Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi

Chương 8: "Lục Dữ Hồi... TỚ KHÔNG PHẢI."

Edit: Pa

Câu hỏi thẳng thắn của Tưởng Hạo Duy khiến Văn Hoài bối rối. Cậu sững sờ một lúc rồi bật khỏi ghế như mèo bị giẫm đuôi, dù câu trả lời dứt khoát nhưng giọng nói có phần hoảng hốt:

"Không."

Tưởng Hạo Duy thấy vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng của cậu thì nhấp một ngụm nước rồi cười, dịu dàng nói:

"Không, không, không, không sao đâu. Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi thế thôi."

Lục Dữ Hồi bước ra từ trong nhà tắm, thấy Văn Hoài ngẩn người đứng cạnh bàn mình, ngón tay miết góc bàn, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì. Lục Dữ Hồi đã ngồi kế bên rồi mà cậu cũng không hay biết gì.

Tưởng Hạo Duy vừa vào nhà tắm thì Lục Dữ Hồi đã vòng tay ôm lấy eo Văn Hoài, kéo cậu ngồi vào lòng mình.

"Có gì chuyện gì muốn hỏi sao?"

Thường ngày, Lục Dữ Hồi vẫn ôm cậu như thế, để cậu ngồi lên đùi mình rồi bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện. Vậy mà hôm nay, Văn Hoài vùng vằng đứng dậy, Văn Hoài ngoảnh đầu lại, bất an nhìn anh, nhịn một hồi mới mở miệng ngập ngừng nói:

"Lục Dữ Hồi... Tớ không phải."

Lục Dữ Hồi lập tức hiểu ý của cậu nhưng không nói gì chỉ chăm chăm nhìn cậu. Ánh mắt đó không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận, anh cứ nhìn như vậy khiến Văn Hoài bắt đầu cảm thấy áy náy, vội tránh khỏi ánh mắt của Lục Dữ Hồi.

"Không phải cái gì?"

Giọng nói của Lục Dữ Hồi vẫn bình thản, không có chút dao động khác lạ nào nhưng Văn Hoài vẫn nhận ra anh không giống như mọi ngày.

Không đợi Văn Hoài trả lời, anh đã lại hỏi lại cậu:

"Vậy cậu thấy tôi có phải hay không?"

Vẻ mặt của anh vẫn thế nhưng thiếu đi sự dịu dàng cùng nụ cười quen thuộc, cứ như anh đáp lại một câu hỏi bình thường với một người xa lạ. Văn Hoài nhìn anh, trong lòng dân lên nỗi sợ hãi vô cớ, ấp úng đáp lại:

"Cậu... Không."

Trong giây lát, đôi mắt của Lục Dữ Hồi nóng bừng lên. Sau đó, anh nhanh chóng quay lại vẻ mềm mỏng, dịu dàng.

"Cậu không phải, tôi cũng thế, chúng ta ôm một chút thì có sao đâu?"

Nói xong, anh vòng tay ôm lấy eo, kéo cậu ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.

Văn Hoài ngoan ngoãn ngồi xuống, chẳng biết là Lục Dữ Hồi nói có lý hay là đã bị dáng vẻ vừa rồi của anh dọa cho hoảng sợ. Cậu chỉ biết trốn tránh, chấp nhận kết cục như hiện tại. Chỉ có điều câu hỏi vừa rồi của Tưởng Hạo Duy giống như một cái gai đã ghim chặt vào trong tâm trí của Văn Hoài. Có lẽ cái gai đó đã tồn tại từ lâu rồi, Tưởng Hạo Duy chỉ vô tình chọc phải nó.

Chọc một chút, thì đau một chút.

Vậy thì đừng bao giờ chạm vào là được rồi.

Văn Hoài chính là người như vậy, cách sinh tồn của cậu là trốn tránh.

Từ lâu, cậu đã lờ mờ nhận ra giữa mình và Lục Dữ Hồi quá mức thân mật nhưng Văn Hoài đang đắm chìm trong sự ngọt ngào ấy, cậu không muốn từ bỏ những yêu thương và quan tâm mà Lục Dữ Hồi dành cho cậu.

Đồng thời, cậu cũng sợ bản thân sẽ rơi vào cảnh khốn cùng. Lục Dữ Hồi có phải là người đồng tính không? Thậm chí cậu còn không dám nghĩ tới chuyện đó. Văn Hoài đến từ một thị trấn nhỏ bé, cho dù thông tin có phong phú đến mấy thì tư tưởng của đa phần dân chúng ở đó vẫn cổ hủ, đề tài ấy sẽ thành chuyện phiếm sau bữa tối của mỗi nhà, rồi dần dần lan tràn khắp các con phố, cả gia đình họ sẽ bị người ta chọc xương sống [1], bị chế giễu vì "sự cố xấu xí" đó. Cậu sợ.

Nghĩ đến đây, Văn Hoài không nhịn được liền ngả vào lòng Lục Dữ Hồi, vùi đầu lên vai anh, có lẽ cậu đang tìm một nơi an toàn để trốn tránh, vỗ về mình.

