Những Tháng Ngày Tôi Làm Npc Ma

Chương 92: Quay về điểm bắt đầu

Mật thất cuối cùng tới nhanh hơn dự kiến, Nguyên Tinh Thần mới ngồi nghỉ ngơi một chút thì Hoa Cẩm đã tới gọi cô.

“Em gái cơm hộp, đi theo chị.”Lúc hắn tới, cả nhóm người chơi mới phát hiện hóa ra là Ngô Giải.“Không, tôi từ bỏ cơ hội này.”

Nguyên Tinh Thần bước tới trước: “Chị Hoa Cẩm, mở mật thất mới nhanh vậy?”Hoa Thốc dẫn 5 người tới một cửa mật thất có ký tự X, trước khi bước vào, cô ta nói: “Đúng rồi, có một chuyện quên báo, mật thất này sẽ loại bỏ hết những điểm tăng thuộc tính của mọi người, vì thế… Chúc mọi người may mắn nhé.”

Hoa Cẩm gật đầu, nét mặt hơi nghiêm nghị: “Ừm, đây là màn cuối cùng của cô rồi.”“Đến rồi à?” Câu chào của Ngô Giải tựa như đang nói với một người bạn thân lâu năm vậy.Thẩm Kha có tức cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể phụng phịu.Nguyên Tinh Thần dè dặt đi vào, quay đầu nhìn lại thì thấy lối đi lúc tới đã biến mất, sau lưng chỉ còn là một mảng đen kịt.

Nguyên Tinh Thần không cười nữa mà hỏi cô ta: “Có phải là rất khó không?”Từ phòng số 1 tới số 10, Hoa Cẩm không hề dừng lại, chuyện này khiến Nguyên Tinh Thần hơi nghi hoặc, rốt cuộc là muốn đi đâu đây?”

Hoa Cẩm không biết nên nói thế nào, “Cô đi theo chị là biết ngay.”Câu nhắc nhở này được viết rất nhỏ ở mép sổ, e là phải dùng kính lúp mới soi thấy rõ được, “Anh đúng là một tên gian thương.”

Từ phòng số 1 tới số 10, Hoa Cẩm không hề dừng lại, chuyện này khiến Nguyên Tinh Thần hơi nghi hoặc, rốt cuộc là muốn đi đâu đây?”Không chỉ có thế, mật thất này là tất cả nguồn cơn, nếu không vì Bạch Mộc Trạch đánh giá tệ thì họ cũng sẽ không bị giam vào mật thất X.

Càng đi lối đi càng tối, Nguyên Tinh Thần dừng bước lại, trước đây không hề phát hiện ở đây có một lối đi bí mật khác.Tần Thư Nguyệt nói: “Nghe anh nói thế thì hẳn các anh cũng như vậy à?”“Gượm đã.” Nguyên Tinh Thần ngắt lời hắn: “Cấp S? Nhưng trong sổ tay NPC đã bảo chỉ cần đạt được cấp C là đủ tiêu chuẩn rồi mà?”

Hoa Cẩm ở đằng trước gọi cô: “Em gái cơm hộp, vào đi, tạm thời không có nguy hiểm gì đâu.”Ngô Giải rời khỏi cổng chính, khóa cửa lại, mật thất chính thức bắt đầu.“Nhà thương điên, đây là…”

Tạm thời… Không có nguy hiểm ư???“Không nhớ rõ lắm.”

Câu này nghe khó chịu thật đấy.Ngô Giải mỉm cười: “Cô Tần còn nhớ tại hạ ư, tôi rất vinh dự.”Cô mở cửa bước vào, lần này khu chuẩn bị không giống với những lần trước, cảm giác quen thuộc này khiến Nguyên Tinh Thần cảm thấy như đang trong đời thực vậy.

Nguyên Tinh Thần dè dặt đi vào, quay đầu nhìn lại thì thấy lối đi lúc tới đã biến mất, sau lưng chỉ còn là một mảng đen kịt.

