Những Tháng Ngày Tôi Làm Npc Ma

Chương 39

Nguyên Tinh Thần ngồi xổm ở góc tường, vùi đầu vào trong cánh tay.

Bạch Mộc Trạch muốn hỏi cô có ổn không, nhưng vừa mới xích lại gần thì Nguyên Tinh Thần đã run lên, Bạch Mộc Trạch không dám nhúc nhích gì nữa.Nguyên Tinh Thần chợt nghĩ ra chuyện gì đó, lấy ra một bức ảnh chụp trong nhật ký, “Thử cái này xem.”

“Hứa Dạng à, cậu nhát gan quá, thế mà bị NPC dọa sợ tới phát khóc cơ đấy.” Tang Cách nói.“Thấy mọi người đều an toàn thì tôi yên tâm rồi.” Kỳ Việt giả vờ như không có gì xảy ra.Tần Nhiễm sầm mặt xuống: “Nói bậy bạ gì đấy, rõ ràng đây là có người cố tình làm ra mà.” Câu sau là nói với Nguyên Tinh Thần.

Hứa Dạng giải thích: “Tôi cũng chẳng biết sao vừa rồi lại thấy rất khó chịu, cứ thế bật khóc luôn, tôi xin thề không phải tôi đâu, chắc chắn là Laure khóc đấy.”Mình ghét bọn họ!Dương Manh Manh nghi ngờ: “Không thể nào.” Cô ta lật đi lật lại con gấu bông, chắc mẩm trong ký ức của mình là Ruby lúc nào cũng ôm con gấu này. Trên cổ gấu bông có một sợi dây đỏ, Dương Manh Manh tháo ra, phát hiện đó là một chiếc chìa khóa nhỏ.

Dương Manh Manh buộc tóc lại, hỏi Nguyên Tinh Thần: “Rốt cuộc giữa Doris và Crudo đã có chuyện gì vậy, ông ta bảo mai gặp có phải ý là mai vẫn còn tới tấn công chúng ta không vậy?”Ánh mắt Tần Nhiễm lóe lên: “Cô đang nói gì vậy, tôi không biết.”

Giọng của Nguyên Tinh Thần đanh lại: “Tôi chỉ biết là Doris rất sợ ông ta, cụ thể thế nào thì phải đi tìm manh mối đã.”“Đây là chìa khoá của nhật ký ư?”Cô đi tới trước mặt Tần Nhiễm: “Bé rùa của Doris là do Jenny gϊếŧ.” Giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Tần Nhiễm nhớ tới quyển nhật ký trong phòng của Doris, “Tôi nhớ Doris có một quyển nhật ký bị khóa, nhiều khi trong đó có đáp án đấy.”Nhật ký đã bị khóa lại, đến cả Nguyên Tinh Thần cũng chẳng biết chìa khóa ở đâu.

Tang Cách ngáp một cái: “Tôi nghĩ tối nay mọi người nghỉ ở đây đi, bên ngoài nguy hiểm quá.”Bạch Mộc Trạch muốn hỏi cô có ổn không, nhưng vừa mới xích lại gần thì Nguyên Tinh Thần đã run lên, Bạch Mộc Trạch không dám nhúc nhích gì nữa.

Nguyên Tinh Thần đã dựa vào tường ngủ thϊếp đi, Bạch Mộc Trạch ngồi bên cạnh cô cũng từ từ nhắm 2 mắt lại, cứ duy trì trạng thái cảnh giác tới khi trời rạng sáng.Thấy những người khác vẫn đang ngủ, 2 người mở cửa ra ngoài đi một vòng trước.Tần Nhiễm bất đắc dĩ: “Đúng vậy, là Jenny đã lấy con rùa đi.” Lúc đọc đoạn nhật ký đó, trong đầu cô ta đã hiện ra ký ức.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Nguyên Tinh Thần dụi mắt.Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Nguyên Tinh Thần dụi mắt.

Cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, Bạch Mộc Trạch mở mắt ra, “Nguyên Tinh Thần, cô sao rồi?”Có vẻ kích thước cũng khớp nhau.“Ngại quá, tôi bị bệnh nên không thể làm ra chuyện thế này được, e là cô đã đắc tội với ai rồi đấy.” Nguyên Tinh Thần thờ ơ tiết lộ.

Sắc mặt Nguyên Tinh Thần hơi tái nhưng tinh thần thì không tệ, “Không sao rồi, tối qua cảm ơn anh nhé.”***

Thấy những người khác vẫn đang ngủ, 2 người mở cửa ra ngoài đi một vòng trước.Nguyên Tinh Thần lại nói: “Đây là của Doris.”

Phòng họ đang trốn là một phòng học nhỏ để đám trẻ trong cô nhi viện dùng để học tập, bên cạnh có một phòng chứa đồ bị khóa lại.Tang Cách ngáp một cái: “Tôi nghĩ tối nay mọi người nghỉ ở đây đi, bên ngoài nguy hiểm quá.”

Đi dọc theo hành lang sẽ thấy giáo đường, cửa cũng khóa, hơn nữa còn treo một tấm bảng gỗ ghi: Chưa tới giờ lễ.Tang Cách đẩy Hứa Dạng một cái, suýt chút đã khiến cậu ta nằm cạnh đám chuột chết trên giường: “Lớn gan à, cậu tới đi.”

“Giáo sư Bạch, 2 người có phát hiện được gì không?” Tần Nhiễm tỉnh dậy thấy họ không ở trong phòng bèn ra ngoài tìm.…Dương Manh Manh xốc chăn trên giường ra rồi rít lên.

“Có 2 căn phòng bị khóa.” Bạch Mộc Trạch đáp.Vì thế Jenny đã lén lấy rùa của Doris đi, bắt nó phơi dưới ánh nắng, rùa không có nguồn nước và thức ăn rất nhanh đã chết. Jenny lại trả con rùa chết về lại phòng Doris, thấy Doris đau lòng như thế, Jenny lại thầm thấy sung sướиɠ.Đi dọc theo hành lang sẽ thấy giáo đường, cửa cũng khóa, hơn nữa còn treo một tấm bảng gỗ ghi: Chưa tới giờ lễ.

Đồng hồ trên tường chỉ thời gian là 7 giờ 40 phút, đã sắp tới giờ ăn sáng rồi.Đồng hồ trên tường chỉ thời gian là 7 giờ 40 phút, đã sắp tới giờ ăn sáng rồi.“Giữa chúng ta có vài hiểu lầm rồi đấy.”

“Đánh thức những người còn lại dậy đi, phải đi ăn sáng rồi.” Nguyên Tinh Thần nhắc.Lúc cậu ta đang luyên thuyên không ngừng, Bạch Mộc Trạch đã dùng tay không xách chuột chết lên, lấy được bức ảnh.Hứa Dạng cười gượng: “Hì hì, vậy tôi mạnh dạn tiên đoán tối nay chắc chắn sẽ là đêm giáng sinh!”

Tần Nhiễm về phòng học đánh thức 3 người đang ngủ, Hứa Dạng vươn vai, “Tối qua đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi mất.”Mình tìm thấy bé rùa rồi, trên giường của mình, nhưng nó đã chết.Con rùa nhỏ mà Viện trưởng tặng mình đã biến mất rồi, buồn quá đi.

Tang Cách tức giận nói: “Cái miệng của cậu đúng là miệng quạ đấy, vừa nói xong là NPC đã đến ngay.”Gần đầu cầu thang nhất là phòng của Jenny.

Hứa Dạng cười gượng: “Hì hì, vậy tôi mạnh dạn tiên đoán tối nay chắc chắn sẽ là đêm giáng sinh!”“Con gấu nhỏ này… Sao lại ở đây?” Dương Manh Manh cầm lấy con gấu bông trên giường rồi ôm vào lòng, “Đây là bé gấu của tôi mà.”

