Chương 11
Nam nhân dụng tâm liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho cậu, đem hai ngón tay cắm vào hoa huyệt ướt đẫm, ve vuốt mị thịt đói khát.
“A...ha...sâu một chút...a...a...a...” Đường Thiên cực kỳ thoải mái, không không chế được mà liên tục rêи ɾỉ, càng kêu lại càng lớn tiếng, cũng không sợ bạn trai ở bên ngoài nghe thấy.
Đường Thiên thở hổn hển, hoa huyệt đang vô cùng ngứa ngáy nhưng nam nhân lại rời đi, làm cậu hơi ngơ ngác, vội vàng kéo tay hắn, “Ô...Ông xã đừng đi...Em còn muốn...”
“Ngoan, chờ một chút.” Chu Viêm hôn lên môi cậu một cái, cười xấu xa nói, “Hoa huyệt của Tiểu Thiên không muốn được ông xã liếʍ sao?”
Đường Thiên nghe vậy càng hưng phấn, “Muốn...Ông xã mau liếʍ giúp em...Hoa huyệt ngứa lắm...”
Chu Viêm ghé lại gần liếʍ da^ʍ huyệt của cậu. Hoa huyệt của Đường Thiên vừa mềm vừa béo mập, tuy rằng không có kinh nghiệm như Vân Nhược nhưng sự ngây ngô của cậu lại có thể hoàn toàn lấy lòng nam nhân. Đầu lưỡi của Chu Viêm vừa liếʍ hạt đậu nhỏ đã làm Đường Thiên tiếp tục rêи ɾỉ ra tiếng. Hắn đem lưỡi tham nhập vào huyệt động ướt mềm kia, không ngừng vỗ về chơi đùa da^ʍ thịt bên trong.
“Thật thoải mái...a...ha...”
Mị thịt kẹp chặt lấy đầu lưỡi nam nhân, ngóng trông nó có thể liếʍ càng sâu. Chu Viêm liên tục công kích vào tao điểm của Đường Thiên, khiến cậu rên to một tiếng, dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt cũng đạt tới cao trào.
Bên trong huyệt động trào ra rất nhiều mật nước, đều được nam nhân hút vào miệng. Miệng Chu Viêm toàn dâʍ ɖị©ɧ của cậu, thậm chí trên mặt cũng bị dính một ít. Hắn ghé lại gần hôn môi Đường Thiên, cười nhẹ nói, “Thật là ngọt.”
Lam Hiên nhìn người yêu cùng người đàn ông khác thân mật bên nhau trong phòng bếp, tâm tình vô cùng phức tạp. Tuy rằng hắn đã nghe Đường Thiên thẳng thắn kể lại chuyện cậu cùng Vân Nhược và Chu Viêm thường hẹn nhau làʍ t̠ìиɦ chung, nhưng là một người bạn trai, muốn hắn hoàn toàn không để ý là chuyện không hắn không thể làm được. Vân Nhược nhìn thấu tâm tư của hắn, kéo cánh tay hắn tới ngồi xuống sô pha ở phòng khách, chính anh thì khoá ngồi trên đùi nam nhân, đôi tay ôm lấy cổ hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Như thế nào? Ghen tị sao?”
Lam Hiên khi đối mặt với anh luôn có chút khẩn trương, hắn nuốt nước miếng, “Thầy không ghen sao?”
“Vì sao phải ghen? Cùng bạn tốt chia sẻ cho nhau tôi cảm thấy rất bình thường.” Vân Nhược cầm lấy bàn tay hắn, “Tay cậu thật lớn.” Nói rồi anh tự nâng mông lên, đem tay hắn nhét vào giữa đùi mình, sau đó tiến đến bên tai liếʍ láp vành tai hắn, nhẹ giọng nói, “Tôi vừa thấy cậu liền nhịn không được...Mau xoa hoa huyệt giúp tôi...Ngứa quá đi mất...”
Lam Hiên kinh ngạc khi thấy anh không mặc qυầи ɭóŧ, ngón tay hắn tiếp xúc trực tiếp với môi âʍ ɦộ. Hoa huyệt lúc này đã ướt đầy nước, làm máu huyết trong người hắn tức khắc sôi trào, sắc mặt cũng đỏ lên.
“Giúp tôi xoa chúng đi.” Vân Nhược tiếp tục liếʍ vành tai hắn, rồi quay sang liếʍ cổ và yết hầu của nam nhân. Lam Hiên cảm thấy ngứa nhưng cũng thấy thoải mái, giống như bị lông chim nhẹ nhàng ve vuốt, dươиɠ ѵậŧ dưới háng bắt đầu cứng lên.