Nghe tiếng giày cao gót của Hoa Cẩm, Nguyên Tinh Thần tìm được phương hướng, đi tới phía trước được khoảng 10m, một cánh cửa xuất hiện, ánh đèn màu vàng ấm soi sáng chữ trên cửa: X.Tần Nhiễm không khỏi cảm thán: “Lần trước tới đây, đôi cẩu nam nữ Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương vẫn còn, tôi còn nhớ vì Viên Hàm Sương bị trật chân mà báo hại tôi không chơi được, giờ thì chỉ còn 3 chúng ta mà thôi.”Nguyên Tinh Thần không cười nữa mà hỏi cô ta: “Có phải là rất khó không?”

Nguyên Tinh Thần nắm lấy chốt cửa, nhìn Hoa Cẩm một chút, thấy cô ta gật đầu với mình.Bàn tay mảnh khảnh của Ngô Giải cầm kịch bản đưa cho cô, “Đọc thử đi.”“Tôi bị gì được chứ, chỉ là một tên đàn ông thôi mà.”

Cô mở cửa bước vào, lần này khu chuẩn bị không giống với những lần trước, cảm giác quen thuộc này khiến Nguyên Tinh Thần cảm thấy như đang trong đời thực vậy.Trong vô hình trung, Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt luôn gây chiến nhau thế mà giờ lại nói chuyện trong yên ổn.

“Đến rồi à?” Câu chào của Ngô Giải tựa như đang nói với một người bạn thân lâu năm vậy.Lúc cả ba đang bối rối, Hoa Đoàn lại dẫn thêm 2 người chơi tới nữa, là Mạc Hoài Nam và Tần Thư Nguyệt.“Được chứ, ngài nói đi, nói nhiều một chút cũng được.” Đây mới là Tần Thư Nguyệt tràn đầy sức sống chứ, Thẩm Kha không những không giận mà còn cười cười.

Nguyên Tinh Thần tò mò hỏi: “Ông chủ à, sao anh lại ở đây?”Tần Thư Nguyệt lại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”Nguyên Tinh Thần thầm mỉa mai: “Chán phèo.”

Ngô Giải thả kịch bản trong tay xuống, xoay ghế lại đối mặt với cô, “Nguyên Tinh Thần, tôi rất tuyên dương khả năng làm NPC của cô, vì thế lần này tôi muốn cho cô một cơ hội, cô có bằng lòng ở lại mật thất X không?”Hoa Thốc vẫn giữ nguyên nụ cười, mở cửa ra, “Mời vào.”Hắn kéo cánh tay Mạc Hoài Nam đi thẳng theo mình, bên tai có tiếng cửa sắt mở ra, lúc có thể tháo bịt mắt xuống, họ đã ở cổng bệnh viện.Tần Thư Nguyệt nói: “Tới đâu hay tới đó đi, chỉ cần mọi người hợp tác với nhau, tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu.”

Nguyên Tinh Thần không thèm suy nghĩ gì, lập tức từ chối.Ngô Giải thả kịch bản trong tay xuống, xoay ghế lại đối mặt với cô, “Nguyên Tinh Thần, tôi rất tuyên dương khả năng làm NPC của cô, vì thế lần này tôi muốn cho cô một cơ hội, cô có bằng lòng ở lại mật thất X không?”

Đôi mắt đen nhánh của Ngô Giải nhìn cô chằm chằm, sau đó cười nói: “Đừng vội từ chối chứ, nghe thử đãi ngộ đi. Chỉ cần cô chịu làm việc ở mật thất X, tôi sẽ cho cô một sinh mạng vĩnh hằng và tài sản vô hạn, tất nhiên sẽ có điều kiện, nếu ký hợp đồng với tôi, cô sẽ không thể rời khỏi mật thất X nữa, thế nào, cô có chấp nhận không?”Đúng vậy, điều kiện mà hắn đưa ra rất hấp dẫn, nhưng đối với Nguyên Tinh Thần mà nói, sự cô độc khó chấp nhận hơn cái chết nhiều, huống hồ gì cô còn lời hứa với Bạch Mộc Trạch nữa.***