***Laure và mình cùng chôn bé rùa dưới gốc cây hoa đào trong vườn, mình nghĩ nó sẽ thích mùi hoa đào.

Trong phòng ăn, mảnh sành sứ vỡ đầy đất đã biến mất, bữa sáng quen thuộc vẫn được bày ở vị trí như cũ.Bạch Mộc Trạch nhét ảnh vào ô trống, nhận được đồ vật, khung gỗ co lại bọc bức ảnh, sau đó là phát ra tiếng vang lách cách, cửa đã được mở khóa.Sau đó chỉ là những trang giấy trắng, Doris không viết nhật ký nữa.

Mọi người ngồi xuống vị trí của mình mới chợt phát hiện ra thiếu 1 người, Kỳ Việt.Trong phòng ăn, mảnh sành sứ vỡ đầy đất đã biến mất, bữa sáng quen thuộc vẫn được bày ở vị trí như cũ.

Tần Nhiễm nhớ lại chuyện tối qua, hừ lạnh một tiếng: “Không cần quan tâm tới anh ta đâu, loại người này nên bị trừng phạt.”

Tiếc là không như cô ta mong muốn, Kỳ Việt bước vào phòng ăn.Cửa phòng Viện trưởng đang đóng lại nhưng trên cửa không có khóa, ở giữa có 3 lỗ hở.Laure nói chắc chắn là bé rùa đã đi tìm mẹ nó rồi, mình cũng rất nhớ mẹ.

“Thấy mọi người đều an toàn thì tôi yên tâm rồi.” Kỳ Việt giả vờ như không có gì xảy ra.“Đánh thức những người còn lại dậy đi, phải đi ăn sáng rồi.” Nguyên Tinh Thần nhắc.

Tần Nhiễm nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta là lại buồn nôn: “Anh nên thấy may mắn vì tối qua không ai gặp chuyện gì đấy, nếu không dù NPC không đánh anh thì tôi cũng sẽ đánh anh.”Mọi người ngồi xuống vị trí của mình mới chợt phát hiện ra thiếu 1 người, Kỳ Việt.

“Giữa chúng ta có vài hiểu lầm rồi đấy.”

“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm anh thấy NPC là trốn biến đi chứ không báo cho chúng tôi biết, hay hiểu lầm anh vì an toàn của bản thân mà khóa trái cửa không cho ai vào hả?”

Kỳ Việt giải thích: “Tôi sợ mọi người chen nhau ở một chỗ sẽ bị diệt hết, tách nhau ra trốn mới là giải pháp tốt nhất mà, đúng không?”“Rất xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi hơi kích động.” Nguyên Tinh Thần nói.

Trong lúc 2 người đang tranh luận, Viện trưởng đã tới.Ngày 1 tháng 4, mưa lâm râm.

“Hôm nay ta phải đi bàn với ngài Crudo về chuyện quyên góp, các con ở yên đây chứ đừng chạy lung tung đấy.”Bạch Mộc Trạch sờ lên, đó là phần rỗng được điêu khắc ra, “Giờ chúng ta cần tìm ra 3 thứ hình vuông.”

Ý của Viện trưởng là ban ngay hôm nay họ có thể tùy ý đi lại trong cô nhi viện để tìm kiếm manh mối.Ăn sáng xong, họ lập tức tới phòng của Doris, bí mật về Crudo thì phải tìm trong nhật ký của cô bé.

Ăn sáng xong, họ lập tức tới phòng của Doris, bí mật về Crudo thì phải tìm trong nhật ký của cô bé.

Nhật ký đã bị khóa lại, đến cả Nguyên Tinh Thần cũng chẳng biết chìa khóa ở đâu.

