“Mẹ, cả nhà cậu út từ trước đến nay đều khinh thường chúng ta, tại sao chúng ta vẫn phải đi chứ?”
Khi Bạch Tố Y nghe nói tới chính là lễ đính hôn của anh họ mình thì trên khuôn mặt tươi cười ngay lập tức hiện một ít bất mãn.
Gia tộc họ Thẩm – nhà mẹ đẻ của Thẩm Ngọc Trân, chính là gia tộc số một tại thành phố Nam Giang.
Thế lực và tài sản đều nhiều hơn nhà họ Bạch rất nhiều.
Năm đó khi Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn kết hôn đã từng bị nhà họ Thẩm phản đối kịch liệt.
Dù sao thì nhà họ Bạch vào thời điểm đó vẫn còn đang trong giai đoạn đang phát triển, nếu so sánh với nhà họ Thẩm thì chính là không môn đăng hộ đối.
Đặc biệt là địa vị của Bạch Tuấn Sơn ở nhà họ Bạch cũng không cao.
Bị tất cả mọi người nhà họ Thẩm tìm mọi cách nhục mạ, khinh bỉ.
Thậm chí bởi vì chuyện đó mà Thẩm Ngọc Trân và nhà họ Thẩm trực tiếp trở mặt, không qua lại chắc cũng hơn mười năm rồi.
Cho dù năm đó khi cả nhà bọn họ bị trục xuất ra khỏi gia tộc, chỉ có thể dựa vào một xe bánh bao nhỏ để kiếm sống qua ngày thì nhà họ Thẩm cũng chưa từng vươn tay giúp đỡ.
Bach y không ngờ rằng cả nhà cậu út của mình sẽ gọi điện thoại tới mời bọn họ dự tiệc đính hôn vào lúc này.
Nghe thấy con gái nói thế.
Trên mặt Thẩm Ngọc Trân không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, bà ấy nói: “Đó đều là những việc đã qua rồi. Nghe nói việc làm ăn của cậu út con ở thành phố Nam Giang rất phát đạt, lần này là lễ đính hôn của anh họ còn, vừa lúc chúng ta có thể làm dịu quan hệ với bọn họ một chút.”
Nhìn ánh mắt kiên kì của mẹ mình, Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đang đứng bên cạnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Mà khóe miệng Lâm Thiệu Huy lại hiện ra một nụ cười như có như không.
Nhà hàng Hồng Bân.
Nằm ở phía đối diện với khách sạn Caesar.
Bởi vì hôm nay khách sạn Caesar đã được đám người tai to mặt lớn trong tỉnh bao trọn nên rất nhiều người có tiền chủ có thể bất đắc dĩ mà tới nhà hàng Hồng Bân ăn cơm trước.
Trong lúc nhất thời, nhà hàng Hồng Bân trở nên náo nhiệt vô cùng.
Chỉ là, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện, đến tột cùng là nhân vật tầm cỡ như thế nào mà có thể làm cho đám người chủ tịch tỉnh Lưu Chấn Hoàng phải bao trọn cả khách sạn Caesar để mời khách.
Lầu một!
Có rất nhiều khách khứa cả nhà họ Thẩm, nhất tề ngồi xuống.
Mà bàn trên cùng chính là chỗ ngồi của những thành viên nòng cốt của nhà họ Thẩm.
Ông cụ nhà họ Thẩm năm nay đã hơi bảy mươi, tóc đã bạc trắng, thoạt nhìn có vẻ tuổi già sức yếu.
Lúc này, ông ta ngồi ở vị trí trung tâm, thản nhiên nhìn con trai út Thẩm Kiến của mình một cái rồi nói:
“Thẩm Kiến, cả nhà chị hai của con khi nào mới tới?”
Chị hai, tất nhiên là đang nói tới Thẩm Ngọc Trân.
“Ba, chị hai còn vừa mới gọi điện thoại tới, chị ấy và Bạch Tố Y sẽ lập tức tới ngay.” Thẩm Kiến mặt mày hồng hào nói.
Hôm nay là ngày đính hôn của con trai ông ta, hầu hết những tinh anh trong giới thượng lưu của thành phố Nam Giang đều được mời tới, vô cùng có thể diện.