“Nếu tôi đồng ý thì có khác gì bị nhốt ở đây vĩnh viễn đâu?”Bạch Mộc Trạch không nghĩ thế, “Chưa chắc đâu, hắn sẽ không để chúng ta chạy thoát dễ dàng như vậy, dù chủ đề giống nhau nhưng thiết lập bên trong cũng sẽ khó hơn nhiều.”Ngô Giải cầm quyển sổ hướng dẫn ra cho cô xem: “Xem ra cô chưa đọc kỹ rồi, đây chỉ là đối với 6 mật thất đầu thôi, mật thất cuối cùng phải được cấp S mới đi được.”

“Ở đây có gì không tốt đâu? Ra ngoài phải đối diện với những linh hồn con người quỷ kế đa đoan, chi bằng cứ ở lại mật thất X đi, có biết bao người muốn được sinh mạng vĩnh hằng đấy, không phải ai cũng có cơ hội này đâu.”Thế mà Tần Thư Nguyệt lại tới an ủi anh ta: “Người chơi bị mất thuộc tính tăng thêm thì hẳn NPC cũng thế thôi, hơn nữa có giáo sư Bạch ở đây rồi, anh sợ gì nữa.”Câu này nghe khó chịu thật đấy.

Đúng vậy, điều kiện mà hắn đưa ra rất hấp dẫn, nhưng đối với Nguyên Tinh Thần mà nói, sự cô độc khó chấp nhận hơn cái chết nhiều, huống hồ gì cô còn lời hứa với Bạch Mộc Trạch nữa.Ngô Giải mở cổng bệnh viện ra, dẫn người chơi bước vào.Trong mật thất là một mảng trắng xóa, không có con đường nào.

“Không, tôi từ bỏ cơ hội này.”Ngô Giải nhíu mày: “Vì gã kia à?”

Ngô Giải nhíu mày: “Vì gã kia à?”Mạc Hoài Nam gật đầu: “Lạ thật, chúng tôi vào đây là vì Nhà thương điên.”

“Cũng không hẳn, đúng là trường sinh bất tử và tài sản vô hạn rất hấp dẫn, nhưng ông chủ Ngô à, có 2 thứ này rồi, anh có thật sự hạnh phúc không?”Càng đi lối đi càng tối, Nguyên Tinh Thần dừng bước lại, trước đây không hề phát hiện ở đây có một lối đi bí mật khác.

Có thật sự hạnh phúc không ư?“Bối cảnh câu chuyện giống với lần trước chúng ta chơi, cậu còn nhớ bố trí cơ quan bên trong thế nào không?” Thẩm Kha ôm hy vọng hỏi anh.

Ngô Giải không ngờ cô lại hỏi ngược lại mình, “Ha ha, có lẽ thế, nhưng thấy các cô giãy giụa trong mật thất đúng là rất vui mà.”Ngô Giải giải thích: “Lần này vẫn là tôi dẫn mọi người vào mật thất như trước.”

Nguyên Tinh Thần thầm mỉa mai: “Chán phèo.”Nghe tiếng giày cao gót của Hoa Cẩm, Nguyên Tinh Thần tìm được phương hướng, đi tới phía trước được khoảng 10m, một cánh cửa xuất hiện, ánh đèn màu vàng ấm soi sáng chữ trên cửa: X.

“Nếu cô đã không muốn ở lại thì tôi cũng chẳng níu kéo làm gì, nhưng trước khi bắt đầu tôi muốn nói rõ một chút, vì độ hoàn thành nhiệm vụ trong mật thất của cô không đủ 100% nên phải bị phạt, trong mật thất này cô sẽ mất hết tất cả những thuộc tính cộng thêm trước đó, hiện tại cô không khác gì với NPC bình thường cả, nhiệm vụ vẫn thế, thu hoạch giá trị tiếng hét của người chơi, đạt được cấp S thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.”“Đây là phòng phát số của bệnh viện, các bác sĩ thực tập vui lòng chờ một chút, y tá trưởng sẽ dẫn mọi người đi tham quan.”

