Tịch Nhan bừng tỉnh, cô cảm giác được khác thường ở bụng nhỏ, nhận ra mình bị nghẹn nướ© ŧıểυ đến tỉnh.
Giờ phút này cô nằm nghiêng thân mình, một bàn tay to dính chặt trước ngực, nắm lấy một bên vυ' của cô, như là muốn tuyên bố chủ quyền, thỉnh thoảng theo bản năng nắn bóp vài cái. Tiểu huyệt vừa căng vừa trướng, bởi vì một cây côn ŧᏂịŧ thô to đang cắm vào. Tuy rằng động tác không có quá mạnh mẽ, nhưng lại cực kỳ chiếm hữu cắm vào rất sâu, hơn nữa ngẫu nhiên nhẹ nhàng cắm rút một cái.
Tịch Nhan biết, người đàn ông phía sau từ trước đến nay ngủ không sâu, huống chi sắc trời đã sáng như vậy, không lâu nữa hắn sẽ thức dậy, nếu lại quấn lấy mình làm trong chốc lát, giường của cô sẽ bị quấy đến rối tinh rối mù.
Vì thế cô hơi hơi vặn vẹo thân mình, ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, quả nhiên người đàn ông bị cô chạm vào tỉnh. Bàn tay to bắt lấy vυ' cô bóp mạnh hai cái, ở sau cổ cô nhẹ nhàng hôn, dùng âm thanh khàn khàn lại lười biếng hỏi: “Sớm như vậy đã thức rồi sao?”
Tịch Nhan nhỏ giọng ừ một tiếng, muốn dịch thân mình ra khỏi lòng ngực hắn, lại bị hắn một ấn vào vυ', lại đem cô kéo trở về l*иg ngực. Sau đó hắn liếʍ lỗ tai Tịch Nhan, mυ'ŧ lấy vành tai nhỏ, dịu dàng nói: “Không cần đi vội như vậy... Hai ngày sắp tới công ty không có việc gì... Ba có thể mang con đi ra ngoài giải sầu...”
Tịch Nhan bị hắn liếʍ đến tiểu huyệt nóng lên, nướ© ŧıểυ căng càng đầy, cô co rúm cổ lại, tránh né hắn liếʍ hôn, ấp úng nói: “Ba... Con muốn... Muốn đi WC...”
Người đàn ông này, Tịch Nhan phải gọi là ba, bởi vì hắn là nàng ba chồng của cô, chủ tích tập đoàn Thịnh Uy, Lương Khâu Cực.
Nghe được lời này củaTịch Nhan, Lương Khâu Cực đem mặt dán vào phía sau lưng cô, vừa buồn cười vừa hôn môi tấm lưng nhỏ trần trụi.
Tịch Nhan nheo đôi mắt tròn tròn như mèo con, nhấp miệng nhỏ, nhưng lại không dám cử động. Bởi vì lần trước lúc cô muốn đi tiểu, hắn cố ý đem cô đè trên giường, thao cô liên tục đến mất khống chế, dưới thân ướt một mảng lớn, toàn bộ giường không có một chỗ khô. Loại cảm giác này, Tịch Nhan không dám trải nghiệm lại lần nữa.
Cũng may Lương Khâu Cực chỉ vừa hôn vừa cười cô trong giây lát, liền ôm Tịch Nhan ngồi dậy, hôn dài xuống cổ, nói: “À... Thì ra là thế... Vậy để ta đưa con đi...”
Nói xong hắn liền dùng tư thế xi tiểu trẻ con, bế cả người Tịch Nhan lên, vừa thao tiểu huyệt, vừa hướng đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ đi tới.
"A... Ba... Đừng như vậy... Con sẽ không nhịn được..." Tịch Nhan chống lên cánh tay hắn, ngửa về phía sau tựa vào lòng ngực hắn, nhưng thân thể lại bị đâm lên lên xuống xuống, mỗi lần rơi xuống, đều sẽ bị qυყ đầυ chọc đến miệng tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy toàn thân, suýt chút nữa tè ra.
Mà bởi vì đang buồn tiểu, kɧoáı ©ảʍ bị áp lực phóng đại gấp nhiều lần, cô phải siết chặt vòng cơ tiểu huyệt, mới nhịn lại được bài tiết. Nhưng càng muốn chịu đựng, lại càng cảm thấy âʍ đa͙σ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Chờ đến khi Lương Khâu Cực đi tới toilet, Tịch Nhan cũng nhịn tới cực hạn, Lương Khâu Cực đem tiểu huyệt cô nhắm ngay bồn cầu, thần kinh đang căng chặt lập tức thả lỏng, niệu đạo mở ra, một lượng lớn nướ© ŧıểυ liền bắn.
Theo nướ© ŧıểυ xuất ra, Tịch Nhan cảm thấy nhẹ nhõm cả người, khi cô mới vừa tiểu xong, Lương Khâu Cực liền xoay người đem cô ôm tới trước bồn rửa tay, đem côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt ở ngay trước gương, sau đó nâng hai chân Tịch Nhan, tiếp tục thao cô.
Tịch Nhan nhìn tiểu huyệt sung huyết đỏ thắm, bị côn ŧᏂịŧ cực lớn dữ tợn căng ra, không ngừng cắm vào rồi rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ào ạt lên bồn rửa tay cùng trên gương. Cảnh tượng da^ʍ mỹ này, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh thị giác, khiến cơ thể cô phấn khởi run rẩy. Nhưng Tịch Nhan dẫm chân nhỏ lên bồn rửa tay bên cạnh, cố ý giãy giụa kháng cự nói: "Ba... Hôm nay Tuấn Thao trở về... Chúng con đã hẹn cùng nhau đi ra ngoài xem phim điện ảnh..."
Tịch Nhan rõ ràng cảm giác được hắn thêm dùng sức siết lấy đùi tay cô, thậm chí véo ra từng vết ngân hồng hồng trên da thịt trắng nõn của cô.
Cô biết trong xương cốt Lương Khâu Cực là người kiêu ngạo cỡ nào, lúc này nhắc tới con trai của hắn lại càng làm hắn mất hứng. Nhưng là cô lại cứ muốn nói lúc này, thậm chí còn muốn mím miệng, cắn môi, bởi vì như vậy mới có thể biến khóe miệng đang cong lên ý cười trở thành dáng vẻ như đang chịu đựng, ủy khuất vô cùng.
Cô cùng mẹ không giống nhau.
Cô sẽ không khuất phục dưới thân bất kỳ một người đàn ông nào.
Chẳng qua là bọn họ không biết, thật ra thợ săn giỏi nhất, thường lấy thân phận con mồi xuất hiện.