Nghe thấy câu này.
Trên mặt mợ hai đang ngồi nên cạnh lại tràn đầy khinh thường nói: “Hừ! Cô ta còn dám tới đây thật sao? Năm đó một hai đòi gả cho thằng vô dụng Bạch Tuấn Sơn kia, mà hơn mười năm sau con gái của cô ta cũng gả cho một thằng vô dụng.”
Không chỉ là mợ hai.
Mà mợ cả ngồi bên cạnh cũng sờ vòng ngọc trên cổ tay, bà ta cười vui nói: “Ai nói không phải chứ! Nghe nói chồng của bạc y ba năm nay đều không hề đi làm, mỗi ngày đều ở nhà giặt quần áo nấu cơm, ăn rồi nằm chờ chết. Thật sự không biết cô hai đã tạo nên nghiệt gì mà bản thân gả cho thằng vô dụng Bạch Tuấn Sơn không nói, ngay cả con giá mình cũng đυ.ng phải một thằng bỏ đi.”
Mỗi người anh một câu tôi một câu.
Mà hầu như trong những lời đó, toàn bộ đều là đang lấy Lâm Thiệu Huy ra làm trò cười.
Nghe mọi người thảo luận, sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch trở nên âm trẩm vô cùng, ông nói: “Thẩm Kiến, lát nữa khi cả nhà chị hai của con tới thì sắp xếp cho bọn họ ngồi ở bàn ngoài cửa, ta không muốn nhìn thấy bọn họ! Hừ!”
Ngồi ở cửa.
Đương nhiên mọi người ai cũng biết, vị trí ngồi gần hay xa chính là thể hiện thân phận cao hay thấp.
Người có thân phận càng cao thì chỗ ngồi cũng gần vị trí trung tâm nhất.
Mà chỗ ngồi ở cửa, đều là chuẩn bị cho một ít họ hàng nghèo khổ có quan hệ huyết thống xa tít mù khơi.
“Con biết rồi thưa ba!” cậu út Thẩm Kiến gật gật đầu, ngay sau đó liền dặn dò người phụ trách.
Khi tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.
Ông cụ nhà họ Thẩm lúc này không tự chủ mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ngoài đó chính là khách sạn Caesar đèn đuốc sáng trưng, vàng son rực rỡ.
Đặc biệt là sau khi ông cụ nhìn thấy đám người chủ tịch tỉnh Lưu Chấn Hoàng đã đứng cung kính chờ ngoài cửa từ lâu thì trên mặt ông cụ nhà họ Thẩm lại hiện lên vẻ kính sợ sâu sắc, ông nói: “Ai...thật sự không biết thành phố Nam Giang của chúng ta vậy mà lại có một vị đại nhân vật như thế ẩn mình, vậy mà lại có đủ tư cách để khiến đám người có quyền lực nhất trong tỉnh đứng ở cửa chờ đợi.”
Ông cụ nhà họ Thẩm cảm khái, đồng thời cũng là đang than thởi với mọi người.
Bọn họ chính mắt nhìn thấy, đám người chủ tịch tỉnh Lưu Chấn Hoàng đã đứng ngoài cửa khách sạn Caesar chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đây quả thật là khó mà tưởng tượng nổi.
“Lát nữa, nhất định phải nhìn cho thật kĩ xem đến tột cùng là người nào mà lại hiển hách như thế!”
“Đúng thế, nếu chúng ta có thể quen biết được nhân vật tầm cỡ như thế thì nhà họ Thẩm chúng ta sẽ lên như diều gặp gió nhanh thôi!”
“Ai...loại đại nhân vật này, những người như chúng ta há lại có tư cách quen biết, anh không nhìn thấy ngay cả Trương Quốc Hào - người đứng đầu thành phố Nam Giang chúng ta cũng phải đứng đợi dài cả đuôi đấy sao?”
“...”
Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Thẩm lúc này, đều là sùng bái và hâm mộ.
Mà ngay lúc này, ngoài cửa tiếp khách truyền tới một tiếng hô.
“Cô hai nhà họ Thẩm – Thẩm Ngọc Trân, chồng Bạch Tuấn Sơn, con gái Bạch Tố Y tới tham gia nghi thức đính hôn!”