“Gượm đã.” Nguyên Tinh Thần ngắt lời hắn: “Cấp S? Nhưng trong sổ tay NPC đã bảo chỉ cần đạt được cấp C là đủ tiêu chuẩn rồi mà?”***Có thật sự hạnh phúc không ư?

Ngô Giải cầm quyển sổ hướng dẫn ra cho cô xem: “Xem ra cô chưa đọc kỹ rồi, đây chỉ là đối với 6 mật thất đầu thôi, mật thất cuối cùng phải được cấp S mới đi được.”

Câu nhắc nhở này được viết rất nhỏ ở mép sổ, e là phải dùng kính lúp mới soi thấy rõ được, “Anh đúng là một tên gian thương.”Nghe cô ta nhắc lại, Tần Thư Nguyệt cũng nhớ tới Kỳ Việt, “Trong mật thất đó, là tôi, A Nam và A… Kỳ Việt chơi chung, Kỳ Việt bảo thiết kế mật thất này quá đơn giản, hoàn toàn không có cảm giác trải nghiệm gì, hiện tại anh ta cũng không còn ở đây nữa, đúng là vật vẫn như cũ mà người không như xưa.”

“Cảm ơn lời khen của cô, Nguyên Tinh Thần, cho cô thêm 1 cơ hội nữa, có muốn ở lại không?”

Nguyên Tinh Thần tức giận trả lời: “Không ở!”Hoa Cẩm không biết nên nói thế nào, “Cô đi theo chị là biết ngay.”

Bàn tay mảnh khảnh của Ngô Giải cầm kịch bản đưa cho cô, “Đọc thử đi.”Đôi mắt đen nhánh của Ngô Giải nhìn cô chằm chằm, sau đó cười nói: “Đừng vội từ chối chứ, nghe thử đãi ngộ đi. Chỉ cần cô chịu làm việc ở mật thất X, tôi sẽ cho cô một sinh mạng vĩnh hằng và tài sản vô hạn, tất nhiên sẽ có điều kiện, nếu ký hợp đồng với tôi, cô sẽ không thể rời khỏi mật thất X nữa, thế nào, cô có chấp nhận không?”

“Nhà thương điên, đây là…”

Ngô Giải gật đầu: “Nơi kết thúc cũng là điểm bắt đầu.”

***“Phụ nữ mấy cô đúng là dễ hoài niệm thật, giờ là lúc để nói những chuyện này sao?” Thẩm Kha bất lực lắc đầu.

Trong khu vực người chơi, người vào mật thất cuối cùng cũng nhận được chủ đề tương ứng.Nguyên Tinh Thần nắm lấy chốt cửa, nhìn Hoa Cẩm một chút, thấy cô ta gật đầu với mình.

Thẩm Kha trợn tròn mắt: “Nhà thương điên ư, có phải là mật thất chúng ta chơi trước khi vào mật thất này không?”Thấy Bạch Mộc Trạch, Mạc Hoài Nam khẽ thở phào, “Giáo sư Bạch, có anh ở đây thì tôi yên tâm rồi.”

Không chỉ có thế, mật thất này là tất cả nguồn cơn, nếu không vì Bạch Mộc Trạch đánh giá tệ thì họ cũng sẽ không bị giam vào mật thất X.Giữa sường mù có một bóng người đen kịt bay ra từ hư không, hiệu ứng như kiểu người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.

Tần Nhiễm lại nghĩ đây là chuyện tốt: “2 người đã từng chơi qua mật thất này rồi, nếu thực sự giống chúng ta nghĩ thì lúc tìm lời giải chắc sẽ dễ hơn nhiều.”“Cũng không hẳn, đúng là trường sinh bất tử và tài sản vô hạn rất hấp dẫn, nhưng ông chủ Ngô à, có 2 thứ này rồi, anh có thật sự hạnh phúc không?”

