Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng

Chương 13: Sống chung, không cho mặc (Thịt băm)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pa

Hôm sau, Thẩm Thanh tỉnh dậy ở nhà Điền Dã, cậu thấy Điền Dã đang chuyển quần áo, sách vở của cậu sang bên này, từng kiện hành lý lớn nhỏ chất thành đống giăng khắp nhà.

"Này, này là ý gì?" Thẩm Thanh sững sờ vẫn chưa định thần lại.

Điền Dã mỉm cười ôm lấy cậu, hôn lên đôi mắt ươn ướt:

"Em đã đồng ý làm vợ của anh, đương nhiên những thứ này phải dọn về đây!"

Tiếng vợ trong miệng chàng trai khiến Thẩm Thanh đỏ mặt, Thẩm Thanh bối rối nắm chặt lấy chăn.

"Mau xuống kiểm tra xem có sót cái gì không, Bà! Xã!"

Khóe miệng Điền Dã đã sắp ngoác tới tai rồi.

Thẩm Thanh lúng túng bước xuống giường, vừa mới duỗi một chân ra liền chui tọt lại vào chăn.

"Cái, cái qυầи ɭóŧ của em đâu mất rồi."

Điền Dã cúi người kéo cậu ra khỏi ổ chăn, anh đặt Thẩm Thanh vẫn đang trần trụi ngồi đối mặt trên đùi mình, anh cúi đầu nhìn xuống háng cậu. Thẩm Thanh giật mình, theo phản xạ chống tay đẩy lên ngực anh.

"Ừ... vẫn hơi sưng, hôm nay đừng mặc, khi cọ vào chắc chắn sẽ rất đau."

"Không được," Thẩm Thanh chật vật muốn thoát ra, cố gắng tránh đi chóp mũi càng ngày càng tiến lại gần.

"Không được, ban ngày ban mặt làm sao có thể tơ hơ như thế được, lỡ có ai vào thấy..."

Kéo cái mông nhỏ dịch lên phía trước.

"Em sợ cái gì, không phải vẫn thích ở truồng sao?"

Anh khiến cậu đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Thẩm Thanh trề môi không chịu đồng ý.

"Được, được, vậy em mặc cái này đi, không mặc qυầи ɭóŧ cũng không ai nhìn thấy đâu, được không?"

Điền Dã cò kè đưa cậu một chiếc áo ba lỗ [1] mà bình thường anh hay mặc nhất, Thẩm Thanh vỗ lên người anh ra hiệu miễn cưỡng đồng ý.

Điền Dã to cao, mặc áo ba lỗ cũng thấy bình thường mà anh không ngờ khi mặc lên người Thẩm Thanh lại lẳиɠ ɭơ đến thế.. Lúc đứng, áo vừa đủ rộng để che bờ mông đẫy đà, bên trên có thể dấu được hai quả đào nhỏ. Nhưng nếu thay đổi tư thế thì cái gì cũng không che được.

Điền Dã lén nhìn sang, Thẩm Thanh đang chổng mông kiểm tra sách vở. Phía trên đôi chân thon thả lộ ra gần hết bờ mông trắng nõn, mịn màng; bào ngư bé nhỏ, mũm mĩm vểnh lên giữa háng. Tất cả đều xinh đẹp, tươi tắn, ẩn hiện trước mắt. Đằng trước cũng không khá hơn là bao, bộ ngực mềm mại bị trọng lực kéo thành hình vòng cung, không chỉ nhìn rõ hai núʍ ѵú mà còn thấy con chim non đang rũ xuống.

Điền Dã nuốt nước bọt, trong lòng kêu lên: "Đậu má! Bốc hỏa rồi!"

Thẩm Thanh vẫn chưa phát hiện bản thân đã lọt vào mắt con sói gian ác bên cạnh. Kiểm đếm đồ đạc xong, cậu ôm mấy quyển sách giáo khoa ra sân soạn bài. Vẻ mặt cậu chẳng mảy may phòng bị khiến Điền Dã vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. May mà hai ngày nay Mãnh Tử không có ở nhà, sau này khi có người khác ở đây, tuyệt đối không thể để Thẩm Thanh ăn mặc như thế này.

Thẩm Thanh tự hỏi tại sao người này lại đột nhiên trở nên khó hiểu như vậy. Cậu soạn giáo án ở trong sân, anh đứng cạnh cho gà ăn; cậu vào bếp uống nước, anh theo sau lau bàn bếp; cậu quay lại trong sân, anh lập tức chạy đi quét sân; ngay cả khi cậu đi vệ sinh, anh ấy cũng định đi theo cùng...

Cậu trừng mắt lườm chàng trai trước mặt mà anh cũng chẳng hề có ý sẽ quay đi, Thẩm Thanh thấy cạn lời rồi.

Điền Dã thản nhiên nói: "Có chuyện gì vậy? Không phải em muốn đi đái à? Đái đi!"

"Anh cứ đứng nhìn chằm chằm em như thế làm sao em tiểu được?"

"À..." Thẩm Thanh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chàng trai lại nói: "Thế để anh giúp em!"

Anh vươn tay về phía trước bắt lấy con chim non núp dưới lớp áo, Điền Dã nhẹ nhàng huýt sáo bên tai cậu:

"Suyyyy... đái đi nào!"

Thẩm Thanh kẹp chân lại, mặt đỏ bừng, dương v*t nhanh chóng phồng lên cứng ngắc trong tay anh.

"Ồ, hoá ra không phải buồn đái à!" Điền Dã chậm rãi tuốt chim non trong tay.

