“Ôn Nhã Như, con khốn này, lừa bọn tao mấy trăm nghìn đô xong lại muốn chạy? Hôm nay nếu như mày không thanh toán tiền cho bọn tao, tao sẽ đăng hết đám video vui vẻ của mày với bọn tao trong lễ đính hôn của mày cho tất cả mọi người cùng coi.”
Cái gì?
Nghe xong lời này, vẻ mặt của Từ Bạch Đình hoàn toàn tái mét.
Những người này, đều từng phát sinh quan hệ với vợ chưa cưới của anh ta?
Thậm chí, còn quay cả video lại?
Ngay lập tức, sắc mặt của Từ Bạch Đình trở nên u ám.
Anh ta sỉ nhục Bạch Tố Y là một con đàn bà đê tiện ai cũng có thể làm chồng, nhưng kết quả là vợ chưa cưới của anh ta mới là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ không biết liêm sỉ là gì.
Vậy mà anh ta còn muốn cưới một kẻ đê tiện, không biết xấu hổ như thế làm vợ, thậm chí còn vì cô ta mà làm hại cả nhà họ Từ gặp phải tai họa lớn?
Anh ta quả thực chính là một thằng ngu mà.
“Cút.”
Từ Bạch Đình dữ tợn gào thét lên. Lúc này, anh ta chỉ hận không thể chém Ôn Nhã Như thành trăm mảnh.
Ôn Nhã Như cũng lập tức giật nảy mình, sau đó trên mặt chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.
Cô ta biết, Từ Bạch Đình không thể nào cứu được cô ta rồi.
Cũng không còn chỗ dựa là Từ Bạch Đình nữa, cô ta nhất định sẽ bị những tên con trai nhà giàu này băm vằm thành tám mảnh.
Lúc này, Ôn Nhã Như đã lệ rơi đầy mặt, trong lòng chỉ còn lại suy nghĩ hối hận không thôi.
Vốn dĩ cô ta còn cho là leo được lên người Từ Bạch Đình thì sẽ có thể làm mưa làm gió, thậm chí còn nhiều lần lợi dụng Từ Bạch Đình để sỉ nhục Bạch Tố Y.
Còn muốn đẩy Bạch Tố Y vào chỗ chết.
Mà bây giờ, Từ Bạch Đình vứt bỏ cô ta không thèm để ý đến nữa, bạn thân nhất của cô ta cũng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta. Bây giờ còn có ai có thể cứu được cô ta nữa?
“Bộp bộp!”
Lúc này, Ôn Nhã Như lại đột nhiên chạy về phía Bạch Tố Y rồi quỳ xuống, trên mặt là vẻ thành khẩn, không ngừng cầu xin cô:
“Bạch Tố Y, cầu xin cậu… Cầu xin cậu cứu mình với. Bây giờ cũng chỉ có cậu là có thể cứu mình mà thôi.”
Nếu như ngay cả Bạch Tố Y cũng mặc kệ cô ta thì cô ta chắc chắn sẽ xong đời.
Mà lúc này, trên mặt Bạch Tố Y cũng hiện lên một chút do dự, dường như là đang suy nghĩ, có nên cứu Ôn Nhã Như hay không.
Cái này...
Trong nháy mắt, khí thế của cả đám con nhà giàu kia đột nhiên yếu đi một chút, tay đấm chân đá vốn đã chuẩn bị hạ xuống lại đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì bọn họ đều đã trông thấy, Đại Trưởng Lão đang đứng ngay bên cạnh hai người Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, bởi vậy mà trong lòng người nào người nấy đều nảy sinh sự sợ hãi.
Mà Bạch Tố Y có thể đứng ngang vai ngang vế với một con quái vật khổng lồ như Đại Trưởng Lão, thì cũng không phải là nhân vật mà loại tôm tép nhãi nhép như bọn họ có thể đắc tội được.
“Mày, mày quen biết người phụ nữ tôn quý kia ư?”
Một kẻ trong đám con nhà giàu kia cau mày hỏi cô ta.
“Đương nhiên rồi, đây chính là bạn thân của tôi.”
Ôn Nhã Như vội vàng nói, sau đó dương dương đắc ý uy hϊếp lại:
“Cô ấy chính là Tông chủ Nam Lộc đấy, nếu như các anh dám làm loạn, cô ấy sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.”
Nghe thấy vậy, đám con nhà giàu kia lập tức run rẩy toàn thân, trên mặt cũng hiện rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
Thế nhưng đúng vào lúc mấy người bọn họ chuẩn bị bỏ cuộc nửa đường, Lâm Thiệu Huy lại cười khẩy một tiếng: “Cô Ôn Nhã Như này, tôi thấy hình như cô nhầm lẫn chỗ nào rồi thì phải. Tố Y nhà tôi thân phận hèn mọn, nào có tư cách trở thành bạn thân của cô được?”
“Oành!”
Lời nói này, chẳng khác nào một qua bom đánh thẳng vào Ôn Nhã Như, khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta hoàn toàn trắng bệch.
Cô ta vô cùng sợ hãi nhìn sang Lâm Thiệu Huy, trong mắt là vẻ cầu khẩn:
“Lâm Thiệu Huy, tôi biết sai rồi. Tôi không nên đối xử với hai người như vậy, hai người cho tôi một cơ hội đi, về sau tôi cũng không dám làm như vậy nữa đâu.”
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy nghe vậy lại nở nụ cười lạnh lùng: “Cơ hội… Cũng đã cho cô rất nhiều lần rồi. Mà mỗi một lần tha thứ cho cô, thứ đổi lại được đều chỉ là cách cô lấy oán trả ơn, mà càng ngày lại càng tệ hại hơn.”
“Ôn Nhã Như, đây chính là thời điểm cô phải gánh chịu hậu quả rồi.”
Ôn Nhã Như lập tức như biến thành kẻ ngốc, vẻ mặt đờ đẫn. Lúc này đã hoàn toàn bị đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng rồi.
“Con điếm, mẹ nó lại dám nói dối ông mày. Loại đàn bà thấp hèn như mày, làm sao có đủ tư cách để quen biết với hai người tôn quý như ông bà đây chứ.”
Đám con nhà giàu kia đã hoàn toàn nổi trận lôi đình rồi.
“Con điếm, trả tiền đây.”
“Tôi... Tôi không có tiền.”
Ôn Nhã Như run run rẩy rẩy, số tiền lừa được từ đám con nhà giàu này cô ta đều đã cầm đi tiêu xài hết rồi, làm gì còn lại đồng nào nữa.
Không có tiền?
Từng kẻ trong đám con nhà giàu kia đều nở nụ cười tàn nhẫn, nhìn cô ta: “Nếu vậy thì, nửa phần đời còn lại của mày, cũng chỉ có thể dựa vào việc bán thân xác để trả tiền cho bọn tao mà thôi.”
Vậy chẳng phải là muốn phần đời còn lại của cô ta chỉ có thể làm gà sao?
Toàn thân Ôn Nhã Như lập tức run rẩy dữ dội, giống như người điên, không ngừng lắc đầu: “Không, tôi không muốn, tôi cầu xin các anh, bỏ qua cho tôi đi. Số tiền kia tôi sẽ nghĩ cách để trả lại hết cho các anh.”
Nhưng những tên con nhà giàu kia lại chẳng thèm để ý tới cô ta chút nào, tên cầm đầu ra lệnh cho đám đàn em của mình: “Bắt con điếm kia lại cho tao, từ hôm nay trở đi, một ngày hai mươi tư giờ đều phải tiếp khách, không được ngừng lại.”
“Cho đến khi nào nó trả hết tất cả tiền nợ mới thôi.”