*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Bà ngoại đến trông nom một tuần, mỗi ngày đều nhắc nhở: "Thẩm Thanh không được làm gì, Điền Dã không được bắt nạt Thẩm Thanh."
Mấy hôm trước, Điền Dã đang ngồi xổm trong sân rửa khoai môn thì Thẩm Thanh chạy tới, trong miệng cậu vẫn đang nhai mấy quả tỳ bà trong nhà chưa bán hết.
"Mấy củ khoai tây này trông lạ thế, xấu hoắc"
Điền Dã chế nhạo: "Hahaha, cái đồ thành phố, khoai tây nào, khoai môn cũng không biết."
Bà nghe vậy liền lấy gậy đập cho mấy phát.
"Anh thì biết nhiều rồi, tôi cũng thấy giống củ khoai tây đấy!"
Điền Dã ỉu xìu không dám nói tiếp, Thẩm Thanh cười to, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người chỉnh được cái tên lỗ mãng này!
Nhưng mà bà nội lại không cho hai người ngủ chung phòng, Thẩm Thanh bị bà kéo qua ngủ cùng một tuần, cả hai đều không nhịn được nữa rồi. Hôm nay, được bà đuổi ra ngoài mà Điền Dã phơi phới, miệng cười toét đến mang tai.
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe bò đang xa dần, Điền Dã hào hứng kéo Thẩm Thanh vào nhà, cậu còn làm mình làm mẩy, giả vờ cự tuyệt mấy cái, đang định theo anh vào nhà thì trưởng thôn đột nhiên đi tới.
Trưởng thôn bảo có chuyện muốn nói với Điền Dã, Thẩm Thanh đành đi vào trước, đợi mãi vẫn không thấy người đâu, thấy quần áo ở trên giường còn chưa gấp, liền tiện tay xếp lại cất đi. Trong góc khuất của tủ quần áo lóe lên một mảnh vải đỏ. Cậu thuận tay kéo, một bộ đồ lót nữ màu đỏ tươi bị lôi ra. Lúc đi chợ, Điền Dã nhất định phải mua bộ này, Nhìn cái màu đỏ tươi lòe loẹt, bên trên còn thêu ren đỏ, Thẩm Thanh chau mày, trong lòng thầm mắng một tiếng tuyệt vọng với thẩm mỹ của gã đàn ông này.
Có tiếng đẩy cửa gỗ, Thẩm Thanh theo phản xạ đóng tủ lại, quay đầu lại thì thấy hoá ra là Mãnh Tử.
"Chị dâu, không hay rồi, trưởng thôn muốn tìm vợ cho anh em!"
Thẩm Thanh cau mày kéo Mạnh Tử lại hỏi:
"Thật sao? Trưởng thôn bảo như nào?"
"Trưởng thôn nói ông ấy sẽ giới thiệu Lệ Lệ ở thôn bên cạnh cho anh em. Gia đình cô Lệ Lệ đó nuôi lợn. Nhà có tiền lại xinh đẹp, thấy bảo còn là hoa khôi ở thôn bên ạ." Mãnh Tử khoa tay múa chân để miêu tả.
Thẩm Thanh bất giác thở dài, dân làng vẫn chưa biết chuyện của hai người, có người mai mối là chuyện bình thường, nhưng dù thế nào thì cậu cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
"Rồi anh trai em có đồng ý không?"
"Anh em không nói gì cả, anh ấy vẫn đang ngồi ngoài ao rửa khoai môn ạ."
"Được rồi, anh hiểu rồi!" Thẩm Thanh vuốt mái tóc rối của Mãnh Tử. "Ra ngoài trước đi, đừng nói với anh ấy là em đã kể với anh!"
"Vâng!" Mạnh Tử nói xong liền nhảy ra ngoài.
Mãnh Tử đi được một lúc thì Điền Dã bước từ bên ngoài bước vào phòng.
"Trưởng thôn đi rồi?"
"Ừ, đi rồi."
