Tháng Ngày Quyến Rũ Trúc Mã

Chương 4: Cám dỗ trong căn nhà gỗ (1)

Edit: Pa

Lê Thanh tới sớm, vừa kịp giờ cơm trưa, ngủ một giấc xong thì thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

"Còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, để ông nội các con đưa mấy đứa đi loanh quanh hóng mát."

Vòi nước nhà ông bà nội ở bên ngoài nên mỗi lần dùng đều phải xách một thùng đầy vào bên trong. Bà Lê nói xong thì xô nước đã đầy, Lê Đình vội vàng đứng lên đỡ lấy.

"Bà nội ơi thùng nước nặng lắm để con xách, mang xuống bếp đúng không ạ?"

"Ấy, con là khách, sao có thể không biết xấu hổ mà để con xách được, các con cứ ngồi chơi là được rồi."

"Bà đừng khách sáo với con, người là bà nội của Lê Thanh thì cũng là bà nội của con, chuyện nhỏ này cứ để cháu trai làm."

Cái thùng nước này chẳng bõ bèn gì với sức vóc của Chu Đình, anh nhấc một xô đầy vững vàng đi vào bếp. Lê Thanh thấy bà nội cứ lăn tăn mãi liền trấn an bà:

"Bà nội, không sao đâu, bà coi anh ấy như cháu nội mà sai bảo khéo anh ấy còn hớn hở ấy chứ."

"Cái thằng bé này nói linh tinh gì đâu."

Bà nội khẽ đánh lên mu bàn tay của cậu, gương mặt thả lòng rồi nghĩ tình cảm của hai đứa bé thật tốt. Chu Đình từ phòng bếp đi ra, bà Lê vội giục ông Lê đưa mấy đứa đi loanh quanh chơi. Ông Lê cũng chẳng nhiều lời, bỏ cái sọt tre đã đan được hơn một nửa xuống, tới rửa tay ngoài vòi nước rồi gọi với một tiếng, dẫn họ ra ngoài.

Chỗ đầu tiên ông nội dẫn họ đến chính là nơi Lê Thanh hay chơi khi còn nhỏ, Lê Thanh chẳng còn ký ức gì nữa nên lúc ông nội hỏi chuyện cậu chỉ đành bối rối gật đầu bừa ngược lại thì Chu Đình vẫn thích thú lắng nghe, đây cũng là lần đầu tiên anh tới thôn này.

Trước sân nhà ông Lê nhìn ra sẽ thấy con sông rộng lớn ở phía xa xa, chỗ họ đứng cách bờ chừng năm, sáu mét. Ông nội chỉ về phía ven sông rồi nói:

"Căn nhà nhỏ kia là nơi cha mẹ con từng sống, lúc nhỏ con cũng sống ở đó đấy. Con còn nhớ không?"

Lê Thanh có chút ấn tượng về ngôi nhà đó, cậu nhớ cạnh nhà có một con sông hẹp chảy từ trên núi xuống, còn sông lớn cách nhà tận mấy chục mét. Hồi đó, trẻ con trong thôn rất thích bơi ở sông lớn. Nhìn vị trí mà ông nội chỉ, Lê Thanh chỉ muốn nói là cậu hoàn toàn không nhận ra được.

Ông Lê nhìn mặt hồ rộng lớn rồi thở dài nói tiếp: "Bị lấp hết rồi."

Ngày trước ngôi nhà của họ ở trên địa thế rất cao vậy mà giờ lại là nơi thấp nhất. Chính quyền đã tổ chức cho tất cả những gia đình trong vùng ngập nước chuyển tới xây dựng thị trấn mới.

Chu Đình chẳng nghĩ gì nhiều, cậu còn mải nghĩ xem con sông này rộng thế không biết có chèo thuyền được không, từ nhỏ đến giờ anh chỉ được ngồi mỗi thuyền vãn cảnh trong công viên. Lê Thanh rất hiểu anh, thấy đôi mắt sáng rực của Chu Đình ngắm nhìn dòng sông liền quay sang hỏi ông nội:

"Ông ơi, nhà mình có thuyền không ạ? Con chưa được đi thuyền bao giờ."

Ông Lê đặt bàn tay to thô ráp của mình lên đầu hai cậu nhóc: "Ngày mai các con dậy sớm, ông nội sẽ dẫn các con đi chèo thuyền và câu cá."

