Chương 2
Cậu thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình làm ba huynh đệ không biết nên đáp lời thế nào. Vân Nhược thấy hắn nhìn mình đầy vẻ nghi vấn liền nói, “Không tin sao? Vậy để ta chứng minh cho ngài. Ngài ngủ ở gian phòng nào?”
Nhậm Lương Tuấn nuốt nước miếng, theo bản năng đáp, “Ba huynh đệ chúng ta ngủ dùng chung một phòng.”
Vân Nhược nhìn trong viện một lượt, thấy một gian phòng đang mở cửa có giường đệm bên trong. Cậu cầm lấy tay Nhậm Lương Tuấn dắt hắn qua, “Là gian phòng kia sao? Khá tốt.”
Cậu dẫn nam nhân vào phòng, thuận tay đóng cửa lại. Nhậm Lương Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cậu đẩy ngã xuống giường. Mỹ nhân trèo lên người hắn, làm hô hấp của hắn trở nên dồn dập, da mặt ửng đỏ đến tận mang tai.
Nhậm Lương Tuấn mở to hai mắt, thấy khuôn mặt mỹ nhân sáp tới gần, tim hắn tức khắc đập bang bang. Hắn ngửi thấy trên người Vân Nhược một mùi thơm nhàn nhạt, vô cùng dễ chịu. Có lẽ là do tô một ít son phấn nên môi cậu so với người bình thường cũng hồng nhuận hơn. Hắn say mê ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt, linh hồn như bị câu đi mất.
Vân Nhược bắt lấy tay hắn sờ lên ngực mình, nhẹ nhàng xoa vòng tròn, “Ngài có thể xoa giúp ta được không? Ngực ta đang trướng quá.”
Nhậm Lương Tuấn cách một tầng vải dệt chạm vào vυ' của Vân Nhược, nơi ấy vừa mềm vừa co dãn. Hắn bị dọa định buông ra, nhưng lại có chút luyến tiếc. Vân Nhược chầm chậm kéo vạt áo xuống làm hơn nửa bầu vυ' lộ ra ngoài, giữa hai bầu ngực là khe rãnh rất sâu.
Nhậm Lương Tuấn sửng sốt, “Thật sự có sữa?”
“Cái này thì gã kia không nói dối ngài. Vì muốn người song tính chúng ta chiêu đãi khách nhân, nên họ dùng dược vật làm chúng ta có thể ra sữa. A…ha…Đã vài ngày rồi sữa của ta không được hút ra…Thật trướng…” Giọng nói cậu mang theo dụ hoặc, thập phần câu nhân. Từ khi sinh ra tới bây giờ Nhậm Lương Tuấn chưa từng cùng nữ nhân tiếp xúc thân mật, tuy rằng biết cậu là người song tính nhưng cũng thấy vô cùng xấu hổ.
Vân Nhược đem đai lưng của mình cởi bỏ, áo trên hoàn toàn mở bung ra, phía dưới tà váy đã bị thủy dịch thấm ướt, tản mát một mùi hương thơm ngọt. Vân Nhược vén yếm lên, một đôi vυ' tròn trịa bật ra trước mắt Nhậm Lương Tuấn.
Cặp ngực kia vừa to vừa trắng, da thịt mịn màng không tì vết, núʍ ѵú màu đỏ tươi xinh đẹp, phía trên còn vương chất lỏng màu trắng. Vυ' của Vân Nhược to nhưng săn chắc, không bị rũ xuống, nhìn cực kỳ mê người.
Vân Nhược tự nắm lấy nhũ thịt đưa đến bên môi nam nhân, thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ, “Cầu ngài giúp nô nhi hút một chút, vυ' trướng quá đi mất.”
Cậu không đè nén thanh âm nên có lẽ hai đệ đệ của hắn ở ngoài phòng cũng đã nghe thấy. Nhậm Lương Tuấn hốt hoảng che miệng cậu lại, miệng hắn cùng lúc vô tình chạm phải núʍ ѵú trước mặt.
Hắn bất ngờ, không biết phải làm sao. Vân Nhược thấy biểu hiện của hắn thì lại bật cười. Thời điểm cậu cười lên vô cùng xinh đẹp, câu dẫn Nhậm Lương Tuấn nhịn không được liền mở miệng, ngậm lấy núʍ ѵú kia hút thật mạnh.
“Ô…thật thoải mái…a…ha…Hút mạnh một chút…” Vυ' của Vân Nhược mấy hôm nay đều căng trướng đến khó chịu, giờ phút này được nam nhân giải tỏa khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào cũng từ từ tràn ra.
Nam nhân mải mê liếʍ hút mà chưa chăm sóc bên vυ' còn lại. Vân Nhược vội vàng đem núʍ ѵú từ miệng Nhậm Lương Tuấn rút ra, đem một bên vυ' khác nhét vào miệng hắn, “Bên này cũng muốn…Tướng công mau hút cho nô nhi.”