Cậu ấy không phải, mình cũng thế. Không ai trong chúng tôi như thế cả. Những chuyện này cũng không có gì hết.

Ban đêm Lục Dữ Hồi vẫn ôm cậu ngủ, Văn Hoài nép vào vòng tay ấm áp của anh, giây cuối cùng trước khi Văn Hoài chìm vào giấc ngủ, cậu thật sự hy vọng rằng Lục Dữ Hồi sẽ vĩnh viễn bên cạnh mình.

Thật lâu sau đó, Lục Dữ Hồi vẫn không thể ngủ được, anh trầm tư nhìn khoảng không tối tăm trước mắt.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, chớp mắt đã qua nửa học kỳ, giải bóng rổ tân sinh viên trong thành phố B cũng sắp bắt đầu. Mỗi chiều sau khi tan lớp, Lục Dữ Hồi đều tới đội tập luyện. Gần đây, Văn Hoài thường tới thư viện tự học hoặc quay về ký túc xá một mình, đợi Lục Dữ Hồi tập luyện xong sẽ đi ăn với nhau. Lúc đầu, Văn Hoài cũng tới đội cùng anh, cậu ngồi bên ngoài, trong lúc chờ thì đọc sách, nghịch điện thoại, Văn Hoài thường quan sát Lục Dữ Hồi chơi bóng. Về sau Lục Dữ Hồi không cho cậu đi theo nữa, anh nói cậu ngồi chờ rất nhàm chán lại lãng phí thời gian.

Giờ đã vào cuối thu, mỗi ngày Văn Hoài đều tắm rửa từ sớm, tắm trước thì lúc đi ăn sẽ không đổ mồ hôi nữa.

Hôm nay, Lục Dữ Hồi hoàn thành buổi tập sớm hơn một chút. Khi anh về ký túc xá thì Văn Hoài vẫn đang tắm. Vừa huấn luyện xong, cơ thể nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Anh đứng trước cửa nhà tắm, thấy bên trong có tiếng nước liền không nhịn được, cởi sạch đồ rồi mở cửa xông thẳng vào.

Cửa nhà tắm không có chốt, vặn một cái là mở ra luôn. Văn Hoài nghe thấy tiếng động thì giật bắn mình, thấy người bước vào là Lục Dữ Hồi thì thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu lập tức khựng lại, không biết nên đặt tay vào đâu.

Lục Dữ Hồi đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm rửa sạch mồ hôi trên da thịt nhưng sức nóng bên trong cơ thể lại càng hừng hực.

Bọt xà phòng trên người Văn Hoài còn chưa được rửa sạch, từ góc nhìn của Lục Dữ Hồi, anh chỉ thấy từng lớp bọt trắng chảy dọc từ ngang lưng tới mông, trước khi tan biến dưới chân cậu. Lục Dữ Hồi đã chăm sóc chuyện ăn uống cho Văn Hoài suốt nửa học kỳ, cuối cùng, trên người cậu cũng đã có da có thịt hơn. Mông Văn Hoài không to nhưng lại mẩy, những giọt nước chảy xuống từ hai bên cánh mông đọng lại trên đùi, lăn lăn theo từng nhịp chuyển động của Văn Hoài.

Lục Dữ Hồi nhìn một lúc cảm thấy yết hầu như đang bị bóp nghẹt, trong lòng bốc hỏa. Anh nóng nảy ôm chầm lấy cậu, đè lên bức tường gạch đối diện, l*иg ngực áp vào lưng Văn Hoài, giọng nói khàn khàn, dằn lòng không được:

"Hoài Hoài..."

Văn Hoài biết Lục Dữ Hồi muốn gì. Gần đây anh không hề thỏa mãn nếu chỉ đơn thuần dùng tay, cứ đòi cậu kẹp chặt hai chân lại để cọ vào đùi non.

Lần đầu tiên làm chuyện đó là trong một đêm cuối tuần, Tưởng Hạo Duy không về ký túc xá. Lúc đi ngủ, Lục Dữ Hồi ôm Văn Hoài từ phía sau, đột nhiên anh nhấc chân đè lên đùi cậu. Trong đêm tối, một giọng nói cực kỳ mê hoặc:

"Hoài Hoài, kẹp chân lại một chút."

Ở trên giường, Văn Hoài chưa bao giờ từ chối yêu cầu của anh, theo bản năng cậu kẹp chặt hai chân lại. dương v*t thô dài của Lục Dữ Hồi từ từ lách vào khe hở giữa hai chân, lướt dọc theo khe mông của Văn Hoài, sau đó bóp chặt thắt lưng cậu, sung sướиɠ đâm chọc giữa hai chân cậu. Gốc đùi vừa non vừa mềm còn qυầи ɭóŧ của Văn Hoài cọ vào "thằng em" vừa đau vừa sướиɠ. Lục Dữ Hồi vừa đẩy hông, vừa luồn một tay vào trong qυầи ɭóŧ của Văn Hoài, vuốt ve dương v*t của cậu. Văn Hoài đón nhận kɧoáı ©ảʍ mà bàn tay mang lại, cùng với đó, cậu biết Lục Dữ Hồi đang "cᏂị©Ꮒ" mình. Chẳng hiểu sao, cho dù căng thẳng nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lạ.

