Edit: Pa
Không thể coi thường sức mạnh của một câu nói.
Thái độ của Lê Thanh mấy ngày nay rất rõ ràng, cậu luôn né tránh khi đối diện với Chu Đình. Nghĩ đến là thấy bực nhưng Chu Đình không hối hận khi đã nói ra những lời bóc trần bản chất của mình.
Ai cũng phải trưởng thành, khi còn nhỏ bạn có thể là đứa trẻ ngốc nghếch nhưng đâu có nghĩa là bạn cứ ngu mãi như vậy được. Anh biết Lê Thanh rất thích vẻ ngoài ngờ nghệch của anh, bản thân anh cũng thích nhìn bộ dáng săn sóc của Lê Thanh khi cậu tưởng anh là đồ ngốc. Nhưng anh rất thích Lê Thanh. Từ nhỏ đã quyết tâm phải cưới được Lê Thanh làm vợ, cho dù lúc đó chẳng hiểu vợ là cái gì, nhưng cũng không thể cản trở được quyết tâm muốn ở bên Lê Thanh suốt đời của anh. Chu Đình không thể cứ vờ vịt, ngây thơ cả đời được, lớp ngụy trang ấy sớm muộn cũng sẽ bại lộ.
Mặc dù để Lê Thanh biết hơi sớm một chút nhưng dù sao đó cũng là một cơ hội, Chu Đình tin tưởng Lê Thanh có thể chấp nhận con người thật của mình.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Lê Thanh chào ông bà rồi cầm đèn pin sang ngôi nhà gỗ, Chu Đình lặng lẽ theo sau, chẳng ai nói năng gì. Quay lại căn phòng đó giúp Chu Đình có thêm can đảm, nếu Lê Thanh thực sự để ý đến chuyện lúc trước, em ấy có thể ở lại nhà ông bà nhưng Lê Thanh đã không làm thế. Điều này cho thấy Lê Thanh chỉ đang làm mình làm mẩy một tí, biết đâu Lê Thanh cũng đang mong chờ điều gì đó giữa hai người.
Chu Đình nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt, nhướng mày cười xấu xa, trong lòng anh cũng rất mong chờ.
Cho đến khi Lê Thanh lên giường đi ngủ, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Vì để Lê Thanh dễ đi vào giấc ngủ nên Chu Đình cố ý đợi một lát sau mới trèo lên giường.
Trước khi ngủ, Chu Đình cố ý vén tấm chăn mỏng lên cao, liếc vào trong xem thì thấy quả nhiên chăn bị vo lại thành một bọc kẹp giữa háng Tiểu Thanh, từ góc nhìn của Chu Đình thì chẳng khác gì một chiếc đuôi nhỏ mọc sau mông.
Chu Đình quay lưng về phía Lê Thanh, cười thầm trong lòng, đúng thật là bé da^ʍ, không kẹp cái gì thì không ngủ được.
Lê Thanh úp mặt vào trong vách, có vẻ như đã ngủ say nhưng thật ra đầu óc rối như tơ vò. Chẳng có "công cụ hỗ trợ giấc ngủ" nên mấy đêm nay không thể nào ngon giấc.
Bình thường ngủ cùng với Chu Đình, cậu sẽ kẹp đùi anh. Nếu không cũng phải kẹp gấu bông thật to hoặc chăn dày, tóm lại phải có thứ gì đó dày dặn một chút. Nhưng mấy hôm nay, cậu đang hờn dỗi Chu Đình nên không thèm mượn chân, chỉ có thể tủi thân kẹp tạm chăn. Xui cái là đang vào hè, có cuộn cả chăn lại cũng chẳng đủ dày mà còn phải chia chăn cho cả Chu Đình, kẹp cái thứ không chất lượng này ngủ chẳng ngon gì cả.
Đau khổ hơn là, cơ thể cậu rõ ràng không thể làm quen với những thay đổi này, vừa đến tối khe mông liền bắt đầu ngứa ngáy, không có gì để cọ, đành lén lút gãi gãi mấy cái vừa phải đề phòng Chu Đình phát hiện nữa, nghẹn muốn chết.
Lê Thanh nhắm chặt mắt, ép mình đi vào giấc ngủ nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về đủ thứ hình ảnh lung tung, lộn xộn. Mơ mơ màng màng, có lẽ đã muộn lắm rồi, khéo phải một hai giờ rồi nhưng cậu vẫn chẳng ngủ được. Chu Đình đã quay mặt về phía cậu, lăn ra ngủ từ bao giờ, cho dù Lê Thanh không thật sự tức giận với Chu Đình thì bây giờ nhìn anh ngủ ngon lành như thế không khỏi ngứa mắt, oán giận.
