*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Lại một năm mới bắt đầu, Chu Đình ôm một nỗi buồn man mác tới lớp, hôm nay là ngày đầu tiên nhóc vào lớp hai cũng là ngày đầu tiên Tiểu Thanh đi học, muốn đi cùng Tiểu Thanh nhưng cậu ứ cho.
Trong lòng đầy ưu thương nên Chu Đình chẳng hề nhận ra sự huyên náo bất ngờ đang diễn ra trong lớp, mãi cho đến khi cậu bạn cùng bàn húych vào nhóc.
Chu Đình cáu kỉnh nói: "Làm gì vậy, tớ đang phiền chết đây, đừng quấy rầy tớ."
Cậu bạn bĩu môi chỉ về phía bục giảng nói: "Kia không phải Lê Thanh nhà cậu à?"
Tiểu Thanh!
Chu Đình đột nhiên hưng phấn nhìn lên bục giảng, một bạn nhỏ mặc đồng phục, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, quả nhiên là Tiểu Thanh đáng yêu của nhóc.
"Trật tự, đây là bạn học Lê Thanh. Năm đầu tiên bạn ấy ở nhà tự học, sau khi trải qua bài kiểm tra của trường đã lên thẳng lớp hai, sau này sẽ là bạn học cùng lớp với các con. Hôm nay là ngày đầu tiên bạn tới trường, các con đã học hết một năm rồi, đều là anh lớn, chị lớn, phải biết giúp đỡ bạn, để bạn mau chóng hoà nhập với lớp mình. Các con có làm được không nào?"
Mấy củ cải nhỏ vừa nghe thấy mình đã là anh lớn, chị lớn liền phấn khích hô lên: "Vâng ạ!"
Cô giáo cúi thấp người, nhẹ nhàng nói với đứa nhỏ lanh lợi: "Lê Thanh muốn ngồi đâu nào, cô giáo sẽ xếp chỗ cho con nhé."
Chu Đình đang chăm chăm nhìn về bục giảng vội vàng giơ tay.
"Cô ơi, có thể cho bạn ngồi ở đây không ạ?" Nhóc vừa nói vừa giơ chân đá đá người anh em thân thiết của mình. "Cậu mau đi ra đi, nhường chỗ cho Tiểu Thanh."
Cậu bạn tức xì khói: "Hai cây kem."
"Chốt kèo!"
Hôm nay là ngày khai giảng, sách cũng chưa phát nên cậu bạn thân cũng chẳng có đồ đạc gì, hai tay đút túi phóng khoáng rời đi chỗ khác. Trước khi đi còn không quên lườm Chu Đình một cái.
"Khó trách mọi người đều nói cậu thương Lê Thanh như vợ nuôi từ nhỏ, đồ trọng sắc khinh bạn."
Nhóc con Chu Đình mới có 8 tuổi cũng chẳng hiểu vợ là cái gì, chỉ biết vợ có thể sống cùng nhau, nếu được ở một chỗ cùng Tiểu Thanh thì thật tuyệt. Mấy lời trêu chọc đó chẳng hề ảnh hưởng đến Chu Đình.
"Tớ thương em ấy như vợ nhỏ thì sao? Có bản lĩnh thì cậu cũng tìm một người vợ ngoan ngoãn đáng yêu giống Tiểu Thanh đi á."
Sau khi trò chuyện với cô giáo Lê Thanh đi tới chỗ ngồi của mình thì nghe được câu này. Dẫu biết đây chỉ là câu đùa giỡn ngây ngô của mấy đứa trẻ nhưng cậu vẫn vô thức đỏ mặt, tim cũng rung động một chút, là lần đầu tiên nghe một cậu trai nói mình là vợ của người ta, ngượng chết đi được nhưng bị sướиɠ í. Cơ mà nghĩ đến đó chỉ là bé trúc mã của mình, cậu lại có chút oán giận, bé công lý tưởng của cậu phải chín chắn, to cao, có cơ bắp nhưng đừng lộ liễu... Mà cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải là một người đàn ông trưởng thành chứ cậu thật sự không thể có suy nghĩ gì với bé trúc mã cả.
Chu Đình ngồi ở hàng ghế thứ 4, giáo viên và các bạn học ở xung quanh đều nghe thấy những lời nhóc vừa nói, lại thêm cả mấy đứa nhỏ ở xa cũng quay lại hóng hớt nên bây giờ cả lớp đều biết. Thẩm Thanh vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Đình, cả lớp liền cười rộ lên, Chu Đình thì hớn ha hớn hở, thấy bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh mình đang đỏ mặt cúi đầu ngượng ngùng, nhóc liền nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lê Thanh. Bỗng dưng thành trò cười của một đám nhóc con, Lê Thanh cảm thấy cứ kỳ kỳ, cậu trừng mắt lườm Chu Đình rồi vội rút tay ra.