Bạch Mộc Trạch không nghĩ thế, “Chưa chắc đâu, hắn sẽ không để chúng ta chạy thoát dễ dàng như vậy, dù chủ đề giống nhau nhưng thiết lập bên trong cũng sẽ khó hơn nhiều.”

Lúc cả ba đang bối rối, Hoa Đoàn lại dẫn thêm 2 người chơi tới nữa, là Mạc Hoài Nam và Tần Thư Nguyệt.“Cảm ơn lời khen của cô, Nguyên Tinh Thần, cho cô thêm 1 cơ hội nữa, có muốn ở lại không?”

Thấy Bạch Mộc Trạch, Mạc Hoài Nam khẽ thở phào, “Giáo sư Bạch, có anh ở đây thì tôi yên tâm rồi.”

Thẩm Kha hỏi: “2 người cũng là Nhà thương điên à?”Bảng hiệu có chữ Bệnh viện công lập Lê Hoa đã gỉ sét, để dựa vào tường đá chứ không được đóng chắc.Bạch Mộc Trạch nghe có tiếng bước chân từ trong hành lang tối tăm truyền tới

Mạc Hoài Nam gật đầu: “Lạ thật, chúng tôi vào đây là vì Nhà thương điên.”

“2 người cũng thế ư?”

Tần Thư Nguyệt nói: “Nghe anh nói thế thì hẳn các anh cũng như vậy à?”

Lúc này Hoa Thốc bước tới, giải đáp thắc mắc của họ, “Xem ra trong lòng các vị đã có đáp án cả rồi, nơi kết thúc chính là điểm bắt đầu, mọi người vì Nhà thương điên mà tới thì cũng sẽ vì Nhà thương điên mà đi, nói mới nhớ, đúng là duyên phận thật.”

Bạch Mộc Trạch từ tốn nói: “Điều này càng nói rõ thiết lập mật thất có vấn đề.”

Hoa Thốc: …Đã chơi bao nhiêu màn mật thất thế rồi, Bạch Mộc Trạch thật sự không còn nhớ rõ nữa.“Nếu cô đã không muốn ở lại thì tôi cũng chẳng níu kéo làm gì, nhưng trước khi bắt đầu tôi muốn nói rõ một chút, vì độ hoàn thành nhiệm vụ trong mật thất của cô không đủ 100% nên phải bị phạt, trong mật thất này cô sẽ mất hết tất cả những thuộc tính cộng thêm trước đó, hiện tại cô không khác gì với NPC bình thường cả, nhiệm vụ vẫn thế, thu hoạch giá trị tiếng hét của người chơi, đạt được cấp S thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ha ha ha, anh Bạch thật biết nói đùa đấy.”“Cô nghĩ được vậy là tốt rồi.”

“Tôi không có đùa với cô, nhiều khách hàng đánh giá tệ mật thất như thế mà các cô không nghĩ kỹ lại rốt cuộc mật thất xảy ra vấn đề gì, tôi không mong trong mật thất cuối cùng sẽ xuất hiện rủi ro đâu.”Hoa Thốc: …Thẩm Kha hỏi: “2 người cũng là Nhà thương điên à?”

“Vậy thì ngài cứ yên tâm, trong mật thất X tuyệt đối sẽ không có sai lầm như thế.”

Hoa Thốc dẫn 5 người tới một cửa mật thất có ký tự X, trước khi bước vào, cô ta nói: “Đúng rồi, có một chuyện quên báo, mật thất này sẽ loại bỏ hết những điểm tăng thuộc tính của mọi người, vì thế… Chúc mọi người may mắn nhé.”Ngô Giải không ngờ cô lại hỏi ngược lại mình, “Ha ha, có lẽ thế, nhưng thấy các cô giãy giụa trong mật thất đúng là rất vui mà.”

“Đm, gài quá vậy, thế chẳng phải là đi đánh boss cuối nhưng không cho mang theo vũ khí hay sao?” Thẩm Kha phản đối kịch liệt.Tần Thư Nguyệt đã trốn ra sau lưng Mạc Hoài Nam, Tần Nhiễm cũng lùi lại vài bước, trong lòng bồn chồn.