Hắn không phải xử nam, lại cùng Vân Nhược làʍ t̠ìиɦ nhiều lần nên đã biết những điểm mẫn cảm trên cơ thể anh. Ngón tay Lam Hiên dài, vừa xoa hoa huyệt vừa phân một ngón tay đi xoa cúc huyệt. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai vị trí cùng lúc làm cổ họng Vân Nhược tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Anh ra sức liếʍ láp cổ nam nam nhân, thậm chí còn cắn nhẹ yết hầu của hắn.
“Thầy thật biết cách câu dẫn người khác.” Lam Hiên thở hổn hển, ánh mắt đã tràn ngập dục hoả nhưng vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Vân Nhược đã ba mươi tuổi nhưng da thịt vẫn trắng nõn tinh xảo, đôi mắt rất sáng, khoé mắt đuôi mày cho dù không cười cũng mang theo nét thành thục phong tình. Anh vuốt ve vật dưới háng Lam Hiên, nhẹ nhàng cười, “Có vẻ là tôi đã câu dẫn được cậu rồi?”
“Đúng vậy.” Lam Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của anh, có chút nghi hoặc, “Thầy trang điểm sao?”
“Tôi đánh son đấy. Có đẹp không?” Vân Nhược cố ý vươn đầu lưỡi liếʍ môi một vòng, cười tủm tỉm hỏi hắn.
“Rất đẹp.” Lam Hiên không kìm nén được nữa, ghé lại gần hôn lên bờ môi của anh. Hắn không hề ôn nhu mà mang theo một chút thô bạo cùng vội vàng, bá đạo mυ'ŧ lấy đôi môi mê người kia.
“Ưʍ.” Vân Nhược thuần thục đáp lại hắn. Anh giống như chơi đùa cùng nam nhân hôn môi. Vào lúc hắn sắp nắm được quyền chủ động thì anh lại né tránh, sau đó môi lại bị mυ'ŧ lấy rồi lại né tránh, chơi đùa như vậy làm anh cảm thấy sung sướиɠ. Nhưng Lam Hiên lại không nghĩ như vậy, hắn đem anh áp đảo trên sô pha mềm mại, hoàn toàn lấp kín môi anh, làm anh không còn khe hở để trốn tránh.
“Ưʍ.” Nụ hôn chuẩn xác rơi xuống, Lam Hiên không ngừng công thành đoạt đất chiếm đoạt lấy nước miếng của anh. Lưỡi Vân Nhược bị hắn liếʍ mυ'ŧ có chút tê dại. Anh rất thích những lúc nam nhân bốc đồng như vậy, cùng hắn triền hôn hồi lâu, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
Lam Hiên nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt như tản ra hai ngọn lửa nóng bỏng, một hồi lâu sau hô hấp mới khôi phục lại như ban đầu, “Thầy thực sự quá câu dẫn.”
Đối với nhận xét của hắn hiển nhiên Vân Nhược cảm thấy rất sung sướиɠ. Anh đem áo vén lên, một chân gác ở thành sô pha, một chân dang rộng ra làm khu vực giữa đùi hoàn toàn bại lộ trước mặt nam nhân, “Giúp tôi liếʍ đi, hoa huyệt ngứa lắm rồi.”
Lam Hiên biết mỗi lần làʍ t̠ìиɦ Vân Nhược đều sẽ yêu cầu liếʍ hoa huyệt nên hắn đã thành thói quen, nghe vậy liền bắt lấy hai đùi của anh, hơi nóng nảy mà liếʍ xuống.
“A...ha...thật thoải mái...” Vân Nhược sảng khoái, đôi mắt nheo lại, hưởng thụ môi lưỡi của nam nhân hầu hạ mình. Âm mao của anh thưa thớt, môi thịt đầy đặn trông như một con bào ngư béo mập, phải tách môi âʍ ɦộ ra mới có thể nhìn rõ toàn cảnh bên trong. Đầu lưỡi hắn vừa mới đi vào, mị thịt liền xoắn lấy, đem đầu lưỡi của hắn bao bọc gắt gao.
Lam Hiên ra sức vì anh mà liếʍ mυ'ŧ, đem mật dịch trào ra đều hút vào miệng, đầu lưỡi tuỳ ý ở nhục huyệt chuyển động, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra. Vào lúc hắn đem âm hạch day cắn vài lần, Vân Nhược liền “a” lên một tiếng, một cỗ lớn da^ʍ thuỷ từ hoa huyệt phun ra tung toé, anh bị nam nhân liếʍ tới cao trào.
Thân thể Vân Nhược run lên nhè nhẹ, anh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ không để nó nó ra, dươиɠ ѵậŧ cho dù run rẩy lợi hại, vẫn được anh nhịn xuống không có bắn.
Lam Hiên nuốt từng ngụm từng ngụm da^ʍ thuỷ, đem tất cả mật nước đều uống sạch sẽ, thanh âm khàn khàn nói, “Nơi này của thầy đúng là quá dâʍ ɖu͙©.”