Lúc cánh tay Chu Đình gác lên người cậu, Lê Thanh giận dỗi hất ra, cái con người này ngủ say như lợn chết mình quăng quật cỡ đó cũng không tỉnh.
Sau vài lần hất tới hất lui, Lê Thanh không chịu nổi liền xoay người định đè chặt cánh tay của anh lại nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cánh tay chắc khoẻ ấy, Lê Thanh đã thay đổi ý định.
Cậu ghé vào tai Chu Đình gọi mấy tiếng, quả nhiên đã ngủ say rồi. Do dự một hồi, rốt cuộc không vượt qua nổi cám dỗ trong lòng liền kéo cánh tay đang bị đè của Chu Đình di chuyển về phía mình. Sau đó tìm cách xoay người, tìm một góc độ và vị trí cho hợp lý rồi cong mông, dùng đùi kẹp lấy cánh tay Chu Đình lại.
Cậu sẽ tự chơi một lúc, đợi bớt ngứa rồi sẽ đẩy tay anh ra, nếu bị Chu Đình phát hiện thì cậu cứ đổ tại anh tự nhét vào là được, dù sao Chu Đình cũng hay lăn lộn lung tung, cãi làm sao lại cậu được chứ.
Sau khi nghĩ cách thoát thân cho mình xong xuôi liền lấy hết can đảm, Lê Thanh vặn eo, đẩy bàn tay của Chu Đình vào giữa háng, rãnh mông được cọ cọ thì đỡ ngứa hơn chút nhưng lại khiến Lê Thanh càng không nhịn được mà chà sát nhiều hơn.
Lê Thanh chẳng dám quá trớn, sợ hỏng tay anh mất, sau khi cơn ngứa ngáy thuyên giảm, cậu mới chịu đổi chỗ, bây giờ chỉ dám kẹp tay Chu Đình.
Cậu nắm lấy ngón tay Chu Đình trượt dọc theo rãnh mông, mỗi lần như vậy Lê Thanh không khỏi run rẩy, chẳng rõ vì ngứa hay vì sướиɠ. Bằng cách đó, cậu dùng mông của mình đùa giỡn với ngón tay của anh, mãi đến khi nụ cúc cũng không nhịn được co rút theo. Lê Thanh nhìn lại, thấy Chu Đình vẫn nhắm nghiền hai mắt mới yên tâm, lén lút đưa tay ra sau kéo qυầи ɭóŧ xuống lưng chừng.
Sau đó, một tay cậu tách cánh mông mình ra, một tay nắm lấy ngón tay Chu Đình, vừa xoa vừa chọc vào nụ cúc của mình. Cái thao tác này hơi khó, Lê Thanh bực đíu chịu được, rõ ràng mình có bạn trai cơ mà, mắc cái giống gì phải nghẹn chết như này chứ! Chu Đình không ngờ nghệch như ban đầu, trái lại bây giờ anh biến thành người lòng dạ đen tối [1] một chút xíu, nhưng thế thì sao chứ? Bản thân cậu là đứa lẳиɠ ɭơ, người chất phác có thể thỏa mãn cậu sao? Rõ ràng được nghe khẩu da^ʍ thích muốn chết, bị gọi là "nhóc lẳиɠ ɭơ" chả n*ng nừng đi được còn dưỡn dẹo, giả vờ hờn dỗi cái đếch gì cơ chứ?
Lê Thanh âm thầm lên án chính mình nên không để ý người phía sau đang chậm rãi mở mắt.
Ban đầu Chu Đình thật sự đã ngủ rồi, mấy ngày nay tâm trạng không tốt, ngủ không ngon như mọi hôm, chưa kể Lê Thanh còn trằn trọc, lăn lộn mãi nên giờ anh cũng tỉnh luôn.
Lúc mở mắt, anh vẫn không thể hình dung được chuyện gì đang diễn ra, tại sao Tiểu Thanh lại lấy ngón tay mình chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα của em ấy? Rất nhanh sau đó anh đã nhận ra là Lê Thanh lại "đói" rồi, giờ Tiểu Thanh vẫn đang giận dỗi với anh, không thể xơ múi công khai được nên đành phải giả vờ ngủ rồi làm như vô tình móc ngón trỏ chọc lên.
"A!" Lê Thanh giật mình khẽ kêu lên một tiếng, ngón tay của anh ấy sao lại tiến vào được!
Cậu hoảng hốt quay đầu lại, thấy người bên gối vẫn đang nhắm mắt ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, chắc là trùng hợp thôi nhỉ.