Chu Đình gãi đầu bối rối, không biết tại sao Tiểu Thanh lại không cho mình nắm tay. Đó đều là những lời trong lòng thật mà, nhóc chỉ muốn cưng chiều Tiểu Thanh thôi nha.
Mấy thằng nhóc quỷ bắt đầu huýt sáo, cả đám cười phá lên, dù chúng nó chẳng hiểu tại sao lại mình lại cười nhưng vẫn thấy buồn cười. Cô giáo cũng không nhịn được cười theo.
Ngày đầu tiên đi học không có tiết, học sinh chỉ đến để nhận sách mới nên nghe cô giáo dặn dò xong thì tan lớp. Dù chỉ là học sinh mới nhưng Lê Thanh đã được tất cả mọi người biết đến, thậm chí cậu nhanh chóng có một biệt danh mới "vợ nhỏ của Chu Đình".
Đến trường được mấy ngày Lê Thanh đã phát hiện ra biệt danh này, cậu biết đám nhóc không có gì ác ý, khéo còn chẳng hiểu vợ là gì nên Lê Thanh cũng ngại chỉnh lại.
Khoảnh khắc này cậu chăm chú nhìn trúc mã đang cất sách vào cặp, Chu Đình cất hết những quyển dày và nặng vào trong cặp mình, thấy Tiểu Thanh tròn mắt nhìn liền cười dịu dàng xoa đầu cậu.
"Cứ để sách nặng vào cặp anh, Tiểu Thanh sẽ không phải vác mệt."
Lê Thanh không nói lên lời, cậu chia bớt sách sang cặp mình trong lòng thầm nghĩ: "Trúc mã nhà ai cũng thật thà, chất phác như vậy ư. Chân thành [1] như vậy không biết sau này ai được hưởng."
Cậu để cho Chu Đình lôi lôi, kéo kéo mình về nhà, Lê Thanh nhìn sườn mặt của Chu Đình, nghĩ đến vẻ mặt hưng phấn của đối phương khi nói đến mấy nữ sinh mà lòng bỗng ưu thương. "Chân thành thì sao chứ lại không phải dành cho mình. Có thể làm bạn tốt nhất trong lòng người ta cũng nên tự biết thỏa mãn rồi đi chứ."
(s1apihd.com/tac-gia/paaa03)
Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua, đôi trúc mã mỗi ngày đều như hình với bóng, tình cảm gắn bó khiến anh em trong nhà cũng phải ghen tị. Lê Thanh lúc nào cũng xếp hạng nhất (thật ra cậu cũng rất xấu hổ, cảm thấy bản thân đang bắt nạt mấy bạn nhỏ). Điểm của Chu Đình cũng không tệ nhưng vẫn cần Lê Thanh kèm cặp thêm môn toán. Trong lòng Chu Đình luôn cảm thấy Lê Thanh thật tốt đẹp.
Điều duy nhất khiến Lê Thanh không hài lòng là biệt danh "Vợ của Chu Đình" không hề biến mất dù đám nhóc đã lớn rồi, thậm chí ngày càng phổ biến hơn. Bọn nhóc đúng độ tuổi tò mò, xem phim thấy có cảnh hôn môi cũng ngượng ngùng chuyển kênh, rồi lại nhịn không được mà xem lại. Nam nữ cũng bắt đầu giữ khoảng cách, không phải trong trường không có học sinh yêu đương nhưng vì uy nghiêm của thầy cô nên không ai dám nhốn nháo. Bỗng nhiên có một cặp nam nam xuất hiện, bọn họ có thể thoải mái trêu đùa mà không sợ người lớn trách mắng, ai cũng nghĩ đây chỉ là mấy câu nói đùa. Dĩ nhiên còn một nguyên nhân nữa, khoảng cách với hạng nhất ấy mà nghe đã thấy xa vời, cũng phải có vài chất xúc tác để kéo gần khoảng cách lại chứ.
Thế nên cái biệt danh khiến cậu hết sức muộn phiền cứ luôn ở đó, ngay cả thầy cô cũng biết, thật muốn trầm cảm!
