Lâm Thiệu Huy nhún vai, cười nói:
“Tôi không làm cái gì cả!”
Sau đó anh liền ném ánh mắt uy hϊếp về phía đám người Đường Thiên Thu.
Đường Thiên Thu lập tức rùng mình một cái, sau đó yếu ớt nói:
“Đúng là thần y Lâm, thần y Lâm biết tin tức chúng tôi muốn cưỡng ép thu mua Bạch Kỳ, ngài ấy đã cảnh cáo chúng ta là nếu không thể khiến cho cậu Huy và cô Bạch Tố Y bớt giận thì sẽ khiến cho chúng tôi táng gia bại sản!”
Thái độ của Đường Thiên Thu vô cùng cung kính.
Mà lời này rốt cuộc cũng khiến Bạch Tố Y kịp phản ứng, hóa ra là do thần y Lâm ra tay.
Điều này cũng khó trách, dù sao Bạch Kỳ của bọn họ mới hợp tác với thần y Lâm, bây giờ y dược Đường Thị muốn thu mua bọn họ, tự nhiên là đã động vào thần y Lâm.
Chỉ à!
Lúc này, Bạch Tố Y cảm thấy mình may mắn, thế mà liên tiếp có quý nhân giúp đỡ.
Bây giờ, con quái vật trong ngành y dược là y dược Đường Thị chính đang quỳ gối trước mặt cô, cầu cô tha thứ, đây quả thực là giống như nằm mơ.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy chỉ vào Đường Minh Phong nói:
“Tôi không thích người này, các người đá anh ta ra khỏi y dược Đường Thị thì tôi sẽ bỏ qua cho các người!”
Cái gì!
Vẻ mặt của Đường Minh Phong lập tức thay đổi, thế mà cái tên rác rưởi vô dụng này định đá anh ta ra khỏi y dược Đường Thị?
Trên mặt anh ta lập tức hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ, tên vô dụng này chỉ đang mượn danh tiếng của thần y Lâm để mượn cáo oai hùm mà thôi, không có thần y Lâm làm chỗ dựa, hai vợ chồng bọn họ chẳng là cái thá gì cả.
Bây giờ tên vô dụng kia còn dám châm ngòi thổi gió, để ba anh ta trục xuất anh ta ra khỏi nhà?
Đáng chết!
“Được, tôi đồng ý với cậu!”
Chỉ là Đường Thiên Thu lại đồng ý không cần suy nghĩ.
Đây là biện pháp duy nhất có thể bảo toàn nhà họ Đường của bọn họ, ông ta không có sự lựa chọn nào khác!
“Ba... Ba!”
Đường Minh Phong trừng mắt mang theo với vẻ vô cùng kinh ngạc, vừa rồi anh ta nghe thấy cái gì, thế mà ba anh ta lại đồng ý?
Ông ấy, thực sự trục xuất anh ta ra khỏi nhà?
Anh ta không phải đang nằm mơ đó chứ?
Dạ Mặc Thâm hoàn toàn sững sờ, anh ta là cậu cả của nhà họ Đường, là người thừa kế tương lai, kết quả chỉ vì một câu không thích của Lâm Thiệu Huy mà ba anh ta muốn đuổi anh ta ra khỏi nhà?”
Không... Không thể nào!
Trong nháy mắt, Đường Minh Phong lập tức oán độc nói:
“Không phải chỉ là một cái thần y Lâm thôi sao? Có cái gì mà phải sợ chứ? Phía sau lưng con là sự tồn tại lợi hại hơn anh ta gấp trăm lần! Con cũng không tin một tên bác sĩ quèn dám có can đảm làm gì con!”
“Thằng nhãi, mày đừng tưởng có thần y Lâm làm chỗ dựa là ngon! Chỉ cần tao muốn, chỉ bằng một câu của tao thôi là mày có thể sẽ không thấy được ngày mai đâu! Tao khuyên mày tốt nhất đừng nên hùng hổ dọa người!”
Lần này, anh ta giấu diếm người trong gia tộc, lặng lẽ tìm Bạch Tố Y nói chuyện hợp tác là vì chỉ thị của người phía sau.
Chỗ dựa phía sau lưng của anh ta có bối cảnh hùng hậu đến khó mà tưởng tượng được, cho dù là thân y Lâm cũng không thể nào địch nổi.
“Thằng con bất hiếu! Ai cho mày nói hươu nói vượn? Lập tức xin lỗi cậu Huy cho ba!
Đường Thiên Thu tức giận sắp điên rồi!
Việc đến nước này rồi mà Đường Minh Phong vẫn còn cố chấp không tỉnh táo, đây quả thực là đang tìm cái chết!
Nó cho rằng người đàn ông trước mắt này thực sự không dám gϊếŧ nó sao?
Chỉ là!
Lúc này Đường Minh Phong đa không nghe lọt lời ai nói nữa, anh ta hừ lạnh nói”
“Các người sợ anh ta nhưng tôi không sợ! Còn nữa, chỗ kia nhất định tôi phải có được, cho dù là thần y Lâm cũng không giữ được!”
Nói xong!
Anh ta liền ngạo mạn nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Các người chuyển lời cho vị thần y Lâm kia, nếu như không muốn chết thì tốt nhất đừng có nên xen vào chuyện của người khác!”
Nói xong, anh ta bước ra khỏi nhà họ Bạch mà không thèm ngoái đầu lại, bộ dáng vênh váo hung hăng, cao cao tại thượng.
Thất thế.
Đường Thiên Thu cũng cười khổ không thôi”
“Thật xin lỗi cậu Huy, gia môn bất hạnh, sinh ra một đứa ngông cuồng mạo phạm cậu!”
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy lại cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Thu:
“Yên tâm đi! Nếu như ông không dạy được anh ta, tôi nghĩ thần y Lâm rất nguyện ý làm thay đó!”