Giờ sao nhỉ?
Sáng suốt nhất là nên rút ngón tay của anh ra để bản thân khỏi rơi vào tình cảnh muối mặt, cái hành động này không thể lý giải được là do anh ngủ không nghiêm chỉnh được. Nhưng mà Lê Thanh cắn chặt môi, nụ cúc cố ý co bóp lại mấy lần, đây là lần đầu tiên cậu được đút vào, lại còn là ngón tay của bạn trai, không nỡ buông ra tí nào, thật rối rắm.
Nhưng cậu cũng chẳng có nhiều thời gian để bối rối vì ngón tay "vô tình" chọc vào đó đã bắt đầu di chuyển trong nụ cúc của cậu, từ từ thọc cả ngón tay vào sâu bên trong rồi xoay theo vòng tròn cứ như đang mở rộng phạm vi hoạt động của nó bên trong hoa cúc.
Không có cảm giác đau đớn, chỉ hơi trướng trướng. Một chút cảm giác thích thú, phấn khích, một chút lạ lẫm vì lần đầu được cắm.
Khi cơn ngứa râm ran từ nụ cúc truyền đến tế bào thần kinh trên não, Lê Thanh bắt đầu thư thái rêи ɾỉ, làm gì còn hơi sức đâu mà để ý xem Chu Đình đang thức hay ngủ. Thông não xong, Lê Thanh nghĩ bị phát hiện thì thôi, nhân tiện sau này khỏi cần phải che dấu "cơn đói" cùng bản chất dâʍ đãиɠ của mình nữa.
Lê Thanh càng ngày càng n*ng, chẳng cần phải giấu giếm gì nữa, cậu bắt đầu nhẹ nhàng phát ra những tiếng rêи ɾỉ. Chỉ khổ Chu Đình, vừa muốn dùng ngón tay trêu chọc cái nụ cúc dâʍ đãиɠ này, vừa phải đề phòng không để Lê Thanh biết mình giả vờ ngủ rồi làm loạn được, nhưng tiếng rên của Lê Thanh cứ luẩn quẩn bên tai anh khiến huyết quản sục sôi, du͙© vọиɠ cũng muốn nổ tung.
Khoảnh khắc Chu Đình thấy bản thân không giữ được lý trí nữa rồi thì Lê Thanh dùng sức đẩy anh, Chu Đình lập tức giả vờ mình chỉ vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ánh mắt tức giận của Lê Thanh dọa cho hết hồn, chẳng lẽ chuyện giả vờ ngủ bị phát hiện rồi à?
"Chuyện này... Tiểu Thanh, em nghe..." Chu Đình còn đang nghĩ cách lấp liếʍ thì đã bị Lê Thanh ngắt lời. Đầu óc Chu Đình chấn động dữ dội "Em nói cái gì cơ?"
Anh thật sự đã nghe thấy Tiểu Thanh nói câu đó với mình, chắc chắn là do mình chưa tỉnh ngủ.
Ngón tay Chu Đình còn đang cắm sau nụ cúc của Lê Thanh, cái tư thế nghiêng người này thật khó chịu nên Lê Thanh dứt khoát rút phăng ngón tay của Chu Đình ra rồi bò dậy dựa lưng vào tường, tụt cả quần đùi lẫn qυầи ɭóŧ, đầu gối khuỵu xuống, tự ôm lấy hai chân dang rộng ra rồi mạnh dạn yêu cầu:
"Cắm em"
Chu Đình chắc chắn lần này không nghe nhầm, nhưng anh sững sờ trước sự thay đổi thần tiên này, chẳng lẽ đang nằm mơ à?
Đừng thấy khí thế của Lê Thanh hùng hồn, động tác dứt khoát lưu thoát thế chứ thật ra do t*ng trùng lên não, nóng đầu mới như vậy chứ bản chất của cậu vẫn dễ xấu hổ. Đợi mãi không thấy Chu Đình có phản ứng gì, Lê Thanh lập tức lúng túng, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Em, em, em nằm mơ... Ngủ đi, ngủ đi!"
Miệng hùm gan sứa, rống xong câu này cậu định khép chân lại, Chu Đình bấy giờ mới tỉnh táo, vội nhào lên, dùng cơ thể ngăn hai chân cậu khép lại, hai tay vội vã tự lột quần. Hai mắt đỏ ngầu, hau háu nhìn nụ cúc non mềm đang mấp máy, co rút vì khẩn trương. Giống như một bông hoa đang chậm rãi bung nở trên màn hình 4K, mang tới cho người xem một tầm nhìn sống động, tuyệt vời, tận hưởng sự lôi cuốn cực kỳ hấp dẫn.