Lê Thanh luôn nghĩ rằng những ngày tháng tiếp theo vẫn sẽ mãi như thế, cậu cùng Chu Đình sẽ trở thành người bạn quan trọng nhất trong lòng nhau. Sau này lớn lên mỗi người đều có nửa kia của riêng mình nhưng tình cảm đó sẽ mãi mãi không thay đổi. Lê Thanh thậm chí còn tưởng tượng sau này bạn trai của mình sẽ suốt ngày ghen tuông với Chu Đình, hắn sẽ tìm một cơ hội hung hăng cᏂị©Ꮒ cậu trong lúc Chu Đình thì chỉ ở cách họ một bức tường, lúc đó cậu chỉ có thể gọi chồng ơi, nói mình là con cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ của hắn, không thể sống thiếu con *** của chồng. Ngày hôm sau chồng cậu chỉ cho mặc một chiếc áo cổ thấp để lộ hết dấu hôn cho Chu Đình thấy, hắn sẽ đắc ý thể hiện chủ quyền của mình với Chu Đình.
Cậu từng thử nghĩ đến cảm xúc của Chu Đình lúc đó sẽ ra sao, nhưng không thể tưởng tượng được.
Ảo tưởng này bắt đầu có từ lúc nhìn thấy Chu Đình vào ban chiều. Cậu không thể hình dung nổi anh công tương lai của mình có bộ dáng ra sao, ngay cả chim cúc cu cũng không tưởng tượng nổi. Lúc xem GV Lê Thanh cũng thấy qua nhiều người đàn ông khác nhau, hằng ngày đi WC, cậu có tật giật mình nên nào dám liếc trộm của ai khác. Dĩ nhiên là Lê Thanh cũng từng nhìn của trúc mã nhưng mấy đứa nhóc có bao lớn, đâu đáng để kể. Mặc dù bây giờ Chu Đình cũng hay khoe chim non của mình so với các bạn đồng trang lứa đều lớn hơn nhưng chắc chắn nhóc không ngờ nổi bé ngốc ngoan ngoãn Tiểu Thanh trong lòng mình có thể liên tưởng đến những hình ảnh mất nết như vậy.
Tuyệt kỹ của Lê Thanh: tất cả những hình ảnh dâʍ ɭσạи đang quay cuồng, nổ tung trong tâm trí nhưng nét mặt và đôi mắt vẫn thuần khiết như thường.
Trước khi chuyện đó phát sinh, Lê Thanh còn nghĩ chờ anh công tới cũng phải nhiều năm nữa, đời này nhất định phải mua ít đồ chơi để trải nghiệm thử, mùi vị kiêng khem khó chịu quá đi. Hơn nữa đời này cha mẹ rất tôn trọng không gian riêng của cậu, đặc biệt là mẹ rất dịu dàng, chỉ cần cửa đang khóa, dù có chìa sơ cua thì bà cũng không tự tiện mở, ngay cả việc quét dọn cũng đợi con trai về rồi mới vào. Điều này sẽ làm Lê Thanh yên tâm hơn nếu muốn mua đồ chơi, trong lúc đợi anh công của mình thì dùng một chút đạo cụ dạy dỗ nụ cúc, nhất định phải khiến hắn mê mẩn không thôi, rất cần thiết.
Thế nhưng có một sự kiện khiến vận mệnh của Lê Thanh và Chu Đình đều thay đổi, kế hoạch của Lê Thanh hoàn toàn biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất.
Vào một ngày thứ 7 của năm lớp 4, Lê Thanh và Chu Đình hẹn nhau ra một sân vận động mới mở, Lê Thanh không thích đá bóng như vì Chu Đình vô cùng yêu thích nên cậu đành đi theo xem nhóc con đá bóng.
Chơi được hơn một tiếng thì Chu Đình nhận thấy Lê Thanh bắt đầu buồn chán liền dẫn cậu đi hóng gió, hai đứa đi dạo một lát. Chỉ có Chu Đình sôi nổi kể về trận bóng vừa rồi, nước mang đi đã uống hết, Chu Đình lại vừa đá bóng cả buổi nên nhóc bảo Lê Thanh đứng đây đợi mình đi mua soda.
Chu Đình đi rồi, Lê Thanh nhàm chán ngồi nghịch điện thoại.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút, từng giây, đột nhiên có người ôm lấy eo cậu từ phía sau, Lê Thanh hoảng sợ, di động rơi trên mặt đất. Cậu cảm nhận được đó là một người đàn ông trưởng thành, cái ôm từ người xa lạ khiến cậu hoảng hốt ra sức giãy giụa.
Đối phương lại càng ôm chặt, thậm chí còn nhấc bổng cậu lên, giọng nói vô cùng kích động: "Con trai, ba nhớ con muốn chết. Mẹ con ôm con đi ba vẫn luôn tìm hai người, cuối cùng hôm nay đã tìm được con rồi."
Âm thanh của gã rất lớn, cố tình tỏ ra kích động, không thể nén nổi, Lê Thanh cảm thấy hắn đang nói cho những người xung quanh nghe, có mấy người thấy bọn họ như vậy đều liếc qua rồi quay đầu đi mất.