Cả hai lập tức reo hò.

Ông nội lại dẫn hai đứa dạo một vòng, do địa hình nên mỗi hộ cách nhau khá xa. Ông nghĩ hai đứa trẻ chắc đã mệt rồi nên không đưa chúng tới chào hỏi họ hàng luôn. Lúc đi đường Chu Đình tinh mắt phát hiện ở phía rừng cây có ngôi nhà gỗ rộng chừng 10m2, liền tò mò hỏi ông nội:

"Ông ơi, kìa là nhà của ai vậy ạ? Sao chỉ có một gian ạ?"

Ông nội nheo mắt rồi nói: "Đó là nơi mọi người tới ở những hôm phải gác đêm, để ông dẫn con qua đó xem."

Ông đi phía trước dẫn đường, dẹp những cây cỏ chắn ngang hai bên rồi nói với họ:

"Cái hồi mọi người vẫn sống ở đây, thỉnh thoảng thú hoang trên núi mò xuống, chạy lung tung ngoài đồng, phá hoại mùa màng, chưa kể nhiều người cũng căm ghét bọn trộm vặt nên xây một gian nhà gỗ ở đó rồi thay phiên nhau canh giữ. Vì trận lũ cách đây mấy năm, đất đai bị ngập lụt, mọi người chuyển đi cả, thị trấn mới được xây dựng trên ngọn núi đó, động vật cũng biến mất dần. Đừng nói là lợn rừng, ngay cả rắn ông cũng chẳng thấy nữa. Căn nhà gỗ bị bỏ hoang, thỉnh thoảng ông lại ra đó ngủ, ngoài đó mát mẻ hơn ở nhà."

Căn nhà gỗ chẳng có thiết kế gì đặc biệt nhưng rất kiên cố, lúc mở cửa ra chỉ thấy mỗi chiếc giường gỗ bọc rơm, căn phòng trống trơn.

Chu Đình đi vòng quanh quan sát, phía trước nhìn ra mặt sông rộng mênh mông, trừ con đường cỏ mọc um tùm mà họ vừa đi qua thì ba mặt còn lại đều là cây cối với sườn dốc, nơi gần nhất là nhà ông Lê, muốn qua bên này cũng phải đi bộ mất mười phút.

Một địa điểm hoàn hảo để làm những việc không muốn cho ai biết, trong lòng Chu Đình bắt đầu thấy phấn khích.

Lê Thanh vốn dĩ chỉ đơn thuần quan sát ngôi nhà gỗ nhưng Chu Đình vô tình nói một câu khiến lòng cậu xao động: "Chỗ này giờ hẻo lánh thật, có xảy ra chuyện không ai biết."

Đã lâu không cùng Đình ca gần gũi, cậu vẫn chưa dạy cho anh hôn môi thật sự là như thế nào, muốn hôn Đình ca, muốn Đình ca sờ soạng mình, muốn Đình ca liếʍ vυ', nụ cúc cũng muốn gặp Đình ca, nhớ muốn chết...

Vừa nghĩ tới đó, Lê Thanh đã cảm thấy chân mềm nhũn, hai má ửng hồng, cậu còn tưởng rằng mình đã che đậy được ánh mắt nóng bỏng đang ngắm nhìn Chu Đình.

Có vẻ như Chu Đình đang chăm chú nhìn ngó phía trước nhưng thật ra trong lòng đã nở hoa rồi, đêm nay có thể gặp lại một Tiểu Thanh ngày càng quyến rũ, chủ động. Cậu thật sự khiến cho bộ phận nào đó của anh gần đã phát triển gần đây cũng cảm thấy trướng đau.

"Oa, thật thoải mái, anh không hề nhận ra bên dưới toàn là rơm." Chu Đình cảm thán lúc nằm chổng vó trên giường gỗ.

"Vớ vẩn, anh không nhìn xem bà em đã may bao nhiêu lớp vải rồi. Đứng dậy nhường chỗ cho em với."

Chu Đình càng bành trướng, giở trò lưu manh.

"Không dậy nổi. Giường này nhỏ, em muốn ngủ thì ngủ trên người anh đi."

Lê Thanh trợn mắt, cởi giày, bước từ dưới chân giường lên, ngồi xổm giữa hai chân Chu Đình, híp mắt nhìn anh rồi cười.

Da đầu Chu Đình tê dại.

