…
“Đại đội trưởng, bên kia giống như có âm thanh……” Ánh mắt Cố Lan không giấu được vẻ kích động.
Dung Yên, cô ta thực sự sắp xong đời rồi.
Nghĩ đến đây, bước chân của cô ta càng tăng nhanh hơn.
Nóng lòng muốn xem bộ dáng sắp rơi xuống địa ngục của Dung Yên , mặc kệ âm thanh phát racó chút không thích hợp.
Đại đội trưởng cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một nam nhân, hình như là ... tên du mục Lưu Nhị.
Lưu Nhị? Vợ của Tần Dã ? Hai người này ...?
Nhìn phía trước, hắn có một dự cảm vô cùng tệ.
Đáng tiếc lúc này, nếu nói muốn quay đầu trở về có chút không khả năng.
Thời điểm Cố Lan cho rằng Dung Yên mất tích, hắn đã mang theo một đám người ra ngoài tìm người.
Cũng có một số người do Cố Lan gọi đến.
Chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước, hắn hi vọng Dung Yên sẽ không làm ra loại chuyện kia.
Những người khác nhanh chóng đuổi kịp ...
Ngay khi Cố Lan kích động, lại thấy Dung Yên đang đứng hoàn mỹ, Lưu Nhị đang nằm trên mặt đất, không ngừng khóc lóc ... Cô há hốc mồm.
Điều này quá khác so với dự đoán.
"Dung Yên, cô ..." Như thế nào lại không có chuyện gì? Cô ta không nên bị Lưu Nhị khi dễ sao?
Dung Yên nhìn cô, liền biết đây là người đã hại nguyên chủ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Cô muốn nói cái gì? Là tôi như thế nào lại không bị gì sao?’’
Cố Lan trong lòng nghĩ như vậy, cũng không ngốc nói ra, cứng ngắc cười, "Tôi nghe nói cô xảy ra chuyện, cho nên mới đưa người tới đây..."
Dung Yên nhướng mày, “Xảy ra chuyện? Cô nghe ai nói? Vấn đề là cô nghe người ta nói bậy lại đi tin nhue thế không tốt chút nào. Không nói người khác còn tưởng cô thật sự lo lắng cho tôi nhưng thật ra là mong tôi xảy ra chuyện."
"... làm sao có thể, chúng ta là đồng hương với nhau, cũng là thanh niên trí thức ..."
Dung Yên hừ lạnh, mặc dù hiện tại cô không có chứng cứ gì, nhưng —— điều này không ngăn cản cô thu phục người phụ nữ này.
Tiến lên vài bước , quăng mấy bạt tai đến khuôn mặt kia ... Điều này khiến Cố Lan cùng những người khác làm cho sợ ngây người.