“Uy hϊếp tôi?”
Bạch Tư Yên đột nhiên nổi giận lôi đình và mắng Lâm Thiệu Huy:
“Anh cũng đừng diễu võ giương oai, không có Bạch Tố Y ở đây làm chỗ dựa, anh cũng chỉ là đồ rác rưởi vô dụng!”
“Gϊếŧ tôi? Chỉ dựa vào rác rưởi vô dụng như anh sao? Ha ha ha, đúng là cười chết tôi mất!”
Vào lúc này
Cô ta khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy, bây giờ Bạch Tố Y đi rồi, Lâm Thiệu Huy còn muốn dùng lông gà làm mũi tên sao?
Thật là một chuyện buồn cười!
Chỉ là!
Chát!
Ngay sau đó, khuôn mặt cô ta bị tát một cái nặng nề, cả người đột nhiên lảo đảo, yếu ớt nằm trên mặt đất.
Cô ta liền trở nên choáng váng!
Cô ta dường như không nghĩ tới Lâm Thiệu Huy, cái thứ rác rưởi này thật sự dám đánh cô ta!
Lúc này, khuôn mặt cô ta hoàn toàn méo mó, trong mắt cô ta hiện lên nồng đậm sự hận thù:
“Tên khốn! Đồ khốn kiếp, anh dám đánh tôi? Tôi muốn gϊếŧ anh! Tôi muốn gϊếŧ anh!”
Bây giờ cô ta không còn như xưa nữa, ngay cả Bạch Tố Y còn bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Lâm Thiệu Huy tính là thứ gì?
Thứ rác rưởi này trước đây đã nhiều lần làm nhục cô ta, vậy mà bây giờ anh còn dám đánh cô ta?
Không thể tha thứ!
Cô ta muốn Lâm Thiệu Huy quỳ trước mặt cô ta, xin lỗi vì tất cả những gì đã làm với cô ta!
Chỉ là!
Vào lúc này Lâm Thiệu Huy, như thể không nghe thấy lời đe dọa của cô ta, nói gằn từng chữ:
“Tiếp theo, tôi sẽ đánh gãy tay chân của cô cho đến khi cô nói cho tôi biết Bạch Tố Y đang ở đâu.”
Giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào!
Làm cho người ta không rét mà run!
Ớn lạnh!
Ầm!
Ngay cả Bạch Tư Yên lúc này cũng không khỏi hoàn toàn choáng váng!
Lúc này, cô ta đột nhiên có cảm giác kỳ quái, Lâm Thiệu Huy chính là địa ngục!
Cứ như thể Lâm Thiệu Huy có thể đập xác cô ta thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào anh muốn, cảm giác áp bức đáng sợ như một ngọn núi khổng lồ đè lên trái tim cô ta.
Nó khiến cô ta khó thở!
Bạch Tư Yên ngơ ngác nhìn Lâm Thiệu Huy đang dần dần tới gần, lúc này cô ta hoảng sợ đến cực điểm.
Không thể, chuyện này không thể nào. Làm sao đồ rác rưởi vô dụng này lại có thể sở hữu một luồng khí tức đáng sợ như vậy?
Chỉ là!
Ngay khi Lâm Thiệu Huy chuẩn bị tấn công Bạch Tư Yên, một người đàn ông đột nhiên đứng trước Bạch Tư Yên, nhìn Lâm Thiệu Huy một cách ảm đạm:
“Lâm Thiệu Huy, nếu có thời gian lo lắng cho người khác, tại sao không lo lắng cho chính mình trước.”
“Không có Bạch Tố Y làm chỗ dựa cho mày vậy thì giữa chúng ta tính sổ cái!”
Lời nói lộ ra sự hận thù nồng đậm.
Chính vì Lâm Thiệu Huy mà anh ta đã bị biến thành một kẻ không có khả năng giao hợp, bây giờ cuối cùng anh ta đã có được thứ mình muốn và có thể trả thù!
Đêm nay, anh ta muốn Lâm Thiệu Huy chết ở Bắc Lộc!