"Tôi không hề quen biết ông! Ông không phải ba tôi, mau thả tôi ra! Cứu tôi với!"
Lê Thanh ra sức đá hắn, gã đàn ông bị đau, hắn giữ chặt eo cậu cấu mấy cái rất mạnh, Lê Thanh toát mồ hôi lạnh.
Gã ôm lấy Lê Thanh vừa đi vừa nói: "Con trai, con không nhận ra ba cũng được nhưng bà nội con sắp mất, ba xin con về gặp mặt bà cụ lần cuối, bà chỉ có mình con là cháu trai thôi."
Không biết là do kỹ năng diễn xuất của gã quá cao siêu hay do người đi đường quá thờ ơ, lạnh nhạt, không có lấy một ánh mắt hoài nghi, cuối cùng gã dễ dàng ôm cậu đi mất.
Lê Thanh cảm thấy dần tuyệt vọng, cậu biết mình gặp phải kẻ lừa đảo hoặc bắt cóc. Từng là một người trưởng thành, Lê Thanh đau khổ nhận ra đời trước mình đúng là sống trong tháp ngà [2] nên bây giờ cậu bất lực không biết phải làm gì trong tình huống này.
Lê Thanh bắt đầu gào thét tên Chu Đình trong tuyệt vọng, cậu chỉ biết Chu Đình, chì có Chu Đình mới có thể cứu cậu.
Mãi đến khi cậu bị bịt miệng kéo tới con đường mòn đang thi công bên cạnh sân vận động, cậu vẫn không thấy Chu Đình đâu.
Người đàn ông phấn khích tháo dây giày trói tay Lê Thanh, một tay bịt miệng, một tay đặt lên lướt trên ngực cậu.
Khuôn mặt tầm thường nổi lên vẻ ác độc ghê tởm, bệnh hoạn không chịu nổi.
"Bé ngoan, chỉ cần nghe lời không được hét bậy, chú sẽ làm bé cảm nhận được chuyện sung sướиɠ nhất trên thế giới này."
Tay phải của gã luồn vào trong áo thể thao của cậu, làn da mịn màng có một không hai của đứa nhỏ khiến bàn tay của gã đàn ông hơi lưu luyến, gã vuốt ve nhiều lần rồi bắt đầu di chuyển lên phía trên.
Lúc này Lê Thanh đã hiểu gã muốn gì nên cậu càng hoảng sợ. Nếu mục đích sống lại một kiếp này là để cho gã đàn ông bẩn thỉu này cưỡиɠ ɧϊếp mình, thì cậu thà không sống đời này!
Trong lòng càng sợ hãi, đầu óc càng tỉnh táo. Cậu dần dần buông bỏ việc giãy giụa, cậu biết lúc t*ng trùng dồn lên não thì đàn ông sẽ không đề phòng, cậu đang đợi cơ hội phản đòn.
Gã sờ đến hai đầu v* nhỏ, thích thú xoa nắn, bởi vì gã không phải là người cậu thích nên Lê Thanh không có một chút kɧoáı ©ảʍ nào chỉ thấy buồn nôn dữ dội hơn, da gà nổi lên từng mảng.
Thấy Lê Thanh không phản kháng gã đàn ông hào hứng: "Lần đầu đã gặp được con hàng ngon, ông trời đối với tao thật tốt. Trên sách nói rất đúng chỉ cần kỹ xảo tốt thì kiên trinh [3] đến mấy cũng thành con cɧó ©áϊ dưới háng. Bé cưng à, chú gấp quá rồi, phải biến bé thành con cɧó ©áϊ của chú ngay thôi. Tới đây hôn một cái, cho bé nếm thử kỹ năng hôn tuyệt nhất thiên hạ của ông xã."
Gã rút tay ra khỏi áo, nắm lấy cằm cậu dẩu môi lên muốn hôn, thân thể cũng nhích lại gần Lê Thanh.
Chính là lúc này!
Lê Thanh nhắm chuẩn hạ bộ của hắn dùng toàn lực sút thật mạnh. Rõ ràng là lần đầu gây án, gã không hề có bất cứ sự phòng bị nào liền bị đá trúng liền thét lên đau đớn hai tay ôm lấy đũng quần. Lê Thanh nhân cơ hội này nhanh chóng thoát ra ngoài. Gã đàn ông nhìn theo bóng dáng của cậu vội vàng nén cơn đau nhặt một viên gạch đuổi theo.
"Con cɧó ©áϊ! Đừng chạy! Mày đứng lại cho tao!"
Lê Thanh có cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh đến vậy, nhưng âm thanh ma quỷ ấy vẫn đeo bám sau lưng cậu.