Hoa Thốc vẫn giữ nguyên nụ cười, mở cửa ra, “Mời vào.”

Thẩm Kha có tức cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể phụng phịu.Hoa Cẩm gật đầu, nét mặt hơi nghiêm nghị: “Ừm, đây là màn cuối cùng của cô rồi.”Nguyên Tinh Thần tò mò hỏi: “Ông chủ à, sao anh lại ở đây?”

Thế mà Tần Thư Nguyệt lại tới an ủi anh ta: “Người chơi bị mất thuộc tính tăng thêm thì hẳn NPC cũng thế thôi, hơn nữa có giáo sư Bạch ở đây rồi, anh sợ gì nữa.”Thẩm Kha trợn tròn mắt: “Nhà thương điên ư, có phải là mật thất chúng ta chơi trước khi vào mật thất này không?”

“Cô ổn rồi hả?”

“Tôi bị gì được chứ, chỉ là một tên đàn ông thôi mà.”Ngô Giải gật đầu: “Nơi kết thúc cũng là điểm bắt đầu.”

“Cô nghĩ được vậy là tốt rồi.”“Tôi không có đùa với cô, nhiều khách hàng đánh giá tệ mật thất như thế mà các cô không nghĩ kỹ lại rốt cuộc mật thất xảy ra vấn đề gì, tôi không mong trong mật thất cuối cùng sẽ xuất hiện rủi ro đâu.”

Trong vô hình trung, Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt luôn gây chiến nhau thế mà giờ lại nói chuyện trong yên ổn.Tần Nhiễm lại nghĩ đây là chuyện tốt: “2 người đã từng chơi qua mật thất này rồi, nếu thực sự giống chúng ta nghĩ thì lúc tìm lời giải chắc sẽ dễ hơn nhiều.”

Bạch Mộc Trạch bước vào phòng chuẩn bị, trên bàn có để sẵn kịch bản, giờ anh mới phát hiện Hoa Thốc không hề phát thẻ nhân vật cho họ.Nguyên Tinh Thần tức giận trả lời: “Không ở!”

Bối cảnh câu chuyện cũng rất đơn giản, chỗ họ sắp tới là Bệnh viện công lập Lê Hoa, họ là bác sĩ thực tập, phải tới lấy được chứng minh thực tập hợp lệ thì mới đi được.

“Bối cảnh câu chuyện giống với lần trước chúng ta chơi, cậu còn nhớ bố trí cơ quan bên trong thế nào không?” Thẩm Kha ôm hy vọng hỏi anh.“Đm, gài quá vậy, thế chẳng phải là đi đánh boss cuối nhưng không cho mang theo vũ khí hay sao?” Thẩm Kha phản đối kịch liệt.

“Không nhớ rõ lắm.”

Đã chơi bao nhiêu màn mật thất thế rồi, Bạch Mộc Trạch thật sự không còn nhớ rõ nữa.“Ông chủ?”

Tần Thư Nguyệt nói: “Tới đâu hay tới đó đi, chỉ cần mọi người hợp tác với nhau, tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu.”Tần Thư Nguyệt hừ lạnh: “Ai cần anh lo, tôi không được nói chuyện à?”

Lúc nào Mạc Hoài Nam cũng dẫn đầu trong nhóm, lần này cũng thế, anh ta mở cửa dẫn tới mật thất, nói: “Sắp vào rồi, mọi người nhớ cẩn thận.”“Ha ha ha, anh Bạch thật biết nói đùa đấy.”

***

Trong mật thất là một mảng trắng xóa, không có con đường nào.

“Chào mừng người chơi đã tới Nhà thương điên, tiếp theo, xin hãy xếp hàng theo thứ tự, đeo bịt mắt vào.”

Giữa sường mù có một bóng người đen kịt bay ra từ hư không, hiệu ứng như kiểu người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.

Lúc hắn tới, cả nhóm người chơi mới phát hiện hóa ra là Ngô Giải.

“Ông chủ?”

