Đặc biệt là bà cụ nhà họ Chương và những người khác, lúc này hai mắt gần như lòi ra ngoài, từng người một hoàn toàn dựng đứng cả tóc gáy.
“Không thể... tên rác rưởi này nó…”
Bọn họ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, trong lòng chấn động cùng sợ hãi không thể kiềm chế được.
Thật là điên rồi!
Đâu chỉ là có bọn họ!
Ngay cả những vị khách có mặt cũng cảm thấy rằng tất cả những điều này là vô cùng khó tin!
Nhà họ Bạch không gϊếŧ Lâm Thiệu Huy?
Thay vào đó đã cúi đầu trước nghe theo lời anh?
Thế giới này có điên không?
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Mà ngay lúc này thì Lâm Thiệu Huy chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt chợt lạnh lùng và hung bạo: “Tôi nói, nhà họ Phương hôm nay chết chắc rồi!”
Ầm!
Nghe vậy, tất cả các thành viên trong nhà họ Phương không khỏi run lên kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
Khi Lâm Thiệu Huy vừa nói điều này thì tất cả đều khịt mũi coi thường, chế nhạo ngay tại chỗ và cực kỳ không coi trọng.
Nhưng bây giờ!
Lâm Thiệu Huy, thực sự đã làm được!
Điều này khiến trong lòng bọn họ đột nhiên có linh cảm không tốt, kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy.
Người đàn ông này có lá bài tẩy đáng sợ đến mức nào chứ?
“Mày... dọa ai chứ?”
Phương Lạc Nam chợt bừng tỉnh từ trong nỗi khϊếp sợ, nghiến răng rống lên: “Mày muốn gϊếŧ nhà họ Phương của chúng tôi? Chỉ bằng tên rác rưởi như mày sao, mày có tư cách?”
“Lên đi đánh tàn phế hai người họ đi!”
Chỉ là!
“Ngu xuẩn!”
Lâm Thiệu Huy nghe vậy chỉ khinh thường lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia chế giễu: “Hiện tại, các người có thể quỳ xuống!”
Quỳ xuống?
Nhà họ Phương phản ứng lại, đột nhiên cười lạnh.
Tên rác rưởi này tưởng rằng có Bạch Hổ chống lưng thì có thể khiến nhà họ Phương không chống đỡ nổi?
Thực sự nghĩ rằng nhà họ Phương không có chủ?
Hiện tại bọn họ muốn hạ lệnh để cho cường giả nhà họ Phương ra tay, hoàn toàn đánh bại hai người Cận Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà ngay lúc này thì: “Cộp cộp cộp!”
Một tràng bước chân gấp gáp và lo lắng từ ngoài cửa bước vào.
Bốn gia thủ, bao gồm cả Diệp Thế Hào, đều trông có vẻ u ám, sải bước vào đó trong mắt đều là sự tức giận.
Thấy thế thì Phương Lạc Nam sửng sốt một chút, rồi đột nhiên bật cười: “Lâm Thiệu Huy, những ngày tháng tốt đẹp của mày đã qua rồi! Chỉ một lúc nữa thôi thì mày sẽ chết thảm dưới tay của bốn ông chủ lớn!”
Vào lúc này, anh ta thậm chí không thể chờ đợi để hét lên: “Bốn ông chủ lớn, đồ chó này ăn trộm đồ của các người sau đó đem đến đây khoe khoang với chúng tôi. Các người đừng dễ dàng tha cho nó!”
Chỉ là sau khi nhìn thấy động thái của Bạch Hổ, bà cụ nhà họ Chương luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Bây giờ nhìn thấy bốn ông chủ lớn đi tới thì trong lòng bà ta cảm thấy bất an mãnh liệt!
Lúc này, mọi người cũng hồi phục nhẹ sau cú sốc vừa rồi.
Sau đó, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy đầy chế giễu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bốn ông chủ lớn hướng thẳng tới Lâm Thiệu Huy, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, trong tiềm thức bọn họ đều cho rằng bọn họ đến Lâm Thiệu Huy để giải quyết anh.
“Bốn ông chủ lớn cùng đến rồi, hôm nay thằng nhóc thối tha này chết chắc!”
“Dù có chiến tướng Bạch Hổ chống lưng cũng vô dụng. Ở trước mặt bốn ông chủ lớn thì cũng không đủ phân lượng!”
“Ha ha ha, tôi cá rằng sau một thời gian nữa thì tên rác rưởi này sẽ bị người ta dọa sợ hãi không kiềm chế được mà tiểu ra quần!”
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần Lâm Thiệu Huy!
Mà nụ cười trên khuôn mặt Phương Lạc Nam và những người khác ngày càng đậm hơn!
Trong sự phấn khích, thậm chí có cả sự kỳ vọng mãnh liệt, như thể mong muốn Lâm Thiệu Huy tan thành từng mảnh.
Nhưng mà ngay khi họ nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy sắp chết thì…
Cộp!
Cộp!
Bốn ông chủ lớn động tác chỉnh tề và đồng đều, lúc này tất cả đều quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy: “Cậu Thiệu Huy, chúng tôi đến muộn!”