Điền Dã nhào lên người Thẩm Thanh muốn hôn anh, nhưng Thẩm Thanh né tránh.
"Làm sao vậy, vợ ơi, cho anh hôn cái đi, nhớ chết anh rồi!"
Thẩm Thanh đẩy hắn ra. "Anh tránh ra trước đã."
Điền Dã ngơ ngác lùi lại, Thẩm Thanh đang chủ động cởi đồ, tụt cả quần, trên người chỉ còn mỗi bộ nội y đỏ tươi, thô tục.
Trong áσ ɭóŧ đỏ tươi, bầu ngực bình thường nhỏ nhắn giờ được vun cao, da thịt nõn nà, trắng lóa, làn da mỏng manh thấy rõ từng mạch máu xanh tím, bên dưới là mấy tầng ren đỏ. Trong bụng đã chứa một sinh mệnh mới nhưng vẫn phẳng lì. Anh càng không thể rời mắt khỏi chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ, mảnh tam giác bó chặt đang căng lên khiến nó có phần xuyên thấu, dễ dàng nhìn thấy con bướm nhỏ mũm mĩm bị kẹp chặt bên trong, đập vào mắt Điền Dã là bụi cỏ đen rậm rạp cùng chú chim non đang ngóc đầu dậy đã vươn mình khỏi mép qυầи ɭóŧ.
Chấn động trước mắt quá lớn, Điền Dã ngơ ngác nuốt vài ngụm nước bọt, làm gì còn nhớ phải hôn cái miệng "nhớ chết anh rồi" kia nữa, anh nhẹ nhàng đẩy cậu nằm xuống chiếc giường mềm mại. Điền Dã chụp lấy bắp đùi của Thẩm Thanh, liếʍ đôi chân trắng trẻo, thướt tha. Qυầи ɭóŧ bé xíu thít chặt háng tạo thành một đường cong bằng da thịt [1]. Điền Dã liếʍ từ đầu gối lên, cuối cùng há to miệng cắи ʍút̼ khắp đường cong mê người ấy, lưu luyến không rời, cứ cắи ʍút̼ mãi đến khi tạo thành những dấu hôn đỏ thắm mới miễn cưỡng buông ra.
Cái miệng rộng lún phún râu cọ lướt qua rốn, cẩn thận liếʍ lên chiếc cổ mảnh mai, liếʍ mυ'ŧ yết hầu không rõ nét, đặt lên những dấu hôn ngay ngắn. Sau đó liếʍ đến mảng ngực vun đầy lộ bên ngoài áσ ɭóŧ, lưu lại mấy vệt nước ướŧ áŧ, khiêu gợi. Anh mυ'ŧ những đường gân xanh vắt ngang trên vυ', Điền Dã cố gắng nhẹ nhàng giống như sợ sẽ làm hỏng hai cái túi sữa.
Cái miệng đầy râu lưu lại những đóa hoa đỏ thẫm khiến cả người Thẩm Thanh không ngừng run rẩy. Bướm nhỏ ướŧ áŧ dính chặt lấy qυầи ɭóŧ, ngứa ngáy không chịu được. Điền Dã cố tình không chạm đến những vùng được đồ lót che chắn, Thẩm Thanh xoắn chân cọ xát, đến lúc này Điền Dã cuối cùng cũng dùng tay nắm lấy cặρ √υ' lẳиɠ ɭơ rồi gom lại.
"Lúc đó anh cũng không biết cỡ áo của em, tình cờ mua không ngờ lại vừa vặn như vậy!"
Kéo áo ngực xuống, hai bầu ngực sữa lộ ra nhiều hơn, cuối cùng cũng hiện ra hai núʍ ѵú đang run rẩy. Dạo này ăn nhiều đồ bổ nên sữa về nhiều hơn, vừa mặc một lúc là sữa đã ướt áσ ɭóŧ.