Nhìn thấy sự hiện diện của Tiêu Quang Tuấn, Bạch Tư Yên đột nhiên khôi phục sự bình tĩnh, thậm chí giống như nhìn thấy kẻ chống lưng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Sau đó, cô ta cười khanh khách và nhìn Lâm Thiệu Huy với dáng vẻ khinh thường:
“Lâm Thiệu Huy, tôi quên nói cho anh biết. Vừa rồi tôi kêu Bạch Tố Y quỳ xuống, tôi nghĩ tha cho mạng chó của anh một mạng. Anh nghĩ kết quả như thế nào? Con tiện nhân kia thật sự quỳ cho tôi!”
“Nhưng bây giờ, tôi sợ mình phải thất hứa! Ha ha ha!”
Ầm!
Vừa nghe lời này, thân thể Lâm Thiệu Huy đột nhiên run lên, sát khí trên người dâng lên điên cuồng, trở nên bạo loạn!
Đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cha con nhà họ Tiêu, giọng nói lạnh lùng:
“Đừng tọc mạch, nhà họ Tiêu hoặc là đi hoặc là chết!”
Lâm Thiệu Huy bây giờ sốt ruột cứu người, cũng không có tâm trạng để ý đến mấy tên hề này, nhưng nếu đối phương nhất quyết muốn tìm cái chết, vậy Lâm Thiệu Huy cũng không ngại tiễn bọn họ lên đường!
Cái gì!Vừa nghe thấy những lời này.
Mọi người trong nhà họ Tiêu và Bạch Tư Yên trước tiên là sửng sốt, sau đó điên cuồng rống lên!
“Phốc! Ha ha ha!”
Bạch Tư Yên cười đến co quắp người, như thể nghe thấy một chuyện cười, chỉ vào Lâm Thiệu Huy và nói:
“Lâm Thiệu Huy, dựa vào vợ của đồ rác rưởi vô dụng như anh mà có thể khiến nhà họ Tiêu biến mất vĩnh viễn sao? Không có Bạch Tố Y, anh không là tên chó má gì! Một thứ rác rưởi vô dụng còn dám lên mặt? Thật là cười chết tôi!”
Ở bên cạnh, Tiêu Quang Thanh cũng tức giận khịt mũi:
“Để nhà họ Tiểu của tôi biến mất vĩnh viễn? Tôi muốn xem, không có Bạch Tố Y, rác rưởi như mày làm sao có thể khiến nhà hị Tiêu biến mất!”
Trong mắt họ, Lâm Thiệu Huy là dựa dẫm vào vợ mình, sau khi Bạch Tố Y đi thì Lâm Thiệu Huy cũng chẳng là gì cả.
Đồ rác rưởi vô dụng như vậy, dám mắng người nhà họ Tiêu?
Đúng là chỉ đang tìm kiếm cái chết!
Mà vào lúc này!
Tiêu Quang Tuấn không kìm được nữa, thâm trầm nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Hừ, vì mày muốn tìm cái chết, vậy tao sẽ ứng mày!”
“Mày yên tâm đi, tao sẽ không để mày ra đi dễ dàng như vậy. Tao sẽ cắt từng miếng da thịt của mày, từng miếng một, nghiền nát thân thể của mày, lột da róc thịt mày! Ha ha ha!”
Không chỉ nhà họ Tiêu!
Những vị khách còn lại bước ra khỏi phòng đấu giá cũng khinh thường lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn một tên ngốc.
“Cho nên, các người nhất định muốn ngăn cản tôi?”
Giọng điệu của Lâm Thiệu Huy lạnh lùng và đầy sát khí.
“Đừng nói nhảm nữa! Hiện tại mày quỳ xuống, có lẽ tao có thể thương xót mà cho mày chết được toàn thay!”
Giữa hai hàng lông mày của Tiêu Quang Tuấn hiện lên tia tàn nhẫn, anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ trịch thượng, cứ như thể Lâm Thiệu Huy là một con cá nằm trên thớt của anh ta.
Chỉ là!
Lúc này giọng nói của anh ta vừa vang lên xong!
Ù ù ù!
Cùng với một tiếng động lớn, tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy trực thăng, tất cả đều từ trên cao từ từ hạ xuống!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, bốn bóng người bước xuống từ trực thăng và cùng nhau quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy!
“Vua, chúng tôi tới đón người!”