"Em, em muốn làm gì đấy?"

Lê Thanh cười đáp: "Nằm trên người anh ngủ đó."

Nói xong liền lập tức xoay người, ngả thẳng về phía sau, Chu Đình chưa kịp phản ứng thì cậu đã đè trên người anh, hai chân cũng dang rộng gác lên chân Chu Đình.

"Đệm bằng thịt thật thoải mái."

Chu Đình bị cậu đè nên kêu ồi ồi, đẩy cậu vào bên trong giường

"Nằm xuống đi, em nặng quá.!"

"Không xuống, anh bảo em nằm mà."

Lê Thanh nắm lấy thắt lưng Chu Đình, sống chết không chịu xuống. Chu Đình không còn cách nào khách liền chọc eo Lê Thanh, cậu cười nghiêng ngả nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy hai bên hông của anh.

"Em không xuống! Haha ~~~ Em sẽ không xuống, cười chết em rồi, haha

~~~"

Mông Lê Thanh lắc lư ngay trên hạ bộ của Chu Đình, khiến anh thấy sướиɠ, cái chỗ trướng đau kia cũng dễ chịu hơn nhiều. Đôi mắt thâm thuý nhìn cậu trai đang cười như nắc nẻ trên người mình. Anh cố tình đung đưa hông điên cuồng, làm bộ như muốn đẩy Lê Thanh xuống nhưng thật ra là đang cố đình ma sát hạ bộ với mông nhỏ của Lê Thanh nhiều hơn.

Ban đầu Lê Thanh vô tư chẳng để ý gì, đùa giỡn một hồi mới nhận ra sau mông có thứ gì đó nóng rực đang nhích tới nhích lui. Cậu lập tức hoá đá, Chu Đình cũng nằm im, mãi sau Lê Thanh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Chu Đình liền chạm vào ánh mắt thâm trầm của anh. Lê Thanh bỗng thấy nóng ran rồi vội lăn xuống bên cạnh.

Cậu quay lưng về phía Chu Đình, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được. Đây là lần đầu tiên đùa giỡn mà Chu Đình cương cứng, chẳng nhẽ anh ấy đã dậy thì trước mình sao? Thế bây giờ anh ấy có thể xuất tinh được không nhỉ?

Lê Thanh miên man suy nghĩ, một thân thể ấm áp ghé sát lại bên cậu.

"Chơi trò lưu manh xong thì chạy, hử? Vợ à"

Cái câu cuối phát ra tiếng "Vợ à" cực kỳ mờ ám. Âm thanh ở bên tai Lê Thanh, đôi môi mấp máy chạm vào vành tai mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ khắp người cậu, trong lòng bỗng thấy bối rối.

Cậu cảm thấy trúc mã có gì đó sai sai, anh khiến cậu thấy nguy hiểm, chưa kịp gọi hồn về thì một cây gậy vừa nóng vừa cứng đã cọ vào mông cậu. Lê Thanh nghe thấy trúc mã ngây ngốc hỏi cậu:

"Tiểu Thanh, cái ấy của anh sao lại biến thành như vậy? Khó chịu quá, Tiểu Thanh giúp anh, anh phải làm thế nào bây giờ?"

Lê Thanh quay đầu lại, nhìn gương mặt ngây thơ của trúc mã đang nhíu chặt mày lại, tay

chân luống cuống. Vì một lý do nào đó, Lê Thanh bỗng thấy nhẹ nhõm. Đúng rồi, vừa nãy chắc là ảo giác, trúc mã của mình vẫn luôn ngây ngô như thế mà.

Cậu xoay người lại, muốn cùng trúc mã thảo luận về vấn đề dậy thì của con trai, lúc vô tình cúi xuống, nụ cười trên môi chợt tắt.

Chẳng biết Chu Đình đã cởϊ qυầи lót từ lúc nào, lúc Lê Thanh xoay người lại, dương v*t thẳng tắp nhàn nhạt màu da đã chĩa thẳng vào đũng quần của cậu, tự thông báo về sự hiện diện của bản thân nó cho cậu thấy. Lê Thanh chưa từng được ăn mặn, trong lòng cậu vẫn luôn khao khát, đột nhiên xuất hiện một dương v*t bằng xương bằng thịt, đôi mắt Lê Thanh chợt mở to, đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn nhìn thấy con chim này liền vô thức nuốt nước bọt.