Điền Dã cúi người ngậm lấy một viên trân châu, so với trước đã lớn hơn rất nhiều, bàn tay còn lại cũng xoa dịu viên kia. Anh dùng lưỡi nghịch ngợm lay lay đầu v* trong miệng, hương sữa nồng nàn liền tràn ra, Thẩm Thanh khó chịu, cầu xin chàng trai nhanh bú một ngụm:
"Ô... Trướng quá... Chồng ơi, giúp, giúp em hút ra... A~... Ra rồi..."
Điền Dã nghe câu "chồng ơi" trong miệng Thẩm Thanh thì không thể nào từ chối, anh bú thật mạnh, sữa đậm đặc tràn ra cả khoang miệng như lũ, một bên ừng ực hút cạn, một bên dùng tay nhéo nhéo đầu v* đang lộ ra bên ngoài, vừa bóp vừa xoa, chẳng bao lâu tuyến sữa liền nở ra phun thành từng tia.
Sữa chảy khắp nơi, ngực cậu ướt đẫm. Điền Dã há miệng nhào nặn đôi ngực sữa vương đầy dấu hôn. Anh ngạc nhiên nhận ra mình có thể kéo hai đầu v* sát với nhau. Cứ như tìm ra châu lục mới, hoá ra có thể cùng lúc bú ở cả hai bên. Hai viên trân châu trơn mền, ướŧ áŧ, thi nhau phun sữa trong miệng chàng trai giống như đang tranh tài. Chơi được một lúc thì không nhịn được nữa, lúc này sữa cũng đã bị mυ'ŧ cạn gần hết, Điền Dã miễn cưỡng liếʍ hai đầu v* sưng tấy rồi trượt dần xuống hạ thân của Thẩm Thanh.
Chiếc qυầи ɭóŧ vốn dĩ lúc căng lên đã sắp thành vải xuyên thấu giờ còn bị nước da^ʍ thấm đẫm nên đã hoàn toàn trong suốt, chẳng thể che đậy được cái gì. Điền Dã chạm vào da thịt bị bó chặt đang co rúm lại, đoá hoa nhỏ run lên vì hưng phấn, nhưng qυầи ɭóŧ quá chật nên nơi khó chịu nhất bên trong nó vẫn không thể thoát khỏi cơn ngứa.
Điền Dã cũng nhận ra điều đó, anh dùng hai tay nắm lấy phần đùi non tách ra, hai cánh hoa chín mọng, đỏ tươi khẽ hé mở trong vòng tay của hoa môi, đang đói khát mà mυ'ŧ lấy lớp vải đang ép vào nó.
Điền Dã nhìn đến đỏ mắt, vươn ngón trỏ chọc xuống, đoá hoa nhỏ đã lâu không được ăn thịt lập tức ứa nước miếng, đói khát đến mức mật ngọt phun ra cũng có thể kéo thành những sợi tơ dài màu bạc.
Điền Dã kinh ngạc, ngón tay thô dày ấn lên lớp vải dệt chà xát trên khe nhỏ, chạm vào hộŧ ɭε nhô cao, thân thể Thần Thanh run lên, thấp giọng nức nở.
"Đừng, đừng cọ... Ôi... chồng ơi... Em muốn, Em muốn anh... Cắm vào trong... Cơ..."
Điền Dã không đành lòng nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Thanh, anh liền bón cho cái miệng đang thèm khát ấy, nhưng chỉ có mỗi ngón trỏ ướt đẫm, Điền Dã chọc qua qυầи ɭóŧ tiến vào một hành lang trơn trượt.
Mặc dù không phải là con đại bàng mà đóa hoa nhỏ hằng nhớ nhung nhưng nó vẫn rất nhiệt tình chào đón ngón tay cứng ngắc, vẫn khát khao được bú ɭϊếʍ ngón tay qua lớp vải qυầи ɭóŧ. Đũng quần nhanh chóng bị cái lỗ lẳиɠ ɭơ, sâu thẳm hút vào. Lớp vải hơi thô ráp khiến Thẩm Thanh ngứa ngáy nhưng sảng khoái, cậu đẩy eo đón nhận những cú thọc của chàng trai.
