“Liên tiếp đánh hai người một lớn một nhỏ, không thể không nói, cô quả thật đã chọn được một tên điên không biết sống chết. Tôi dám cam đoan với cô, từ ngày hôm nay trở đi, trên đất An Nam sẽ không còn kẻ tên Lâm Thiệu Huy này nữa.”
Ôn Nhã Như không ngừng nở nụ cười lạnh, một đôi mắt xinh đẹp mang theo sự ác độc vô tận, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y: “Mà cô, cũng sẽ trở thành món đồ chơi của cậu cả Tiêu thôi, sẽ bị anh ta tra tấn đến chết, ha ha ha.”
Lâm Thiệu Huy làm nhục Tiêu Quang Tuấn như thế, mối thù này đương nhiên là Tiêu Quang Tuấn sẽ tính nợ lên đầu Bạch Tố Y, nói cách khác, kết cục sau này của Bạch Tố Y sẽ càng thêm thê thảm.
Mà lúc này đây, khi Bạch Tố Y nhìn thấy Tiêu Quang Thanh xuất hiện thì sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
Nhất là khi cô cảm nhận được từ trên người Tiêu Quang Thanh kia đang tỏa ra sự hung ác đáng sợ, toàn thân cô lập tức căng thẳng.
Sau đó thì điên cuồng hét về phía Lâm Thiệu Huy: “Chồng, anh mau chạy đi.”
Chạy?
Đám người nhao nhao ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô, âm thầm mỉa mai Bạch Tố Y ngây thơ, chuyện đã tới mức này, giờ còn chạy được nữa không?
Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức cùng nở nụ cười, trong nụ cười lại xen lẫn cả sự tàn nhẫn ác độc và vẻ hả hê khi trông thấy người khác khác gặp nạn.
Kể từ khi Tiêu Quang Thanh bắt đầu xuất hiện, hai người Lâm Thiệu Huy đã được định sẵn là chỉ có một loại kết cục...
Chính là... Nhất định phải chết.
“Lâm Thiệu Huy, cái loại chó chết nhà mày! Mày thử phách lối một cái nữa cho tao xem? Có nhà họ Nạp Lan cho mày chỗ dựa thì mày nghĩ là có thể đυ.ng đến tao rồi hả? Để lát nữa xem, tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống trước mặt tao như một con chó.”
Gương mặt Tiêu Quang Tuấn đầy vẻ dữ tợn, gào thét lên những câu đầy thù hận:
“Mà chưa hết đâu, tao còn muốn mày phải trơ mắt, nhìn tao chơi con vợ mày. Tra tấn chết nó. Ha ha ha.”
“Bốp!”
Chỉ là... Tiếng nói của anh ta vừa dứt, trên mặt đã phải chịu một cái tát nặng nề.
Tiếng rít không khí vang lên.
Sau khi trông thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì bọn họ đã khϊếp sợ phát hiện ra, người ra tay đánh cái tát kia, lại chính là Tiêu Quang Thanh.
Sau khi Tiêu Quang Thanh xuất hiện, lại không nói hai lời, đã tặng cho con trai ruột của mình một cái bạt tai?
Ôn Nhã Như bối rối.
Từ Bạch Đình bối rối.
Tất cả mọi người ở đây, ai cũng đều cảm thấy bối rối.
Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy hình như trái tim của mình đã lệch mất nửa nhịp.
“Ba, ba đây là...”
Mà Tiêu Quang Tuấn cũng bưng mặt, nhìn ba mình bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không lành.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ âm u, nặng nề của Tiêu Quang Thanh kia, dáng vẻ hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác, thì đã ý thức được chuyện chẳng lành rồi.
“Câm miệng. Tên súc sinh này. Con lại dám để ý đến cô Bạch Tố Y, ba thấy con chính là chán sống rồi phải không.”
Tiêu Quang Thanh đang vô cùng tức giận, nhìn về phía Tiêu Quang Tuấn không ngừng quát lớn:
“Bây giờ, ba ra lệnh cho con, lập tức nói xin lỗi với cô Bạch Tố Y ngay.”
Cái gì?
Cả đám người hoàn toàn xù lông lên.
Nói lời xin lỗi với Bạch Tố Y?
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Người kia rõ ràng đã đánh Tiêu Quang Tuấn thành cái dạng này, thế nhưng Tiêu Quang Thanh không những không hề tỏ chút thái độ nào, mà thậm chí lại còn ra lệnh cho Tiêu Quang Tuấn phải nói xin lỗi với Bạch Tố Y?
Ảo giác thật rồi.
Chuyện này... Mẹ nó! Nhất định là ảo giác rồi.
Trong khoảnh khắc này, mọi người đều cảm thấy dường như là mình đang nằm mơ, không thể tin vào tai mình được nữa.
Nhưng mà, chuyện không chỉ có như vậy đâu.
Dưới ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm kia của mọi người, Tiêu Quang Thanh tiến đến, cúi đầu một cái thật thấp với Bạch Tố Y, kinh sợ nói: “Cô Bạch Tố Y, là tôi không biết dạy con, đã xúc phạm đến cô rồi. Rất mong cô Bạch Tố Y có thể rộng lòng, buông tha cho thằng con ngu ngốc này của tôi một lần.”
“Trước khi tới đây, tôi còn cố ý chuẩn bị hai tỷ tiền mặt, xin cô Bạch Tố Y có thể nể mặt mà nhận lấy một chút bồi thường của lão già này.”
Nói xong, ông ta lập tức vô cùng cung kính đưa một cái trước thẻ ngân hàng lên.
Hai... Hai tỷ?
Tất cả mọi người ở đây, người nào người nấy đều muốn phát điên luôn.
Tiêu Quang Tuấn bị người ta đánh, kết quả là Tiêu Quang Thanh lại đi nói xin lỗi với người ta, thậm chí còn chủ động bồi thường cho họ hai tỷ?
Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt đến mức lồi cả con ngươi ra đến nơi rồi.
Chuyện này, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào rồi?
Là điều gì đã khiến cho một nhân vật cấp độ chúa tể như Tiêu Quang Thanh lại trở nên hèn mọn và khiêm tốn như thế?
Đến ngay cả Tiêu Quang Tuấn cũng hơi sững sờ, sau đó cực kỳ xấu hổ, giận dữ quát lên: “Ba, ba điên rồi sao? Thằng chồng rác rưởi của cô ta đã đánh con thành ra thế này rồi, vậy mà ba lại bảo con phải đi xin lỗi con đàn bà đê tiện này sao? Con tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.”
“Trừ khi, con chết.”