“Con gấu nhỏ này… Sao lại ở đây?” Dương Manh Manh cầm lấy con gấu bông trên giường rồi ôm vào lòng, “Đây là bé gấu của tôi mà.”Hôm nay Viện trưởng dẫn các bạn khác ra ngoại thành chơi, mình rất ghen tị, nhưng mình không đi được, Viện trưởng nói sợ mình ra ngoài lại gặp nguy hiểm nên để mình ở cô nhi viện một mình, may mà có Kiki ở với mình, nếu không có bạn ấy thì chắc mình đã không ở đây nữa rồi.Rời khỏi phòng của Jenny, tâm trạng của Nguyên Tinh Thần và Tần Nhiễm đều khôi phục lại bình thường. Tần Nhiễm bị ảnh hưởng thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng Nguyên Tinh Thần đã hạ thấp độ đồng cảm với nhân vật xuống rồi mà, chẳng lẽ chỉ có hiệu quả khi làm NPC thôi ư?

Nguyên Tinh Thần lại nói: “Đây là của Doris.”Nguyên Tinh Thần chỉ vào chữ tiếng Anh trên quần áo của con gấu: “Toris, là tên của Doris.”Hứa Dạng cho anh một ngón cái: “Anh Bạch quả là dũng sĩ!”

“Không thể nào, mấy người nhìn ảnh đi, là tôi ôm bé gấu cơ mà.” Dương Manh Manh chỉ vào bức ảnh treo trên tường, đúng là Ruby ôm một con gấu bông tương tự con này.Jenny ghen tị với Doris vì Viện trưởng luôn quan tâm đặc biệt tới cô bé, hôm đó họ ra ngoại thành chơi, Jenny thấy có người bán rùa con nên rất thích, nhưng năn nỉ thế nào Viện trưởng cũng không chịu, thế mà Doris chỉ ngồi trên xe lăn, không cần làm gì cũng được Viện trưởng mua rùa con mang về cho, tại sao chứ!

Nguyên Tinh Thần chỉ vào chữ tiếng Anh trên quần áo của con gấu: “Toris, là tên của Doris.”Cô ta lấy chìa khóa từ trên cổ gấu bông xuống, mở nhật ký của Doris ra.

Dương Manh Manh nghi ngờ: “Không thể nào.” Cô ta lật đi lật lại con gấu bông, chắc mẩm trong ký ức của mình là Ruby lúc nào cũng ôm con gấu này. Trên cổ gấu bông có một sợi dây đỏ, Dương Manh Manh tháo ra, phát hiện đó là một chiếc chìa khóa nhỏ.Ngày 18 tháng 3, trời trong xanh.

“Đây là chìa khoá của nhật ký ư?”

Có vẻ kích thước cũng khớp nhau.

Cô ta lấy chìa khóa từ trên cổ gấu bông xuống, mở nhật ký của Doris ra.Hứa Dạng cũng thấy tởm nhưng Dương Manh Manh đang nhìn nên chỉ đành viện cớ: “Thân là sinh viên ở thế kỷ 21, chúng tôi luôn nhớ tới trí tuệ của tổ tiên, công cụ là thứ thể hiện cho sự phát triển văn minh, sao chúng ta có thể dùng tay không để bắt như người rừng được chứ, để tôi đi tìm một công cụ nào đó có thể giúp chúng ta đẩy đám chuột này ra.”

***Phòng họ đang trốn là một phòng học nhỏ để đám trẻ trong cô nhi viện dùng để học tập, bên cạnh có một phòng chứa đồ bị khóa lại.Bạch Mộc Trạch cầm lấy nhìn, là Doris lúc còn bé, mái tóc xoăn màu vàng hoe trông rất giống búp bê, “Lúc còn bé cô cũng xinh xắn đấy.”

Ngày 18 tháng 3, trời trong xanh.Nguyên Tinh Thần ngồi xổm ở góc tường, vùi đầu vào trong cánh tay.“Giáo sư Bạch, 2 người có phát hiện được gì không?” Tần Nhiễm tỉnh dậy thấy họ không ở trong phòng bèn ra ngoài tìm.

Hôm nay Viện trưởng dẫn các bạn khác ra ngoại thành chơi, mình rất ghen tị, nhưng mình không đi được, Viện trưởng nói sợ mình ra ngoài lại gặp nguy hiểm nên để mình ở cô nhi viện một mình, may mà có Kiki ở với mình, nếu không có bạn ấy thì chắc mình đã không ở đây nữa rồi.

