Dứt khoát đem xe đẩy cho cô mượn, rốt cuộc là xe đạp cô vẫn đang để đây .
Khi Dung Yên vừa đi loanh quanh, liền nhìn thấy nơi này, cách đây không xa là góc chết khó thấy.
Cô đẩy xe đẩy qua thấy không có ai, liền đưa con lợn rừng ra khỏi không gian đặt nó trực tiếp lên xe đẩy.
Sau đó đẩy xe ra.
Chủ quầy thịt ngạc nhiên khi thấy cô đi qua một mình, nhưng hắn ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào con lợn rừng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, "Tốt quá, con này chắc khoảng ba bốn trăm cân."
Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một con lợn rừng nào lớn như vậy trước đây.
"Ta tìm người tới để cân."
Hắn ta hét to sang bên cạnh, liền có vài người chạy tới.
Sau khi cân xong, ước chừng nặng 350 cân.
"Tổng cộng là 210 đồng."
Dung Yên gật đầu.
Thấy ông chủ đếm tiền với đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ đó ... Nói thật là cô có chút ghét bỏ.
Dù không thích vẫn phải nhận lấy tiền.
“Nhân tiện, ông chủ, ông có biết nơi nào có xe đạp ở chợ đen không?” Này không thể không có xe đạp.
Thật ra trong siêu thị kia cũng có đồ vật này, nhưng nó không phù hợp với niên đại này, có cũng vô dụng.
Chủ quầy thịt hơi kinh ngạc, cô gái này không phải dùng tiền bán thịt vừa rồi để mua một chiếc xe đạp đi?
"Ngươi không phải đang có xe đạp kia sao?"
Dung Yên thoải mái nói: "Hỏi mượn người khác, ngươi biết thì nói cho ta với?"
"Được, một người huynh đệ của ta đang làm việc này, nếu ngươi muốn, ta sẽ cho người đưa ngươi đến đó, xe đạp lấy ở Thượng Hải, một trăm sáu."
“Có thể.” Dung Yên đối với tiền bạc tiêu phung phí không có đau lòng chút nào.
Rốt cuộc, trong không gian của cô siêu thị còn có rất nhiều vật tư khác, có thể đổi rất nhiều thứ.
“Được rồi, ngươi chờ một chút, ta sẽ bảo người đưa cô đến đó.” Chủ quầy thịt vẫy tay với một người đàn ông cách đó không xa.
Người đàn ông đen gầy bước nhanh tới.
" Tùng ca, có chuyện gì vậy?"
“Ngươi mang cô nương này đi tìm lão tam kia, cô ấy muốn mua xe đạp.”
Người đàn ông gầy gò đen nhẻm liếc nhìn cô một cái, kinh ngạc nhìn cô gái này, không ngờ có người trắng nõn không tì vết như vậy , giống như cái màn thầu hấp trắng bệch kia.
Dung Yên thấy hắn nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt không vui lộ ra ngoài, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Người đàn ông gầy gò đen nhẻm chưa từng nhìn thấy một cô gái có khí chất mạnh mẽ như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến da đầu hắn ta ngứa ran, cả người lạnh toát.
Thật không nên trêu vào cái người này.
"Đây, lối này..."
Dung Yên khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho anh ta dẫn đường.
Cô tự mình đi theo, đẩy chiếc xe đạp của nhà đại đội trưởng đuổi kịp.
Sau ba bốn khúc quành , mới đến nơi.
“Chính là…… Nơi này……” Người đàn ông đen gầy không thể không bội phục lá gan của cô nương này, không sợ gặp phải người xấu sao?
“Gõ cửa.” thanh âm Dung Yên nhàn nhạt.
Người đàn ông gầy vội vàng gõ cửa, " Tam ca , mở cửa."
Khi hắn ta nói xong, chỉ sau chốc lát liền có người ra mở cửa.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước ra, khi thấy Dung Diên, ánh mắt kinh ngạc lóe lên, ở đâu ra cái cô nương xinh đẹp như vậy?
Người đàn ông gầy nhanh chóng đến gần, "Tam ca, cô gái này muốn mua một chiếc xe đạp."
Người đàn ông được gọi là Tam ca nghe thấy có khách tới, tự nhiên rất vui vẻ.
Cả người trở nên hăng hái, "Mời vào."
“Xe đạp đều ở đây, cô cứ tự nhiên xem hàng.” Nếu là những năm trước, cho tiền hắn cũng không dám để một đống xe đạp trong sân như thế này.
Kể từ khi công bố khôi phục kì thi đại học vừa qua, chính sách có vẻ nới lỏng hơn một chút, hơn nữa bây giờ còn là thời điểm cuối năm sắp ăn tết.
Liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Bên này là kiểu xe đạp nữ, bên kia là kiểu cho nam giới, cô gái muốn mua chiếc nào?”
Vốn dĩ Dung Yên muốn mua chiếc xe đạp kiểu nữ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô thấy nên mua loại kia để cho Tần Dã đi được.
Nếu anh ta chở mình đi không phải tốt quá sao?
Hơn nữa số tiền này vẫn là tiền mà Tần Dã gϊếŧ con lợn rừng có được.
"Bao nhiêu tiền chiếc xe đạp kiểu nam đó?"
"Một trăm sáu, giá thấp nhất rồi đấy, Cung Tiêu Xã bên kia một trăm năm mươi đồng, nhưng cần phiếu xe đạp, đây là giá rất ưu đãi ở đây."
(hết chương)