mình sẽ giống như trước kia, cái gì cũng không có.
“Đã đến lúc nào rồi bà có nhớ thương mấy cái tài sản kia? Tính mạng quan trọng hay tiền bạc quan trọng hơn hả?” Bạch Tuấn Sơn tức giận trách mắng.
“Được được được, tôi ngay lập tức đi thu dọn đồ đạc!” Thẩm Ngọc Trân không dám phản bác liền đi thu dọn đồ đạc.
Mà lúc này Lâm Thiệu Huy dở khóc dở cười nói: “Ba, mọi người đừng sợ, bọn họ không làm gì chúng ta được đâu.”
Hả?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Tất cả đều ngẩn ra, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy, thật sự không biết sự tự tin của tên này đến từ đâu.
Ngay cả Tần Huỳnh Trung cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe, chẳng lẽ Lâm Thiệu Huy định dựa vào Long Nha để đối phó Lâm Thần Hải?
Nếu đúng như vậy, ông ta không khỏi lắc đầu, Lâm Thiệu Huy ngây thơ quá rồi!
“Lâm Thiệu Huy, anh có cách nào sao?” Bạch Tố Y nhíu mày nghi ngờ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Trong đầu không nhịn được nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh và kiêu ngạo của Lâm Thiệu Huy khi ngồi trên xe của Từ Long Khiếu.
Kết hợp với vẻ ngoài bình tĩnh của Lâm Thiệu Huy bây giờ, cô càng chắc chắn một điều.
Chắc ông chồng này đang giấu mình điều gì đó!
Chẳng qua, Lâm Thiệu Huy không giải thích mà chỉ cười nói: “Họ không thể đυ.ng đến chúng ta, bởi vì sau Cuộc chiến quân đoàn, tất cả bọn họ sẽ gặp xui xẻo!”
Cái gì!
Tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ, câu nói này đối với bọn họ giống như sét đánh bên tai.
Khiến họ không thể tin vào tai mình!
“Lâm Thiệu Huy, đừng nói nhảm nữa, làm sao con biết bọn họ sẽ gặp xui xẻo?”
Bạch Tuấn Sơn thở dài, nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy đang cố tình khoe khoang nên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ba biết con cảm thấy không thoải mái, nhưng chúng ta thật sự không chọc nổi bọn họ. Chúng ta mau trốn đi nhanh thôi. Bây giờ Bạch Tố Y kiếm được tiền cũng đủ để chúng ta tiêu xài rồi!”
Chỉ là những lời tiếp theo của Lâm Thiệu Huy hoàn toàn khiến mọi người bùng nổ!
Chỉ thấy một nụ cười nghiền ngẫm hiện lên nơi khóe miệng anh: “Bởi vì lời này là Tướng Huy nói!”