Ngày 20 tháng 3, trời quang.

Con rùa nhỏ mà Viện trưởng tặng mình đã biến mất rồi, buồn quá đi.

Laure nói chắc chắn là bé rùa đã đi tìm mẹ nó rồi, mình cũng rất nhớ mẹ.

Ngày 1 tháng 4, mưa lâm râm.Ngày 1 tháng 5, trời trong xanh.Ngày 4 tháng 5, trời quang.Giọng của Nguyên Tinh Thần đanh lại: “Tôi chỉ biết là Doris rất sợ ông ta, cụ thể thế nào thì phải đi tìm manh mối đã.”

Thời tiết hôm nay giống với tâm trạng của mình, không phải, tâm trạng của mình còn tệ hơn cả thời tiết nữa.

Mình tìm thấy bé rùa rồi, trên giường của mình, nhưng nó đã chết.

Laure và mình cùng chôn bé rùa dưới gốc cây hoa đào trong vườn, mình nghĩ nó sẽ thích mùi hoa đào.“Có 2 căn phòng bị khóa.” Bạch Mộc Trạch đáp.

Ngày 1 tháng 5, trời trong xanh.“Không sao, đều do ký ức nhân vật quấy phá thôi, nhưng những việc mà Jenny làm ra cũng rất đáng ghét, tôi hiểu mà.”

Viện trưởng nói trên thị trấn có nhà từ thiện muốn giúp mình chữa bệnh, vui quá, nếu thế thì mình có thể đi bộ được rồi.

Ngày 4 tháng 5, trời quang.Tần Nhiễm về phòng học đánh thức 3 người đang ngủ, Hứa Dạng vươn vai, “Tối qua đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi mất.”

Nhà từ thiện đến rồi.

Mình hận ông ta!“Hôm nay ta phải đi bàn với ngài Crudo về chuyện quyên góp, các con ở yên đây chứ đừng chạy lung tung đấy.”

Mình ghét bọn họ!Tang Cách đi xuống lầu đầu tiên: “Đi thôi, tìm ảnh.

Mình ghét tất cả mọi người!***

…Viện trưởng nói trên thị trấn có nhà từ thiện muốn giúp mình chữa bệnh, vui quá, nếu thế thì mình có thể đi bộ được rồi.

Sau đó chỉ là những trang giấy trắng, Doris không viết nhật ký nữa.

Tâm trạng của Nguyên Tinh Thần rất phức tạp, cô có thể cảm nhận được tất cả những cảm xúc mà Doris thể hiện trong nhật ký, vui vẻ, đau khổ, và cả… phẫn nộ.

Kỳ Việt phân tích: “Theo nhật ký của Doris thì vẫn chưa thể biết được giữa cô bé và Crudo đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chúng ta nên tìm tới Viện trưởng để tìm hiểu.”Tần Nhiễm nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta là lại buồn nôn: “Anh nên thấy may mắn vì tối qua không ai gặp chuyện gì đấy, nếu không dù NPC không đánh anh thì tôi cũng sẽ đánh anh.”

Bạch Mộc Trạch chỉ lên lầu rồi nói: “Phòng của Viện trưởng ở tầng 4 đấy, căn ở bên cạnh phòng của nữ tu Mary.”Ý của Viện trưởng là ban ngay hôm nay họ có thể tùy ý đi lại trong cô nhi viện để tìm kiếm manh mối.

Cửa phòng Viện trưởng đang đóng lại nhưng trên cửa không có khóa, ở giữa có 3 lỗ hở.“Xem ra là phải tìm ảnh rồi.” Nguyên Tinh Thần nói.