Lê Thanh thấy tư thế của anh liền hốt hoảng, vội nói:
"Ngón tay, ngón tay, ý em là dùng ngón tay... cắm em."
Động tác của Chu Đình đột ngột dừng lại, hai tay còn đang nắm mép qυầи ɭóŧ, nhíu mày hỏi Lê Thanh bằng một ánh mắt và giọng điệu như không thể tin được:
"Chỉ cần tay?!"
Lê Thanh ngượng chín mặt.
"Vừa mới bắt đầu như vậy... Em sợ sẽ không chịu được. Với cả dùng ngón tay cũng sướиɠ mà." Câu cuối cùng lí nhí, vo ve như muỗi.
Chuyện này có khác gì người ta đã nấu một bàn tiệc thịnh soạn, bạn hào hứng nhấc đũa lên thì họ nói bạn chỉ được ăn mỗi món này thôi, không phải món đó không thơm nhưng so sánh với những gì bạn đang tưởng tượng thì chênh lệch quá lớn, hơi có cảm giác ăn thì vô vị, bỏ thì tiếc [2].
Sự hưng phấn của Chu Đình giảm đi trông thấy.
Anh trừng mắt nhìn Lê Thanh rồi hằn học:
"Đưa miệng đây, cho gặm miếng."
Lê Thanh thấy anh đen mặt [3] lại cũng không sợ hãi, mặt mày hớn hở xán lại gần. Chu Đình ngoạm một miếng lấp kín miệng cậu, sau đó hung hăng cắn xé bờ môi như đang trút giận. Lê Thanh cười khanh khách, duỗi lưỡi liếʍ hàm răng của đối phương. Món ngon dâng tận miệng sao có thể bỏ qua được? Chu Đình dùng lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Lê Thanh kéo về bên mình, tuỳ ý giày vò.
Đồng thời ngón giữa bên tay phải lại chọc vào nụ cúc nóng bỏng chặt chẽ, lần này anh không chậm rãi mò mẫm nữa mà vừa tiến vào liền vội vàng đưa đẩy. Bé hoa cúc cũng không bài ngoại, bắt đầu chào đón ngón tay, nhanh chóng co bóp theo chiều đưa đẩy của nó.
Nghe tiếng rêи ɾỉ của Lê Thanh, Chu Đình không cam tâm, anh xoay người ghé vào tai đối phương dỗ dành:
"Mỗi ngón tay đã sướиɠ thế, không muốn chơi thử con *** của anh à? Vừa thô hơn, vừa cứng hơn so với ngón tay còn nóng nữa. Anh làm em sướиɠ bay màu để nước chảy lênh láng trên tay anh luôn."
Sắc mặt cậu ửng hồng, chỉ một ngón tay đã khiến Lê Thanh sướиɠ tê người, nếu là dương v*t thì... Nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ, nụ cúc còn chưa được tập huấn cẩn thận, Lê Thanh dùng tia lý trí mong manh cuối cùng nói:
"Em muốn ngón tay cơ, đút ngón tay vào anh... Em xin mà... A! Thêm một ngón nữa vào, giỏi quá... Chồng đâm chết em, ngón tay của chồng lợi hại quá..."
"Con mẹ nó, ai dạy em rêи ɾỉ trên giường [4] như thế, ông đây đếch nhịn nổi nữa rồi."
Hai ngón tay Chu Đình tăng tốc độ rút ra, thọc vào. Tay còn lại móc dương v*t cứng ngắc ra, kéo bàn tay Lê Thanh nắm lấy.
"Tuốt *** cho chồng."
Thứ trong lòng bàn tay đang nóng hổi, cứng ngắc khiến trái tim Lê Thanh run rẩy, nếu không phải tư thế không phù hợp thì cậu đã liếʍ nó rồi.
Kɧoáı ©ảʍ đến liên tiếp, chỗ nào đó cũng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng bây giờ Lê Thanh không còn tâm trí nào để ý, cũng không thể chăm sóc nó được, cảm giác hoa cúc được cắm hoá ra lại vi diệu như vậy, mãi đến khi chỗ đó n*ng điên lên, du͙© vọиɠ phun trào.
"Em... A~, sướиɠ quá, mạnh lên, nhanh hơn chút...Aaa... Hình như em muốn bắn."
Vừa dứt lời, Lê Thanh xuất ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên trong đời.
Chu Đình thấy Lê Thanh bắn tinh xong thì mềm nhũn ra, trong mắt hiện lên ý cười, âu yếm hôn lên trán cậu.
