Chương 2
“Tiểu tao hóa lại nứиɠ rồi sao? Dâʍ ŧᏂủy̠ phun nhiều như vậy, hương vị thật nồng.”
Đường Thiên bị hắn giễu cợt mặt liền đỏ lên, không biết phải ứng đối thế nào. Bất chợt cậu nghe thấy âm thanh mở khóa quần, cây dươиɠ ѵậŧ cực nóng bị nam nhân mang ra, đặt tại kẽ mông cậu cọ xát.
Đường Thiên dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được cây côn ŧᏂịŧ kia vô cùng thô dài, kích cỡ không hề thua kém ông xã cậu. Nhưng nếu sự tình cứ như vậy tiếp diễn, sẽ đi quá giới hạn, cậu giãy giụa nhẹ giọng thỉnh cầu, “Dừng lại ở đây được không? Minh Giám sẽ phát hiện…A…” Nam nhân đột nhiên cắm vào giữa hai chân cậu, hướng hoa huyệt cậu hung hăng đưa đẩy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu rêи ɾỉ ra tiếng.
Chu Minh Bằng cười, liếʍ vành tai trắng nõn của em dâu, “Cưng không muốn? Chỉ do sợ bị ông xã phát hiện?”
Nam nhân động eo, giống động tác làʍ t̠ìиɦ mà thọc vào rút ra, Đường Thiên cúi đầu là có thể nhìn thấy qυყ đầυ hắn đang ở dưới háng mình đưa đẩy qua lại. Dươиɠ ѵậŧ cọ xát âm đế, làm cơ thể cậu tê dại, kɧoáı ©ảʍ không thua gì làʍ t̠ìиɦ chân thật.
Đường Thiên đè nén tiếng thở dốc, bên tai vang lên tiếng nước do hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cọ xát nhau tạo thành. Hạ thể cậu bị nam nhân chơi đùa, ngoại trừ không trực tiếp cắm vào thì hành động của hai người hiện tại không khác gì nɠɵạı ŧìиɧ.
Cậu không muốn phản bội ông xã, nhưng lý trí lại không thắng được kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể, dươиɠ ѵậŧ anh chồng vừa to vừa nóng, cậu phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống mong muốn vểnh mông lên khẩn cầu nam nhân cắm vào, trực tiếp làm cậu ngay ở căn bếp này.
“A, không được, không thể như vậy.” Đường Thiên toàn thân phát run, chính cậu có thể cảm nhận được huyệt thịt chính mình đang cơ khát, giống như cái miệng nhỏ mυ'ŧ cắn côn ŧᏂịŧ nam nhân.
“Tiểu tao hóa rõ ràng rất thích, dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía trước còn đang rỉ nước, chắc sắp bắn rồi nhỉ?” Chu Minh Bằng ở bên tai cậu nói, đôi tay giữ chặt vòng eo cậu, đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ cọ xát bên ngoài hoa huyệt.
“A…muốn bắn…a…” Đường Thiên ngẩng cổ, liền bị nam nhân nắm lấy cằm, hơi thở xa lạ ập tới, đầu lưỡi hắn liếʍ láp khoang miệng, nhấm nháp nước miếng của cậu. Đây là một nụ hôn ướŧ áŧ da^ʍ mỹ, hai người nhiệt tình câu lấy lưỡi đối phương, trao đổi nước bọt, mà hạ thể vẫn gắt gao gắn liền với nhau, cây gậy thịt thô to vẫn không ngừng ở giữa hai chân ra ra vào vào. Chu Minh Bằng buông bờ môi cậu ra, ánh mắt nhiễm đầy dục hỏa, “Tôi muốn bắn, bắn vào hoa huyệt cưng được không?”
Đường Thiên hoảng loạn lắc đầu, trên mặt ửng hồng vì động tình, “Không thể.”