Bạch Mộc Trạch sờ lên, đó là phần rỗng được điêu khắc ra, “Giờ chúng ta cần tìm ra 3 thứ hình vuông.”Hứa Dạng giải thích: “Tôi cũng chẳng biết sao vừa rồi lại thấy rất khó chịu, cứ thế bật khóc luôn, tôi xin thề không phải tôi đâu, chắc chắn là Laure khóc đấy.”

Nguyên Tinh Thần chợt nghĩ ra chuyện gì đó, lấy ra một bức ảnh chụp trong nhật ký, “Thử cái này xem.”Nhà từ thiện đến rồi.

Bạch Mộc Trạch cầm lấy nhìn, là Doris lúc còn bé, mái tóc xoăn màu vàng hoe trông rất giống búp bê, “Lúc còn bé cô cũng xinh xắn đấy.”

Nguyên Tinh Thần trợn mắt nhìn anh: “Đó là Doris chứ có phải tôi đâu.”

Bạch Mộc Trạch nhét ảnh vào ô trống, nhận được đồ vật, khung gỗ co lại bọc bức ảnh, sau đó là phát ra tiếng vang lách cách, cửa đã được mở khóa.

“Xem ra là phải tìm ảnh rồi.” Nguyên Tinh Thần nói.Tần Nhiễm nhớ lại chuyện tối qua, hừ lạnh một tiếng: “Không cần quan tâm tới anh ta đâu, loại người này nên bị trừng phạt.”

Dương Manh Manh nhìn một vòng, nói: “Ngoài Doris ra thì chúng ta có 6 người, 6 chọn 2, xác suất 1/3.”Phòng của Jenny thoang thoảng hương hoa, mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp, trên bàn không chỉ có sách vở mà còn có rất nhiều đồ trang điểm, thoạt nhìn có vẻ như Jenny là một cô bé rất thích chưng diện.

Tang Cách đi xuống lầu đầu tiên: “Đi thôi, tìm ảnh.Hứa Dạng lập tức đi tới xem, có 7, 8 con chuột chết đang nằm trên giường, “Ối, Jenny ở dơ quá.”

Gần đầu cầu thang nhất là phòng của Jenny.Dương Manh Manh nhìn một vòng, nói: “Ngoài Doris ra thì chúng ta có 6 người, 6 chọn 2, xác suất 1/3.”Mình ghét tất cả mọi người!

Phòng của Jenny thoang thoảng hương hoa, mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp, trên bàn không chỉ có sách vở mà còn có rất nhiều đồ trang điểm, thoạt nhìn có vẻ như Jenny là một cô bé rất thích chưng diện.Thời tiết hôm nay giống với tâm trạng của mình, không phải, tâm trạng của mình còn tệ hơn cả thời tiết nữa.Nguyên Tinh Thần nhìn chằm chằm lọ đựng bút trên bàn, đổ hết những thứ bên trong ra liền thấy dưới đáy bình có một lớp rêu xanh, “Đây là thứ mà Doris dùng để nuôi rùa.”

Nguyên Tinh Thần nhìn chằm chằm lọ đựng bút trên bàn, đổ hết những thứ bên trong ra liền thấy dưới đáy bình có một lớp rêu xanh, “Đây là thứ mà Doris dùng để nuôi rùa.”

Cô đi tới trước mặt Tần Nhiễm: “Bé rùa của Doris là do Jenny gϊếŧ.” Giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Ánh mắt Tần Nhiễm lóe lên: “Cô đang nói gì vậy, tôi không biết.”Nguyên Tinh Thần trợn mắt nhìn anh: “Đó là Doris chứ có phải tôi đâu.”

“Xem ra Doris không những không có bạn mà còn bị bắt nạt nữa, cô không cần giấu đâu, tôi chẳng phải là Doris, cô cũng không phải Jenny.”

Tần Nhiễm bất đắc dĩ: “Đúng vậy, là Jenny đã lấy con rùa đi.” Lúc đọc đoạn nhật ký đó, trong đầu cô ta đã hiện ra ký ức.