Nơi này hơi khuất, Lê Thanh chạy mãi cũng không thấy một bóng người. Lúc sắp tuyệt vọng thêm lần nữa thì cuối cùng cậu cũng nhìn thấy con đường lát gạch đá, trong lòng vui mừng khôn xiết, cơ thể như nạp thêm sức lực.
"Đình ca!"
__________
Chu Đình mua soda xong chuẩn bị sang đường thì nghe loáng thoáng tiếng Tiểu Thanh gọi mình, nhưng lúc đó đang đèn đỏ, Chu Đình đứng đợi đèn xanh rồi mới qua. Lúc quay về chỗ cũ chỉ thấy chiếc di động của Lê Thanh rơi trên mặt đất. Chu Đình nghĩ lại tiếng kêu mà ban nãy nhóc tưởng mình nghe nhầm, trong lòng đột nhiên hoá đá!
Vội vàng hỏi thăm mấy người công nhân môi trường ở gần đó, nhóc nghe họ nói vừa có một cậu bé bị ba cưỡng ép bế đi mất, cũng không biết gia đình đó có chuyện gì mà quan hệ của hai người lại kém như vậy, đứa nhỏ cứ la hét liên tục.
Chu Đình liền luống cuống, hỏi hướng đi rồi đuổi theo. Mấy người công nhân môi trường nhìn đứa nhỏ trước mặt sắp khóc đến nơi, trong miệng còn gào to "Tiểu Thanh" liền nhận ra chuyện này không đơn giản, một vài người nhiệt tình cũng chạy theo.
Chu Đình vừa chạy vừa hét, khản cả tiếng vẫn cố gọi tiếp. Nhóc không thể tưởng tượng nổi nếu mình làm mất Tiểu Thanh có có hậu quả gì, chỉ nghĩ đến tin tức về những đứa trẻ bị bắt cóc đến khi người nhà tìm thấy thì chỉ còn một cỗ thi thể trống rỗng, nhóc liền lạnh toát sống lưng.
Chạy đến con đường đang thi công mặt Chu Đình đã nhòe đi vì nước mắt, kêu không thành tiếng, miệng vẫn đang nức nở.
Đột nhiên nhóc nghe được tiếng gọi của Tiểu Thanh, không tin nổi mà quay đầu lại.
Tiểu Thanh! Là Tiểu Thanh! Tiểu Thanh vẫn còn sống!
Nhóc vỡ oà chạy về phía Tiểu Thanh, đồng thời cũng nhìn thấy một gã đàn ông đang cầm gạch đuổi theo Tiểu Thanh, bộ mặt vô cùng dữ tợn. Sự phẫn nộ ngập tràn trong hình hài bé nhỏ bỗng vùng lên, không biết nhóc lấy đâu ra sức mạnh đó. Chu Đình hét lên một tiếng từ chỗ Lê Thanh nhóc lao tới húc thẳng đầu vào bụng gã.
Gã đàn ông bị đâm té ngửa trên mặt đất, bụng đau đớn vì cú húc vừa rồi cộng với cơn đau dưới hạ bộ khiến gã không đứng dậy nổi.
Bàn tay Chu Đình nhanh chóng giật lấy viên gạch trên tay gã, không hề do dự mà phang tới tấp vào đầu. Nhóc cắn chặt môi, không nói một lời, đôi mắt hằn lên lửa giận, đôi tai không nghe thấy âm thanh thảm thiết kêu gào, đôi mắt không nhìn thấy máu tươi đã chảy ngày càng nhiều, không hề ngừng tay mà đánh tới tấp.
Mãi đến khi mấy người công nhân ban nãy chạy tới kéo Chu Đình ra, không thì gã đó đã bị nhóc đánh chết.
Lê Thanh vẫn ngơ ngác mà nhìn Chu Đình, sự tàn nhẫn vừa rồi cùng bàn tay đầy máu không làm cậu sợ hãi, ngược lại khiến cậu có cảm giác an toàn chưa từng thấy, những hoảng loạn sợ hãi trong lòng lập tức được vỗ về.
Chu Đình ngây người nhìn về phía Lê Thanh, trên tay vẫn còn viên gạch dính đầy máu tươi bước từng bước về phía cậu, những người đứng đó đều run sợ, họ cảm thấy đứa trẻ này đã phát điên rồi.
Chu Đình bước đến bên cạnh Lê Thanh, nhìn cậu một chút, cục đá trong tay đột nhiên rơi xuống đất, nhóc ôm chặt lấy Lê Thanh, há mồm kêu gào, khóc rống lên.
Lê Thanh cũng không nhịn được mà khóc theo.
