Dụ Dỗ Trúc Mã

Chương 7: Trong phòng học bị xoa vú (cao H)

Hô hấp Phong Hi Niên cứng lại khi được thiếu nữ chủ động hôn môi. Cho tới nay, anh vẫn nghĩ là anh cưỡng bách cô, bởi vì cô đột nhiên thay đổi nên trong lòng vô cùng bất an.

Nhưng hôm nay cô lại chủ động hôn anh, làm anh bất giác buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.

“Anh Hi Niên... ân... xoa vυ' của Diên Nhi... được không?”

Cố Diên vừa hôn môi vừa kéo tay thiếu niên đặt trên hai bầu vυ' cao chót vót của mình. Tay anh đã luyện đàn dương cầm được nhiều năm, thon dài mà có lực.

Cố Diên muốn từ bị động thành chủ động, rốt cuộc ban nãy nghe Tạ Yến Yến nhắc nhở cô mới ý thức được trước kia hành động theo đuổi Lâm Viễn của mình thật sự quá ngốc nghếch. Cô không muốn Phong Hi Niên phải bất an nữa, huống chi thân thể cô xác thực khát vọng được anh thao.

“Tiểu Diên Nhi, em sao lại da^ʍ như vậy.” Thanh âm của anh trầm thấp, giàu có từ tính, dù nói lời hạ lưu nhưng vẫn làm cho thân thể của Cố Diên nhũn ra.

Gương mặt Cố Diên ửng đỏ như quả cà chua, nhưng động tác vẫn không ngừng lại, cô ngửa đầu ngậm lấy hầu kết của thiếu niên, vươn cái lưỡi đinh hương liếʍ láp xung quanh hầu kết của anh, đậy là một trong những kinh nghiệm ích ỏi mà cô tích luỹ được ở đời trước khi lên giường với Phong Hi Niên, bởi vì trước nay toàn do anh chủ động, Cố Diên chỉ cần nằm yên hưởng thụ.

Hô hấp của thiếu niên càng thêm nặng nề, bầu không khí vừa vặn, hai tay xoa bóp đôi vυ' bự của cô càng tăng thêm lực.

Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của bảo bối nhà mình, kɧoáı ©ảʍ khiến đại não anh như thiếu oxy, nhưng lý trí lại lần nữa được kéo lên, tiểu Diên Nhi của anh nơi nào học được thủ pháp câu dẫn người khác, là vì ai mà học những thứ này.

Cố Diên thở nhẹ một tiêng, “Đau...”

Nhưng là, mang lại cảm giác thật sướиɠ. Đầṳ ѵú cô đều cứng lên.

Hai tay của anh hoàn toàn bao bọc lấy nhũ thịt đầy đặn của thiếu nữ, mang theo lòng đố kỵ cùng cảm giác lo được lo mất, chà đạp hai bầu vυ' cô.

Nhưng anh không chỉ muốn xoa bóρ ѵú cô, anh muốn hoàn toàn chiếm hữu cô, độc chiếm cô, cho dù là một cái mỉm cười, cô cũng chỉ có thể cười với anh.

Cố Diên đang chìm đắm trong cơn sóng du͙© vọиɠ, bỗng nhiên cảm giác, hai vυ' bị xoa bóp đến đau, cô mở mắt ra đã thấy thiếu niên vùi đầu vào hai núi tuyết của mình, hàm răng của anh tuỳ ý gặm cắn quầng vυ' kiều nộn của thiếu nhữ, cố ý lưu lại dấu răng rõ ràng.

“Ân... thật thoải mái... ngô...” Hàm răng cắn đầṳ ѵú mang lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoàn toàn khác biệt với mυ'ŧ hay liếʍ láp, Cố Diên cảm giác xúc cảm của thân thể bị anh khai phá không ngừng.

Cảm giác ướt dầm dề giữa hai chân không có cách nào bỏ qua, hôm qua anh không có tiến vào, tuy rằng rất sướиɠ nhưng lại vẫn thiếu chút gì đó.