"Tiểu Thanh cuối cùng cũng đã lớn rồi."
Lê Thanh uể oải nhìn Chu Đình, liếc qua thấy dương v*t của anh vẫn đang cương cứng.
"Anh còn chưa bắn."
Tuy rằng hai người không nói rõ ràng, nhưng bản chất đã bộc lộ rồi, trong lòng ai cũng tự hiểu đối phương đã nhìn rõ về mình cả rồi. Chu Đình chẳng cần ra vẻ làm gì nữa, anh xoa xoa dưới háng, nhếch mắt hỏi Lê Thanh:
"Ăn không?"
"Đưa qua đây."
Nhìn cây lạp xưởng trước mắt, Lê Thanh say mê hít một hơi, mùi tanh nhàn nhạt không khó ngửi chút nào, ngược lại giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến xương cốt cậu đều bải hoải.
Chu Đình không vội, đong đưa hông, dùng dương v*t vuốt ve lên má Lê Thanh, chất nhờn đọng lại trên mặt cậu. Gương mặt thiếu niên non nớt nhuốm đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©, Lê Thanh quay đầu sang, chiếc lưỡi đỏ mọng liếʍ láp con ***, nhưng một đôi mắt xinh đẹp lại chăm chăm nhìn thẳng về phía Chu Đình, nét quyến rũ của tuổi trẻ chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất.
Chu Đình không nhịn nữa, dương v*t chọc chọc lên cánh môi của Lê Thanh, chẳng cần nói với nhau bất cứ điều gì, Lê Thanh thản nhiên hé miệng hoan nghênh nó, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp phía trên, coi như chào hỏi. Tiếp đó, cậu há miệng nuốt trọn dương v*t, cổ họng cố gắng co bóp, hầu hạ anh chu đáo nhất có thể.
Khoang miệng ấm áp, co bóp khiến dương v*t sướиɠ run, hai tay Chu Đình ôm lấy đầu Lê Thanh, gầm lên một tiếng:
"Sướиɠ!"
"Vợ ơi, chồng em tới cᏂị©Ꮒ em đây."
Chỉ cho cậu mấy giây để thích ứng, Chu Đình đã nhịn không nổi rồi vội vã cᏂị©Ꮒ vào miệng Lê Thanh. Lê Thanh có nhiều lý thuyết nhưng thiếu thực chiến, nhất thời hoảng loạn, may mà lần trước quan hệ bằng miệng cũng thô bạo. Lê Thanh nhanh chóng bắt kịp nhịp độ của dương v*t, khi anh đẩy *** vào, cậu sẽ co miệng lại, khi anh rút ra, cậu sẽ lưu luyến liếʍ láp vài cái.
Nhưng tốc độ của Chu Đình càng ngày càng nhanh, cậu còn chưa kịp làm gì thì cái thứ khủng bố ấy đã nóng nảy muốn chui vào cổ họng, nó mang đến cho Lê Thanh một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, đôi mắt đỏ hoe ngập nước vì hưng phấn.
Chu Đình rút con *** sắp nổ tung ra, nhắm thẳng khuôn miệng đang hé của Lê Thanh, ngoáy vội thêm mấy cái, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào mặt Lê Thanh nhưng chẳng có bao nhiêu lọt vào trong miệng cậu. Lê Thanh nhíu mày, vươn đầu lưỡi ra liếʍ. Chu Đình không nhịn được bật cười.
"Đúng là một bé đĩ thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙."
Sau đó, Chu Đình đỡ dương v*t, vỗ vỗ vào đầu lưỡi Lê Thanh, bôi những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng lên lưỡi cậu.
_____
[1] Từ gốc "Phúc hắc": dùng để chỉ những người bề ngoài tốt bụng, hiền lành nhưng bên trong lại đen tối, thủ đoạn.
[2] Từ gốc "Thực chi vô vị, khí chi khả tích": đại ý món ăn chẳng nếm ra được mùi vị gì mấy, nếu bỏ thì lại thấy tiếc. Ẩn dụ cho suy nghĩ miễn cưỡng buông tay, hoặc tình trạng tiến thoái lưỡng nan, do dự, bất lực.
[3] Từ gốc "Mặt đen" (Mặt than): chỉ người đang tức giận hoặc không vui. Mặt tích cực để chỉ người có tính cách trung thành và chính trực, không ích kỷ, dũng cảm.
[4] Từ gốc "Gọi giường": chỉ tiếng thở hổn hển và âm độ thấp, lời nói xảy ra khi đạt cực khoái trong lúc quan hệ tìиɧ ɖu͙©.