Hai đứa trẻ khóc đến xé gan xé ruột, những người xung quanh không kìm được cũng đỏ hoe đôi mắt. Vừa nhận được điện thoại từ cảnh sát, cha mẹ hai nhà lập tức chạy đến thấy con trai mình bình an vô sự, họ không nhịn được nhào lên ôm chầm lấy con mà khóc.
Một tuần sau đó hai đứa nhỏ cũng không đi học được, chúng đều bị dọa sợ mất rồi. Người ám ảnh nhất trong chuyện này lại là Chu Đình. Nhóc luôn tự trách bản thân đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Thanh, cảm giác tội lỗi và hoảng sợ tột cùng khi nghĩ đến chuyện nếu mình đánh mất Tiểu Thanh đã khắc sâu thành một vết sẹo không thể xóa nhòa trong tâm trí non nớt của Chu Đình.
Suốt một tuần dù ăn cơm Chu Đình cũng phải bê bát ngồi cạnh Tiểu Thanh, đến tối cũng sống chết đòi ngủ chung bằng được. Ba mẹ Chu không có cách nào, ba mẹ Lê lại càng cảm kích chuyện nhóc đã cứu Tiểu Thanh nên cả tuần nay Chu Đình đều sống trong nhà họ Lê.
Lê Thanh lại không có phản ứng lớn nhưng vậy, vào tối ngày hôm đó cậu đem toàn thân đều xoa đỏ, đặc biệt là hai đầu v*, kì cọ đến trầy da. Thấy con trai ở trong phòng tắm quá lâu cha mẹ Lê sợ hãi vội vào kiểm tra.
Buổi tối hai đứa nhỏ nằm ôm chặt lấy nhau trên giường.
Chu Đình nói: "Tiểu Thanh không bẩn, Tiểu Thanh sạch sẽ nhất, Đình ca thích Tiểu Thanh nhất."
Nhóc con vẫn ngây thơ nào hiểu Lê Thanh đã gặp phải chuyện gì, chỉ biết lúc mẹ Lê bế Tiểu Thanh từ trong phòng tắm đi ra, cậu vẫn luôn nói mình bẩn, mẹ Lê vừa khóc vừa nói Tiểu Thanh không bẩn, ba Lê cũng lặng người rơi nước mắt.
Lê Thanh nhìn cậu nhóc, ánh mắt đó của Chu Đình cậu không lý giải được.
Ngắm trúc mã bé nhỏ của mình, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh thật sự cảm thấy em không bẩn sao? Gã đó chạm vào chỗ này của em, còn định hôn em, em cảm thấy cực kỳ ghê tởm."
Lê Thanh đặt bàn tay Chu Đình lên ngực mình.
Chu Đình quyết đoán lắc đầu: "Không bẩn! Tiểu Thanh ở trong mắt anh là người tốt đẹp nhất!"
"Vậy anh có nguyện ý ở bên cạnh em cả đời không?"
"Anh nguyện ý! Anh muốn ở bên Tiểu Thanh cả đời, muốn chăm sóc Tiểu Thanh mãi mãi, Cả đời này đều muốn bảo vệ Tiểu Thanh!"
Kẻ nào dám làm tổn thương Tiểu Thanh Chu Đình sẽ gϊếŧ hắn!
Khoé mắt Lê Thanh nhoè đi, rõ ràng biết đối phương chỉ là một đứa nhóc, lời thề ngày hôm nay sau này lớn lên có lẽ nhóc con sẽ quên đi, nhưng cậu giống như bị ma xui quỷ khiến lại hỏi:
"Vậy về sau anh có muốn lấy vợ không?"
"Vợ là sao? Vợ anh không phải là Tiểu Thanh sao?" Chu Đình bối rối.
Lê Thanh lắc đầu: "Không phải như vậy đâu. Về sau vợ anh mới là người thân mật nhất với anh, hai người sẽ làm chuyện gần gũi nhất trên đời, sẽ luôn bên nhau, đồng hành cùng nhau cho đến khi chết mới thôi."
Chu Đình cau mày đáp: "Anh không muốn ở bên người khác cả đời, anh chỉ muốn ở bên Tiểu Thanh. Nếu không, Tiểu Thanh làm vợ của anh, chúng ta sẽ là người thân mật nhất." Chu Đình bỗng vui vẻ trở lại.
Lê Thanh ngơ ngác nhìn lại, trong lòng Chu Đình chợt thấy bất an, chẳng lẽ Tiểu Thanh không muốn ở bên mình cả đời sao? Tuyệt đối không được!
"Được, em làm vợ anh." Lê Thanh vừa cười vừa khóc, Chu Đình vội dàng dùng bàn tay nhỏ của mình lau nước mắt cho cậu.
"Sao Tiểu Thanh lại khóc? Em không muốn làm vợ anh à? Nhưng anh muốn ở bên cạnh em cả đời cơ." Chu Đình nhăn nhó muốn khóc theo.