"Ưʍ... a~..."

Thẩm Thanh vốn muốn phản bác lại, nhưng vừa mở miệng lại vô tình bật ra hai tiếng rêи ɾỉ ướŧ áŧ, lập tức thổi bùng ngọn lửa du͙© vọиɠ mà Điền Dã vất vả kìm nén cả buổi sáng. Động tác trên tay Điền Dã không hề dừng lại, anh âm thầm đỉnh hông, cạ vào bờ mông mịn màng.

Phía trước tuy rằng cũng sướиɠ, nhưng cơ thể đã từng được ăn ngon nên biết vị, không thể chỉ dựa vào phía trước mà lêи đỉиɦ. Thẩm Thanh nhịn đến mức khó chịu, đành phải chu mông lên để chàng trai cắm vào.

"Ô... Tiến, tiến vào đi!"

Điền Dã vào lúc này lại trì hoãn: "Hửm? Vào đâu nhỉ?"

"Vào bướm, *** bướm của em!" Thẩm Thanh lắc mông quyến rũ chàng trai.

"Để cho ai *** em?"

Thẩm Thanh quay đầu, dẩu môi, tủi thân lên án anh.

Lần này Điền Dã không thèm mềm lòng, tay xoa xoa đầu khấc ướt đẫm.

"Nếu em không nói cho anh thì làm sao anh biết được em muốn cái gì?"

"Ưʍ... Chồng, em muốn chồng đút vào trong bướm em... A~..."

Đã đạt được đúng ý nên anh cũng chẳng keo kiệt, bẻ cánh mông căng tròn ra rồi đột nhiên cắm vào bông cúc còn chưa được mở rộng. Cái này nằm ngoài dự định của Thẩm Thanh khiến cậu nhíu mày.

Cấp tốc vỗ về con chim non đang bắt đầu ủ rũ, lại gẩy gẩy hộŧ ɭε bé nhỏ đã nhú lên.

"Bướm sưng vều lên rồi, chọc vào tí lại toác ra mất. Hôm nay anh *** vào c̠úc̠ Ꮒσα, vợ ngoan của anh thả lỏng chút đi mà."

Không biết là do lời anh nói hay do kỹ thuật tay anh tốt mà mông nhỏ thật sự đã thả lỏng, thành ruột dịu dàng quấn lấy toàn bộ con *** mυ'ŧ thật sâu. Chàng trai sướиɠ đến mức da đầu tê dại, anh hiểu rõ từng điểm n*ng của cậu, nhịn không nổi liền mạnh mẽ chọc tới.

"A~.... Aaa... Hừ..."

Trực tràng bắt đầu tiết dịch nhầy trơn trượt, tiếng phụt phụt vang lên, Điền Dã cuối cùng cũng dám dứt khoát làm một cú lút cán. Đâm xuống mấy cái rồi qυყ đầυ lại đi tìm điểm da^ʍ để mài.

"Ưʍ... Đừng, đừng mà... Chồng ơi, mông em sắp bị chọc thủng rồi..."

"Không đâu, c̠úc̠ Ꮒσα của em lợi hại lắm, nó còn đang cắn anh đây này... Hô... Sướиɠ quá!"

Giữa hai chân Thẩm Thanh bị cọ đến mức không đứng nổi nữa, Điền Dã xoay người cậu đè lên cửa, ngậm lấy khuôn miệng đỏ tươi, nhỏ nhắn, nâng một cái chân mềm như bông lên, Dùng tư thế đối mặt mà cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα. Thẩm Thanh cứ như bị đóng đinh lên cửa, cửa gỗ cũng biết mệt, kêu cót két theo nhịp điệu lên xuống của chàng trai, hai luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng cả đôi. Thẩm Thanh chân run lẩy bẩy, sướиɠ quá mà hét lên liền bị chàng trai dùng miệng nuốt chửng, chỉ còn lại chút âm thanh ú ớ mơ hồ.

Kɧoáı ©ảʍ dần hạ nhiệt, cảm giác buồn đái đã kìm nén nãy giờ đã trở lại, Thẩm Thanh muốn nói nhưng bị anh chộp lấy đầu lưỡi không mở miệng được. Thừa lúc anh đẩy cái lưỡi thô dày vào, cậu liền dùng sức cắn một cái, chàng trai bị đau đành phải thu lưỡi về.

"Em buồn tiểu, nhanh lên không nhịn được nữa" Sắc mặt Thẩm Thanh trở nên khó coi.

Điền Dã rút *** ra, đẩy Thẩm Thanh ra mép mương, đỡ chú chim còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cậu tè. Thẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa mở bàng quang ra thì con *** của chàng trai đã nôn nóng thúc ngược vào c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.

Bóng đái đã mở van không nhịn được mà phun ra một dòng nướ© ŧıểυ vàng nhạt, c̠úc̠ Ꮒσα tự động co thắt mà hút lấy con *** của chàng trai. Thẩm Thanh rùng mình, sau khi đi tiểu miệng cậu vẫn còn đang hé, chưa kịp hoàn hồn trước sự tấn công từ cả hai phía thì Điền Dã đột ngột rút *** ra nhét vào con bướm đã ướt nhẹp từ lâu, thúc mạnh rồi bắn tinh vào tử ©υиɠ. Thẩm Thanh khẽ rít lên, dương v*t vẽ lên không trung một đường cong bằng nướ© ŧıểυ.

_____

[1] Cái áo ba lỗ của Điền Dã là loại áo đông xuân, mặc lót trong.