Ngô Giải mỉm cười: “Cô Tần còn nhớ tại hạ ư, tôi rất vinh dự.”

Tần Thư Nguyệt lại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Ngô Giải giải thích: “Lần này vẫn là tôi dẫn mọi người vào mật thất như trước.”

Qua đám đông, Ngô Giải đối diện với ánh mắt của Bạch Mộc Trạch.Qua đám đông, Ngô Giải đối diện với ánh mắt của Bạch Mộc Trạch.

Hắn lần lượt đưa bịt mắt màu đen cho người chơi, tới Bạch Mộc Trạch đứng cuối, Ngô Giải nói: “Tôi thực sự muốn xem xem lựa chọn của cô ta có đúng hay không.”

Câu nói khó hiểu này khiến Bạch Mộc Trạch cau mày, anh lờ mờ cảm thấy lời của Ngô Giải có liên quan tới Nguyên Tinh Thần.

Sau khi 5 người chơi đeo bịt mắt vào, Ngô Giải bắt đầu đưa ra hiệu lệnh tiếp theo: “Bây giờ, người phía sau vịn vai người đứng trước, đi theo tôi về phía trước.”Tạm thời… Không có nguy hiểm ư???“2 người cũng thế ư?”

Hắn kéo cánh tay Mạc Hoài Nam đi thẳng theo mình, bên tai có tiếng cửa sắt mở ra, lúc có thể tháo bịt mắt xuống, họ đã ở cổng bệnh viện.“Cô ổn rồi hả?”Nguyên Tinh Thần bước tới trước: “Chị Hoa Cẩm, mở mật thất mới nhanh vậy?”Nguyên Tinh Thần không thèm suy nghĩ gì, lập tức từ chối.

Bảng hiệu có chữ Bệnh viện công lập Lê Hoa đã gỉ sét, để dựa vào tường đá chứ không được đóng chắc.

Ngô Giải mở cổng bệnh viện ra, dẫn người chơi bước vào.

“Đây là phòng phát số của bệnh viện, các bác sĩ thực tập vui lòng chờ một chút, y tá trưởng sẽ dẫn mọi người đi tham quan.”

Ngô Giải rời khỏi cổng chính, khóa cửa lại, mật thất chính thức bắt đầu.

Tần Nhiễm không khỏi cảm thán: “Lần trước tới đây, đôi cẩu nam nữ Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương vẫn còn, tôi còn nhớ vì Viên Hàm Sương bị trật chân mà báo hại tôi không chơi được, giờ thì chỉ còn 3 chúng ta mà thôi.”

Nghe cô ta nhắc lại, Tần Thư Nguyệt cũng nhớ tới Kỳ Việt, “Trong mật thất đó, là tôi, A Nam và A… Kỳ Việt chơi chung, Kỳ Việt bảo thiết kế mật thất này quá đơn giản, hoàn toàn không có cảm giác trải nghiệm gì, hiện tại anh ta cũng không còn ở đây nữa, đúng là vật vẫn như cũ mà người không như xưa.”

“Phụ nữ mấy cô đúng là dễ hoài niệm thật, giờ là lúc để nói những chuyện này sao?” Thẩm Kha bất lực lắc đầu.

Tần Thư Nguyệt hừ lạnh: “Ai cần anh lo, tôi không được nói chuyện à?”

“Được chứ, ngài nói đi, nói nhiều một chút cũng được.” Đây mới là Tần Thư Nguyệt tràn đầy sức sống chứ, Thẩm Kha không những không giận mà còn cười cười.

“Suỵt, đừng nói nữa, có người tới.”“Chào mừng người chơi đã tới Nhà thương điên, tiếp theo, xin hãy xếp hàng theo thứ tự, đeo bịt mắt vào.”

Bạch Mộc Trạch nghe có tiếng bước chân từ trong hành lang tối tăm truyền tới

Tần Thư Nguyệt đã trốn ra sau lưng Mạc Hoài Nam, Tần Nhiễm cũng lùi lại vài bước, trong lòng bồn chồn.