"Đồ ngốc, em đang vui vẻ. Sau này anh sẽ là... là chồng của em." Nói đến chữ "chồng" Lê Thanh không nhịn được mà đỏ mặt.
Chu Đình cực kỳ vui vẻ.
"Tiểu Thanh, em gọi anh là chồng nữa được không, anh cảm thấy thật vui á. Giống như ba mẹ anh với ba mẹ em vậy, em gọi anh là chồng, anh gọi em là vợ, chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày, ngủ cùng nhau, tắm cùng nhau."
Lê Thanh cảm thấy hạn hán lời [4], nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Cậu không quên nhắc Chu Đình: "Chúng ta chỉ có thể gọi lén lút gọi vợ chồng thôi nghe chưa? Nếu người lớn trong nhà biết được sẽ chia rẽ chúng ta"
Nếu cha mẹ biết được nhất định sẽ dạy dỗ lại hai đứa, cậu không muốn Chu Đình hiểu được những chuyện này, hãy cho giấc mộng này của cậu được kéo dài một chút. Cậu cô quạnh đã quá lâu, khoảnh khắc thấy Chu Đình chạy tới cứu mình, hung hăng cầm gạch đánh tên cặn bã kia rồi ôm cậu khóc đến xé phổi, lúc đó cậu biết mình đã sa lưới mất rồi. Từ hôm nay trở đi sợ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ xem Chu Đình chỉ đơn thuần là trúc mã.
Chu Đình rầu rĩ gật đầu, nhóc muốn ở trước mặt mọi người được gọi Tiểu Thanh là vợ, để Tiểu Thanh gọi mình là chồng ơi, phải cho tất cả mọi người đều biết được Tiểu Thanh là của mình. Chu Đình biết có không ít bạn nữ trong khối thích Tiểu Thanh, ngay cả bạn nam cũng có mấy người muốn làm thân với em ấy.
Cơ mà Lê Thanh đã gọi mình là chồng rồi, chuyện này khiến Chu Đình vô cùng vui vẻ.
Lê Thanh đã hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được nguyện vọng trong lòng mình, cậu không biết có thể lừa dối mình, lừa dối Chu Đình thêm bao lâu nữa. Trước khi Chu Đình tỉnh ngộ, cậu chỉ muốn được gần gũi với nhau nhiều hơn một chút, thân mật hơn một chút, quãng đời sau đó có lẽ cậu chỉ có thể dựa vào những hồi ức của bây giờ để sống qua ngày.
Lê Thanh vén áo ngủ của mình lên, chỉ vào đầu v* bị rách da, đỏ mặt nói: "Chồng ơi, anh xoa xoa cho em được không? Xoa cả bụng nữa, bây giờ những chỗ bị tên cặn bã kia chạm vào em đều thấy ghê tởm, chồng xoa xoa cho em được không? Lưu lại dấu vết của anh cho em."
Thật ra Lê Thanh rất muốn được Chu Đình liếʍ cho nhưng lại sợ bản thân không biết chừng mực sẽ dọa đến bạn nhỏ, đành phải lấy lui làm tiến, chỉ cần Chu Đình xoa xoa cho mình cũng đủ thoả mãn rồi.
Khoảnh khắc Lê Thanh xác định muốn Chu Đình là bé công của mình, cơn đói khát đè nén bấy lâu cũng dần dần bại lộ.
Chu Đình nhìn mảng da thịt trắng nõn lộ ra trước mắt, đầu v* sưng đỏ, trầy xước có lẽ đã khiến Tiểu Thanh khó chịu lắm. Nhìn hai má ửng đỏ của cậu ngọt ngào như trái đào mọng nước, chỉ muốn cắn một miếng.
Chu Đình rón rén hỏi: "Anh liếʍ nó được không? Chỗ này bị trầy da rồi, anh sợ dùng tay sẽ đau. Hồi trước anh bị thương ở tay đau lắm, dùng lưỡi liếʍ liếʍ sẽ không đau nữa."
Lê Thanh sửng sốt, đây là tâm linh tương thông sao? Chu Đình yêu cầu vừa khít với tiếng lòng của cậu, Lê Thanh thẹn thùng gật đầu.
"Tiểu Thanh, vợ à, vợ tốt thật đấy."
Chu Đình cắn một miếng lên đôi má mà nhóc đã thèm nhỏ dãi nãy giờ, tuy không dùng sức nhưng hành vi đó đúng là cắn thật.
Khắp người Lê Thanh tựa như mặt hồ đang gợn sóng, cậu khẽ thơm lên má Chu Đình một chút.
"Chồng mới tốt nhất."