Lần đầu dùng chân làʍ t̠ìиɦ mang đến cho cả hai sự hưng phấn, chẳng mấy chốc đã lêи đỉиɦ. Cách một lớp vải qυầи ɭóŧ, Lục Dữ Hồi bắn lên mông Văn Hoài, cậu phải cởi chiếc qυầи ɭóŧ nhầy nhụa đó ra, cứ thế trần trụi ngủ cả đêm. Tất nhiên là sáng hôm sau Lục Dữ Hồi đã tự giác đi giặt qυầи ɭóŧ cho Văn Hoài.

Nhưng bây giờ không còn qυầи ɭóŧ ngăn cách giữa hai người.

Vòi nước xả xuống sàn gạch đã giấu đi tiếng thở dốc. Lục Dữ Hồi ôm lấy hông cậu nâng cao lên, bàn chân bị nhấc khỏi mặt sàn, dưới háng đối diện với dương v*t vểnh cao của Lục Dữ Hồi. Chân của Văn Hoài không có điểm trụ, trong lòng có chút hoảng loạn, bả vai dựa vào tường, vươn tay ôm chặt lấy cánh tay của Lục Dữ Hồi.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính lấy nhau như vậy, Lục Dữ Hồi rất phấn khích, anh ngậm dái tai bên phải của Văn Hoài vào miệng, dùng răng chà xát, giọng nói có phần hung dữ:

"Kẹp chặt chân."

Văn Hoài ngoan ngoãn kẹp chặt hai chân, sau lưng cậu là cây gậy th*t cứng ngắc, nóng rực đang thọc lên. Đầu tiên anh cọ xát liên tục trên khe mông, sau đó mạnh mẽ nghiền ép từ rãnh mông lên đáy chậu, chọc vào túi bìu, cuối cùng đâm vào gốc dương v*t của Văn Hoài. Mỗi động tác đều chậm rãi nhưng hung hăng, Văn Hoài cảm nhận rõ ràng từng điểm trên cơ thể đang bị cᏂị©Ꮒ, toàn thân run rẩy vì mẫn cảm.

Dường như Lục Dữ Hồi đang cố tình tra tấn cậu, anh lại không tăng tốc cũng không thả lỏng, đến khi Văn Hoài chịu không nổi nữa, phải run rẩy, nhỏ giọng cầu xin:

"Lục... Ưʍ... Nhanh lên... Nhẹ, làm nhẹ thôi mà..."

Chính Lục Dữ Hồi cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, nghe được tiếng rêи ɾỉ của cậu liền thỏa mãn, nhanh chóng tăng tốc, thúc mạnh vào giữa hai chân. Thân dưới của Văn Hoài bị nghiền ép dữ dội, kɧoáı ©ảʍ ngày càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt. Phần da mỏng manh ở đùi non bắt đầu đau nhức, tiếp xúc thân mật như vậy khiến cậu vừa kích động vừa sợ hãi, như thể bất cứ lúc nào Lục Dữ Hồi cũng có thể đâm vào sâu trong cơ thể cậu.

Bụng dưới của Lục Dữ Hồi vỗ mạnh vào mông của Văn Hoài, âm thanh da thịt va vang vọng khắp trong nhà tắm chật hẹp, âm thanh đó khiến toàn thân Văn Hoài đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, dương v*t giữa háng cũng dựng đứng lên vì phấn khích, cọ vào tường gạch theo từng nhịp đung đưa của hai người.

Thường ngày, Lục Dữ Hồi đều giúp cậu bắn ra, nhưng giờ đây anh chỉ ôm cậu rồi thủ thỉ, dỗ dành bên tai:

"Hoài Hoài, ngoan nhé, tự sờ phía trước đi."

Bấy giờ, Văn Hoài mới duỗi tay nắm lấy chỗ đó, vuốt ve bừa bãi.

Cuối cùng, Lục Dữ Hồi bắn lên rãnh mông của Văn Hoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy đùi non. Làn da trắng nõn, mềm mại bị cọ đỏ ửng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vấy trên từng đốm trắng đυ.c càng gợi cảm hơn.

Ngắm nhìn một hồi, anh hít một hơi thật sâu, hé miệng cắn lên dái tai. Cơ thể Văn Hoài khẽ run lên, cậu hoàn toàn tê liệt trong vòng tay của người phía sau.

_____

[1] Chọc vào cột sống, một thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến việc để lộ vết sẹo của người khác từ phía sau và nói về những khuyết điểm của người khác.

_____

Pa: Xin hãy hiểu cho sự yếu đuối của bé Hoài. Bé không được yêu thương để biết cách yêu là gì, bé không có điểm tựa thậm chí là sức ép để mạnh mẽ. Rồi bé sẽ khác.