Yên tĩnh…
Khi lời này nói ra, toàn bộ sở cảnh sát rơi vào im lặng chết chóc.
Dù là Ngụy Phượng Hoàng, hay các viên cảnh sát xung quanh ông, miệng ai cũng mở to, mặt cứng đờ, không thể tin những gì mình nghe thấy.
Đặc biệt là Ngụy Phượng Hoàng.
Bùm!
Ông chỉ cảm thấy có sét đánh lên người, cả người ngây dại.
Tướng Huy?
Tứ đại Tướng quân của Việt Nam, người bí ẩn nhất và đáng sợ nhất - tướng Huy!
Làm thế nào… sao có thể chứ?
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán Ngụy Phượng Hoàng, sắc mặt ông tái nhợt như tờ giấy, vội càng nói với chiến thần Long Hổ:
“Hai vị có nhầm lẫn không? Tôi, sở cảnh sát của chúng tôi chỉ là một nơi bé nhỏ, tướng Huy làm sao có thể ở chỗ chúng tôi.”
“Ông… chắc hẳn hai ông đã nhìn nhầm rồi!”
Trong lòng Ngụy Phượng Hoàng hoảng hốt.
Đó là một trong những gã khổng lồ quyền lực nhất của Việt Nam.
Người vĩ đại ấy xuất hiện ở Nam Lộc, ông là cảnh sát trưởng làm sao lại không biết.
Sẽ không…
Tuyệt đối không!
Ngụy Phượng Hoàng gào thét trong lòng, nỗi sợ hãi mơ hồ tràn ngập trong lòng.
Tuy nhiên, sau khi ông im lặng được vài giây.
Ngụy Phượng Hoàng nghe thấy tiếng náo động của các cảnh sát phía sau ông.
“Chết tiệt! Sao tên gϊếŧ người ấy lại ở đây? Cậu ta chẳng phải đang bị đeo còng và xích làm bằng hợp kim sao?”
“Hừ, ai thả cậu ta ra, lỡ như chọc giận chiến thần Long Hổ, chẳng phải là tự mình tìm cái chết sao?”
“Hết rồi, để một tên sát nhân vênh váo đi lại trong đồn cảnh sát. Chúng ta xem như xong phim rồi!”
“…”
Lúc này, nhìn cảnh sát trong đồn đều làm ra vẻ mặt khó tin.
Ngụy Phượng Hoàng cảm thấy da đầu tê dại.
Tên gϊếŧ người?
Chẳng lẽ là Lâm Thiệu Huy!
Chết tiệt, đồ khốn này làm sao có thể bước ra khỏi phòng thẩm vấn, là ai đã thả ra?
Suy nghĩ về điều này.
Ngụy Phượng Hoàng vội vã quay đầu về phía đồn cảnh sát.
Sau đó, ông nhìn thấy một bóng người gầy gò đi ra khỏi đồn, lúc này đang từng bước, từng bước chậm rãi đi về phía cửa.
Bịch bịch bịch!
Lâm Thiệu huy đút hai tay vào túi quần, thong thả như đi dạo trong vườn hoa, trông anh nhàn nhã và thoải mái, hoàn toàn không giống với kẻ gϊếŧ người.
Cảnh tượng này khiến vẻ hoảng sợ của Ngụy Phượng Hoàng càng trở nên rõ ràng.
Ông vội vã hét lên với các viên cảnh sát:
“Sao ngẩn người ra thế? Không thấy tên gϊếŧ người đang thoát ra ngoài sao?”
“Bất lấy cậu ta! Giúp tôi tóm lấy cậu ta!”
Trong lòng Ngụy Phượng Hoàng vô cùng tức giận.
Có nằm mơ ông cũng không nghĩ chỉ vì không kịp dọn dẹp Lâm Thiệu Huy, anh ta đã kịp chạy ra ngoài.
Nếu anh chọc giận hai vị chiến thần kia, họ nhất định sẽ không tha cho ông.
Lúc này!
Sau khi nghe mệnh lệnh của Ngụy Phượng Hoàng, các nhân viên cảnh sát đột nhiên sực tỉnh, điên cuồng lao về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Một cảnh tượng khiến cả đời họ cũng không thể quên đang diễn ra.
Trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, chiến thần Long Hổ cùng hàng ngàn sĩ quan khủng bố đều đồng loạt cúi đầu.
Bầu trời rung chuyển, vang vọng âm thanh chói tai.
“Kính chào… tướng Huy!!!”
“Kính chào… tướng Huy!!!”
“…”