Chu Đình phát hiện ra động tác của hai đứa hoàn toàn khác biệt. Hành động của Lê Thanh khiến l*иg ngực nhóc tê dại, thế là cũng bắt chước hôn lên má Lê Thanh một cái. Chu Đình phát hiện ra ánh mắt Lê Thanh khẽ chớp chớp, mặt lại càng hồng hơn khiên nhóc cực kỳ kiêu ngạo, mình giỏi thật.
Được Lê Thanh cho phép, Chu Đình nhích người, lộn xộn di chuyển xuống dưới. Đầu cúi ngay trước ngực Lê Thanh, hé môi ngậm lấy đầu v* bằng hạt ngô vào miệng, rồi dùng đầu lưỡi trêu chọc nó.
đầu v* vốn bị rách da, khoang miệng Chu Đình lại ấm áp với đầu lưỡi trơn mềm khiến cho Lê Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Dĩ nhiên là bây giờ thân thể còn nhỏ, chẳng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ gì nhưng Lê Thanh vẫn thấy vô cùng khoan khoái. Thân thể run rẩy không khống chế nổi mà ôm lấy đầu Chu Đình.
Chu Đình chơi rất vui, nhóc cũng chẳng biết vì sao mình lại yêu thích bé cưng này nhiều đến vậy, có lẽ tất cả những gì thuộc về Tiểu Thanh đều hấp dẫn Chu Đình.
"Ch.. chồng ơi, bên kia cũng muốn nữa."
Tuy rằng chính mình mặt dày thèm muốn cái xưng hô vợ chồng này nhưng mỗi lần nói ra vẫn cảm thấy ngượng ngùng, liêm sỉ cũng chẳng còn miếng nào.
đầu v* bị đùa giỡn một hồi càng trở nên xinh đẹp, Chu Đình tiếc nuối nhả miệng chuyển hướng sang bên vυ' bị lãng quên nãy giờ, trước khi rời đi còn không quên mυ'ŧ thật mạnh để thể hiện niềm hâm mộ cuồng nhiệt, đầu v* bé xinh run rẩy trong khoang miệng, Lê Thanh không nhịn được khẽ rêи ɾỉ.
Dẫu chỉ kêu lên một tiếng rất khẽ nhưng vô tình khiến Chu Đình trở nên hưng phấn, nhóc lưu luyến hai viên trân châu ngon ngọt, chẳng ai dạy cũng biết dùng đầu lưỡi liếʍ láp, nghiến nhẹ răng, ngón tay cũng không quên vuốt ve xoa nắn.
Bề ngoài chỉ là một đứa nhóc nhưng nội tâm lại là anh trai trinh nguyên mơn mởn chưa trải sự đời. Đời trước dùng tay tự xoa vυ' chẳng có cảm giác gì, ai ngờ hiện tại bị một đứa nhóc lớp 4 đùa giỡn trong miệng đến sung sướиɠ.
Cậu nhịn không được mà ghét bỏ. Nhóc con, có chút xíu mà kỹ xảo đã tốt như vậy sau này trưởng thành thì như nào chứ, tài năng của đứa nhóc này đều nằm ở kỹ năng giường chiếu à.
Không thể phủ nhận rằng, dù cơ thể không có kɧoáı ©ảʍ, nhưng tâm lý lại cực kỳ thư thái. Buổi tối hôm nay, Lê Thanh bị trúc mã của mình chơi đùa cả nửa tiếng đồng hồ.
_____
[1] Bản gốc là trung khuyển: trung thành, chân thành (để thuần Việt nên tôi sử dụng từ gần nghĩa).
[2] Tháp ngà: được áp dụng cho mọi mặt của đời sống xã hội, trong tiếng Hán, tháp ngà ban đầu dùng để chỉ một người quên đi cuộc sống xấu xa, khốn khổ trong xã hội hiện thực, ẩn mình trong lý tưởng và hoàn cảnh hạnh phúc. Để tách ra khỏi xã hội thực tại, tránh xa cuộc sống, ẩn mình trong thế giới riêng để có cảm giác thoải mái.
Ngày nay còn có nghĩa "một ẩn dụ cho thế giới nhỏ bé của những người trí thức (nhà văn, nghệ sĩ, các nhà khoa học) tách biệt khỏi cuộc sống hiện thực phức tạp".
[3] Kiên trinh: trinh liệt; giữ gìn tiết tháo (trong xã hội phong kiến chỉ người phụ nữ giữ gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục).
[4] Bản gốc là hắc tuyến: Vạch đen. Miêu tả một nét vẽ trong truyện tranh để thể hiện trạng thái của nhân vật khi bị đau khổ hoặc bị đánh. Đôi khi cũng có nghĩa là không nói nên lời, bất lực.