Jenny ghen tị với Doris vì Viện trưởng luôn quan tâm đặc biệt tới cô bé, hôm đó họ ra ngoại thành chơi, Jenny thấy có người bán rùa con nên rất thích, nhưng năn nỉ thế nào Viện trưởng cũng không chịu, thế mà Doris chỉ ngồi trên xe lăn, không cần làm gì cũng được Viện trưởng mua rùa con mang về cho, tại sao chứ!

Vì thế Jenny đã lén lấy rùa của Doris đi, bắt nó phơi dưới ánh nắng, rùa không có nguồn nước và thức ăn rất nhanh đã chết. Jenny lại trả con rùa chết về lại phòng Doris, thấy Doris đau lòng như thế, Jenny lại thầm thấy sung sướиɠ.

Hứa Dạng chà chà hai tiếng: “Đúng là cuộc chiến giữa phụ nữ với nhau mới là đáng sợ nhất mà.”

“Á á á!”Mình hận ông ta!

Dương Manh Manh xốc chăn trên giường ra rồi rít lên.

Hứa Dạng lập tức đi tới xem, có 7, 8 con chuột chết đang nằm trên giường, “Ối, Jenny ở dơ quá.”Đã tìm được bức ảnh thứ 2, Bạch Mộc Trạch đưa cho Tần Nhiễm cầm, sau đó đi ra tìm bức cuối cùng.

Tần Nhiễm sầm mặt xuống: “Nói bậy bạ gì đấy, rõ ràng đây là có người cố tình làm ra mà.” Câu sau là nói với Nguyên Tinh Thần.

“Ngại quá, tôi bị bệnh nên không thể làm ra chuyện thế này được, e là cô đã đắc tội với ai rồi đấy.” Nguyên Tinh Thần thờ ơ tiết lộ.

Dưới chuột chết có một bức ảnh, Dương Manh Manh bày ra bộ mặt chán ghét: “Ai tới lấy đi.”

Tang Cách đẩy Hứa Dạng một cái, suýt chút đã khiến cậu ta nằm cạnh đám chuột chết trên giường: “Lớn gan à, cậu tới đi.”

Hứa Dạng cũng thấy tởm nhưng Dương Manh Manh đang nhìn nên chỉ đành viện cớ: “Thân là sinh viên ở thế kỷ 21, chúng tôi luôn nhớ tới trí tuệ của tổ tiên, công cụ là thứ thể hiện cho sự phát triển văn minh, sao chúng ta có thể dùng tay không để bắt như người rừng được chứ, để tôi đi tìm một công cụ nào đó có thể giúp chúng ta đẩy đám chuột này ra.”Tâm trạng của Nguyên Tinh Thần rất phức tạp, cô có thể cảm nhận được tất cả những cảm xúc mà Doris thể hiện trong nhật ký, vui vẻ, đau khổ, và cả… phẫn nộ.

Lúc cậu ta đang luyên thuyên không ngừng, Bạch Mộc Trạch đã dùng tay không xách chuột chết lên, lấy được bức ảnh.Sắc mặt Nguyên Tinh Thần hơi tái nhưng tinh thần thì không tệ, “Không sao rồi, tối qua cảm ơn anh nhé.”

Hứa Dạng cho anh một ngón cái: “Anh Bạch quả là dũng sĩ!”

Đã tìm được bức ảnh thứ 2, Bạch Mộc Trạch đưa cho Tần Nhiễm cầm, sau đó đi ra tìm bức cuối cùng.

Rời khỏi phòng của Jenny, tâm trạng của Nguyên Tinh Thần và Tần Nhiễm đều khôi phục lại bình thường. Tần Nhiễm bị ảnh hưởng thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng Nguyên Tinh Thần đã hạ thấp độ đồng cảm với nhân vật xuống rồi mà, chẳng lẽ chỉ có hiệu quả khi làm NPC thôi ư?

“Rất xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi hơi kích động.” Nguyên Tinh Thần nói.

“Không sao, đều do ký ức nhân vật quấy phá thôi, nhưng những việc mà Jenny làm ra cũng rất đáng ghét, tôi hiểu mà.”