Chu Minh Bằng tách hai chân cậu rộng ra, thấp giọng cười nói, “Chỉ bắn ở cửa động, không cắm sâu vào, được không?” Hắn không chờ câu trả lời của Đường Thiên, ngay lập tức cắm qυყ đầυ vào lỗ huyệt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hướng bên trong phun ra.
Vách thịt cơ khát được nhấm nháp tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng đủ làm Đường Thiên lêи đỉиɦ, dươиɠ ѵậŧ phía trước của cậu đồng thời cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
***
Thời điểm ngồi ăn cơm Đường Thiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Hạ thể cậu dính nhớp, ngoại trừ dâʍ ŧᏂủy̠ thì tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà nam nhân bắn vào. Chu Minh Bằng bắn tinh xong liền giúp cậu mặc qυầи ɭóŧ, dùng nó để ngăn cản tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy xuống đất. Chính vì vậy hiện tại qυầи ɭóŧ của Đường Thiên đang vô cùng ướŧ áŧ, môi thịt bị vải dệt cọ xát, làm cậu sinh ra một cảm giác không yên lòng.
Cậu không thể chuyên tâm ăn cơm, may mắn chị dâu có vẻ không thích trò chuyện, trong bữa ăn chỉ cúi đầu gắp thức ăn, tốc độ rất chậm. Vân Nhược cũng là người song tính, cùng Chu Minh Bằng kết hôn đã hơn mười năm, nhưng nhìn qua vô cùng trẻ trung, không hề nhìn ra là đã hơn ba mươi tuổi.
Đường Thiên nhìn Vân Nhược, cảm thấy thật hổ thẹn, rõ ràng chị dâu đối với cậu rất ôn nhu săn sóc, vậy mà cậu lại cùng anh chồng lén lút làm ra hành động vô sỉ như vậy. Cậu cũng thấy vô cùng có lỗi với ông xã, Chu Minh Giám là một người ưu tú, đối đãi với cậu rất tốt, hắn không chê thân thể cậu quái dị còn bằng lòng cưới cậu về, nâng niu cậu, thế nhưng cậu lại mới vừa để anh chồng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huyệt.
Nghĩ đến hạ thể đang ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác, Đường Thiên muốn lấy cớ đi đổi quần áo, nhưng không tìm được cơ hội. Chờ tới khi cậu vất vả thu dọn bàn ăn và phòng bếp, Chu Minh Bằng cùng vợ cũng đứng dậy cáo từ. Cậu cùng ông xã ra cửa tiễn họ, cửa vừa đóng lại, lúc đi đến gần sô pha, cậu liền bị ông xã đẩy ngã xuống ghế.
Đường Thiên hoảng sợ, sắc mặt có chút tái nhợt, “Ông xã.”
Chu Minh Giám hôn hôn bờ môi cậu, trong mắt tràn ngập dục hỏa, “Bảo bối, tới làʍ t̠ìиɦ được không?”
Sau lưng Đường Thiên mướt mồ hôi, hiện tại qυầи ɭóŧ cậu vẫn còn dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh chồng, nếu bây giờ bị cởi ra, ông xã sẽ nhìn thấy, làm sao bây giờ? “Em…em đi tắm rửa đã. Vừa nấu cơm xong cả người toàn mùi dầu mỡ.”
Chu Minh Giám cúi xuống ngửi cơ thể cậu, “Rõ ràng không có.” Rồi hắn lộ ra sắc mặt kỳ quái, bàn tay trực tiếp luồn vào giữa hai chân Đường Thiên, chạm vào qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cậu, nghi hoặc hỏi, “Sao lại ướt thế này?”
Đường Thiên cảm thấy thật tuyệt vọng, trên người cậu mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nồng, chính mình còn có thể ngửi thấy, ông xã ở gần như vậy, không lý do gì mà không phát hiện ra. Cậu liền ôm lấy cổ nam nhân, lấy lòng hôn môi hắn, “Em…em không phản bội anh đâu, anh tha thứ cho em.”