Nhậm Lương Tuấn bị cậu kêu liền sửng sốt, khuôn mặt ngốc ngốc nhìn cậu.
Vân Nhược nhẹ nhàng cười, “Ta về sau sẽ theo ngài, liền đem ngài gọi là tướng công.” Cậu rêи ɾỉ một tiếng, “Nếu không có danh phận cũng không sao. Chỉ cần ngài đối tốt với ta là được rồi.” Lúc nói ra câu này trong ánh mắt cậu không hề có sự khổ sở, chỉ lộ ra ham muốn tinh dục mãnh liệt.
Nhậm Lương Tuấn bị Vân Nhược trêu chọc hút một bụng sữa, lại dùng ngón tay xoa bóp nhũ thịt của cậu. Bàn tay to thô ráp bao lấy bầu vυ' tròn trịa nhẹ nhàng xoa nắn, nhũ thịt từ khe hở ngón tay tràn ra, nhìn cực kỳ mê người. Nhậm Lương Tuấn say mê xoa bóp hai bầu vυ', nhìn cặp nhũ thịt bị tay mình xoa tới biến hình, hắn lại nhịn không nổi mà sáp lại, đem sữa từ bên trong hút ra.
Vân Nhược rêи ɾỉ không dứt, kêu càng thêm lớn tiếng, “A…a…Mυ'ŧ mạnh thêm chút nữa…Đem sữa toàn bộ hút cạn…Nô nhi sướиɠ quá…a…ha…”
Nhậm Lương Tuấn nghe cậu da^ʍ kêu cũng không rảnh lo đệ đệ có nghe thấy hay không. Hắn xoay người áp đảo mỹ nhân ở trên giường, Vân Nhược run rẩy, hai tay ôm lấy đầu nam nhân, nhuyễn thanh kêu lên, “Ta khát, ta muốn uống nước.”
Nhậm Lương Tuấn lúc này mới nhớ ra hai người đi bộ lâu như vậy, về đến nhà mà một chén trà cũng chưa cho đối phương uống, đang muốn đứng dậy rót nước thì Vân Nhược lại ôm lấy cổ hắn, khẽ cười nói, “Nơi này có nước, hà tất phải đi nơi khác.” Nhậm Lương Tuấn còn chưa hiểu ý cậu nói là gì, Vân Nhược đã ngăn chặn bờ môi của hắn, đầu lưỡi tham nhập vào khoang miệng quấn lấy lưỡi của nam nhân.
Nhậm Lương Tuấn lớn như vậy nhưng chưa từng cùng ai hôn môi, huống chi còn là loại hôn lưỡi nóng bóng như vậy. Đôi mắt hắn trừng lớn, ngây ngốc bị Vân Nhược hôn. Chiếc lưỡi của mỹ nhân ở trong khoang miệng hắn khuấy đảo, đem nước miếng của hắn nuốt xuống bụng. Sau đó cậu liếʍ một đường xuống cằm, rồi xuống cổ, ngay cả mồ hôi của hắn cũng liếʍ sạch sẽ.
“Mùi vị mồ hôi của tướng công thực mê người.” Vân Nhược lại đem Nhậm Lương Tuấn đè xuống, một tay luồn vào giữa đùi đi xoa hoa huyệt của chính mình, một tay đi cởϊ qυầи của hắn. Chờ tới khi đem quần kéo xuống, nhìn thấy cây dươиɠ ѵậŧ lộ ra, cậu liền sửng sốt xen lẫn vui mừng.
Đầu lưỡi Vân Nhược men theo cơ bụng rắn chắc từ từ liếʍ láp, cuối cùng dừng lại ở cây dươиɠ ѵậŧ thô to. Nhậm Lương Tuấn sửng sốt, không nghĩ tới mỹ nhân xinh đẹp lại dùng lưỡi liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho mình liền vội vàng né tránh, “Nơi này không cần, quá bẩn.”
Vân Nhược nhẹ nhàng liếʍ thân dươиɠ ѵậŧ, trong mắt lộ ý cười, “Không bẩn, hương vị còn rất tuyệt nữa. Ngài không biết đâu, nhiều khách nhân chê hạ thân ta đáng sợ, không có nhiều người nguyện ý cắm vào. Việc ta hay làm nhất là khẩu giao cho bọn họ.” Cậu vừa nhìn nam nhân vừa liếʍ láp gậy thịt. Côn ŧᏂịŧ kia cực kỳ thô dài, qυყ đầυ như quả trứng gà, gân xanh toàn bộ gồ lên, thực sự là một cây dươиɠ ѵậŧ thượng phẩm.