Dung Yên cũng không khách khí tiếp nhận, dù sao thì đây cũng là tiền bồi thường của cô.
Diệp Duật rốt cuộc ở không nổi nữa, vừa đưa tiền xong, liền vội vàng xoay người rời đi.
Dung Yên hướng về phía hắn gào to một câu, "Nhớ rõ hai người các ngươi phải tới trước thôn xin lỗi, bằng không, ta sẽ đến Cục Công an kiện các ngươi..."
Diệp Duật nghe được lời này, thiếu chút nữa té ngã.
Hắn thập phần hối hận vì đã đến đây.
Thực sự là không nên đến.
Dung Yên cười nhạo một tiếng, sau đó quay mặt đi chỗ khác, nhìn thấy người vẫn đang cầm chặt đòn gánh, nháy mắt lại cười, "Làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho ngươi."
từ giữa rút ra năm đồng đưa qua.
Tần Vũ nhìn tiền, sắc mặt lập tức đỏ bừng: "Em, em không cần..."
Cậu giúp cô, kia cũng không phải vì tiền, đơn giản vì cô là chị dâu của cậu.
“Cho ngươi liền cầm, không được trả lại cho ta.” Dung Yên không cho cậu cự tuyệt, trực tiếp nhét tiền vào tay cậu.
Tần Vũ:…
đời này, cậu có được số tiền lớn nhất, cũng chính là năm đồng trong tay.
kích động làm tay cậu có chút run.
Dung Yên cảm thấy buổi tối cần phải khao bọn họ một bữa lớn, một đám đều gầy.
“Đúng rồi, ăn sủi cảo không?”
Tần Vũ:…
Nhà cậu không có tiền mà ăn thứ xa xỉ này, làm sao có thể.
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của cậu, liền biết cậu chưa bao giờ ăn, “Vậy ngươi đi băm thịt, buổi tối làm sủi cảo ăn.”
Tần Vũ vừa nghe, đôi mắt cực kỳ mắt sáng.
Cậu suy nghĩ một chút.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, nhưng ta sẽ dạy ngươi, đi thôi!” Siêu thị trong không gian có chút sủi cảo đông lạnh, hiện tại lấy ra, hiển nhiên có chút không thích hợp.
Tần Vũ:…
Thấy cô trở lại sân, cậu vội vàng đi theo.
Khi Dung Yên đi vào, cô suýt đυ.ng phải Tần Mai.
" sao mắt ngươi lại đỏ?"
Tần Mai vội vàng cúi đầu, không dám nói.
Tần Vũ biết muội muội mình xảy ra chuyện gì, "Có thể là vì không ra giúp chị đuổi người xấu."
Dung Yên ngay lập tức hiểu ra ý trong lời của cậu ... tiểu cô nương này rất sợ nhìn thấy người lạ!
Vì vậy, chính mình cảm thấy có lỗi vì đã không ra ngoài để giúp đỡ cô?
Duỗi tay ra sờ đầu cô bé, "Chị dâu không cần các ngươi hỗ trợ đuổi người xấu, nhưng chị dâu lại cần các ngươi giúp nhóm lửa nấu cơm. Đi thôi, chúng ta sẽ làm sủi cảo ăn tối, việc này tùy các ngươi."
tiểu cô nương vừa nghe, mắt lập tức sáng lên.
Dung Yên nhìn thấy vậy nhếch khóe miệng, không hổ là anh em song sinh, đôi mắt sáng ngời trông giống nhau.
Cô nắm tay tiểu cô nương đi vào bếp.
Tần Vũ nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, hốc mắt có chút nóng lên, nếu như lúc nào cũng như thế này thì tốt biết mấy?
Không dám nghĩ nhiều, cậu vội vàng đi theo ...
Bên này Tần Dã ở trong phòng, mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đại khái là nghe được, tuy rằng rất nội tâm rất gấp, nhưng cũng không thể động đậy được.
Vốn dĩ, hắn muốn xem Dung Yên có bị thương hay không, nhưng không thấy có người tiến vào trong này, cũng không chờ được Tần Vũ tới.
Điều này càng khiến hắn lo lắng.
Nhịn một hồi, vẫn không kìm được, liền cao giọng hướng ra ngoài hô: "Tần Vũ, lại đây."
Dung Yên ra tay tàn nhẫn với miếng thịt trước mặt.
Tần Vũ nhìn cô như vậy, khóe mắt co quắp đau đớn.
Thịt này có bị cắt nhiều quá không?
làm sủi cảo không dùng nhiều như vậy a! Làm một chút, thêm nhiều cải trắng vào, không phải tốt sao?
Cậu quá tập trung vào chuyện này, cho nên khi Tần Dã kêu lên lần đầu tiên, cậu không nghe thấy.
Khi kêu lên lần thứ hai, Tần Vũ cuối cùng cũng có phản ứng.
"Chị dâu, anh cả đang gọi em..."
Dung Yên nói, "Vậy thì ngươi có thể đi!"
Tần Vũ thấy chị dâu cắt đi hơn phân nửa, trong lòng đều đau hỏng rồi, rất muốn nói, làm sủi cảo như thế là đủ rồi, không cần dùng nhiều thịt như vậy.
Nhưng cậu định mở miệng, vẫn là không nói gì.
Quên đi, chị dâu muốn ăn, vậy ăn đi! Thịt này do chị dâu mua.
Không nhìn liền không đau lòng, cậu dứt khoát bước nhanh hướng ra ngoài.
“Anh cả, có chuyện gì sao?” Nghẫm lại vẫn là phải nhanh chóng trở về, cậu không nghĩ chị dâu là người biết làm việc.
Tần Dã thấy cậu thất thần.
"Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì ..." Ngươi nói cho ta biết.
Chỉ là chưa kịp dứt lời, Tần Vũ cắt lời hắn, "Chị dâu rất lợi hại, những người đó đi rồi, anh, nếu không còn việc gì nữa thì em đi đây, chị dâu muốn làm sủi cảo cho bữa tối, em phải đi băm thịt."
Không đợi Tần Dã nói nữa, cậu đã chạy ra ngoài.
Tần Dã: ......?
Không tức giận, không được tức giận, đây là đệ đệ hắn.
****
Bên này tuy rằng Từ Kỉ đã chạy về, nhưng không có chạy về ký túc xá thanh niên trí thức, mà là chờ Diệp Duật ở nửa đường.
Cô ta phải giải thích cho Diệp Duật, nếu không, mối quan hệ của cô ta cùng Diệp Duật sẽ có khe hở.
Nói đến đây, vẫn là phải trách con khốn Dung Yên đó.
đều là tiện nhân kia sai.
Nếu cô nói gì với Diệp Duật ... Hai mắt Từ Kỉ lóe lên tia tàn nhẫn, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con khốn Dung Yên.
(hết chương)