Mỗi lần qυầи ɭóŧ tiến vào sâu cũng có thể mài mòn âʍ ѵậŧ đang sung huyết, kɧoáı ©ảʍ tích tụ nhanh chóng. Thẩm Thanh nâng eo lên cao, lắc lư đẩy đoá hoa về phía trước. Điền Dã đâm xuống mấy cái, ngón chân cậu duỗi thẳng rồi phun ra. Bao nhiêu mật ngọt đã bị qυầи ɭóŧ chặn lại, ướŧ áŧ như bị ngâm trong nước, chẳng mấy chốc cả qυầи ɭóŧ đều vắt được ra nước.
Không kịp chờ Thẩm Thanh định thần lại, Điền Dã đã lột chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng xuống, đỡ con *** to tướng chuẩn bị tiến vào bướm nhỏ, bướm lập tức căng tròn, quấn chặt lấy con *** mà nuốt chửng một cách thèm thuồng.
"Ui... thật, thật to... Căng quá... Ôi... Anh, anh chậm lại một chút đi..."
Mãi mới được ăn miếng thịt đỏ mọng, non mềm, con *** đã cửng nãy giờ làm sao có thể cam tâm chậm lại, hơn nữa đối mặt với dòng nước da^ʍ đang đổ như lũ, nó liền hung hăng thọc sâu. Thẩm Thanh sợ hắn quên trong bụng còn có đứa nhỏ, nhưng chưa kịp mở miệng, con *** vừa chạm vào tử ©υиɠ đột nhiên dừng lại, gõ nhẹ mấy cái rồi quay về
Không ngờ cái người này cũng biết nhẫn nhịn, Thẩm Thanh vừa nghĩ tới đó, con *** lùi lại mấy centimet rồi nắc như đóng cọc, mỗi lần đều chừa ra một khoảng đủ để không chạm vào tử ©υиɠ. Thế nhưng, Thẩm Thanh vẫn bị động tác vừa nhanh vừa mạnh này làm cho lắc lư, bướm nhỏ đành phải xoắn thật chặt, mạnh mẽ quấn lấy con *** cứng ngắc nóng hổi.
Điền Dã hít một hơi thật sâu, nắm lấy hai cái đùi tròn lẳn của cậu gác lên vai rồi hung hăng cᏂị©Ꮒ. Thẩm Thanh đuối sức, thân thể nhũn ra, trên người chỉ còn lại đĩ bướm vẫn chìm trong kɧoáı ©ảʍ, một lúc sau lại phun ra, lần này con *** nhỏ của cậu cũng bắn tinh.
Thẩm Thanh run rẩy một hồi, dương v*t trong cơ thể cậu vẫn cứ ra vào dồn dập, bướm nhỏ đã đều tê rần, Điền Dã cuối cùng cũng rút dương v*t ra tuốt mấy cái, rồi bắn thẳng lên khuôn mặt nhỏ bé đang ngây ngốc của Thẩm Thanh, bắn xong còn cọ cọ mấy cái.
Điền Dã từ lấy khăn giấy ở mép giường lau cho Thẩm Thanh liền nghe thấy cậu rầu rĩ mà nói gì đó, anh ghé sát tai vào chút, chỉ nghe Thẩm Thanh nói: "... Đi tìm cái gì Lệ Lệ, em sẽ cắt chim anh..."
_____
[1] Đường cong bằng da thịt: Sau khi đọc kỹ mô tả thì tôi nghĩ nó chỉ phần đùi trong. Pa: Chương này tôi thấy mô tả hơi mơ hồ. Ai không hiểu chúng nó đang làm gì thì gào lên tôi sẽ thêm chú thích/ hình minh hoạ các vị trí nhé. Còn nếu ai cũng hiểu thì có khi mình tôi ngu ngốc. Tôi cứ tưởng đầu tay một bộ H cho đỡ tốn não nhưng không... Tác giả dò xét từng thớ thịt để sáng tác.