Nghĩ như thế, Cố Diên buông xuống cảm giác thẹn thùng, vươn đôi tay cầm lấy cự vật dưới thân thiếu niên. Đời trước, bởi vì thân thể của cô không tốt, tuy rằng vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng Cố Diên biết Phong Hi Niên đau lòng thân thể cô nên luôn khắc chế cùng ẩn nhẫn, trước này đều quy quy củ củ, không làm cô mệt. Cho nên, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Diên dùng tay nắm quái vật khổng lồ này.

Mà chớp mắt bị đôi tay của thiếu nữ nắm lấy cự vật, Cố Diên không nhìn thấy ánh mắt tối sầm lại của thiếu niên.

Bị kɧoáı ©ảʍ như vậy đánh thẳng vào đại não không sướиɠ là giả, nhưng hiện tại trong đầu Phong Hi Niên chỉ có ý nghĩ, nếu Cố Diên làm chuyện này với Lâm Viễn.

Vì thế, còn không đợi Cố Diên đem côn ŧᏂịŧ đen tím thấy rõ ràng, tay thiếu niên đã phủ lên tay cô, dưới sự dẫn dắt của Phong Hi Niên, Cố Diên không thầy dạy cũng hiểu nhanh chóng cầm côn ŧᏂịŧ loát lên động.

Trong lòng Cố Diên còn đang cảm khái côn ŧᏂịŧ của anh càng loát lại càng thô, càng loát càng lớn, tiểu huyệt của cô bởi vì động tình mà vô cùng trống rỗng, vì thế, vòng eo của thiếu nữ tự nhiên lay động, đem qυყ đầυ thật lớn kia nhắm ngay miệng huyệt ướt dầm dề.

Trong nháy mắt có thể đâm vào trong, nhưng thiếu niên lại dùng ngón tay ngăn cách hai người, tiến vào trong huyệt không phải là côn ŧᏂịŧ lớn của anh, mà là ngón tay hữu lực của thiếu niên.

“Ân... ân?... a ân...”

Ngón tay thiếu niên mỗi lần chạm đến lớp màng mỏng kia liền lùi lại, nhưng loại đâm chọc như vậy, lại mang cho Cố Diên một loại kɧoáı ©ảʍ vô cùng thân quen.

“Ân... anh Hi Niên... thật nhanh... ngô... còn muốn.”

“Ngoan Diên Nhi, thích liền kêu ra...” Anh thấp giọng dụ hoặc.

“Ân ân... a... thật trướng... rất thích...”

Ngón tay Phong Hi Niên rõ ràng cảm nhận được sự nhiệt tình của thiếu nữ, tiểu huyệt kia có ma lực hút chặt lấy ngón tay anh, ba ngón tay đều đã đi vào, mỗi lần thọc vào rút ra đều mang theo ái dịch của cô, mà tiếng rêи ɾỉ động tình của thiếu nữ càng là một loại xuân dược khiến người khó lòng kiềm nổi.

Nhưng anh biết, hiện tại vẫn chưa phải lúc, tâm tư của nha đầu này hay thay đổi, hiện giờ cô chủ động như vậy, anh sắp không khắc chế được tâm tư chiếm hữu cô của mình, nhưng Phong Hi Niên càng để ý đến lâu dài hơn, anh muốn độc chiếm cô mãi mãi, cho nên không thể nóng lòng.

Đầu óc Cố Diên không theo kịp hành động của Phong Hi Niên, tay cô còn bị anh giữ trên cự vật nóng bỏng không biết mệt mỏi mà loát động, tiểu huyệt thì bị một tay khác của anh đùa bỡn đến đầm đìa da^ʍ thuỷ, Cố Diên không biết mình đã ra bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy giữa hai chân hoàn toàn ướt đẫm, làn váy đồng phục bị đẩy đến bên thông đều bị thấm ướt...

Vì thế, trong phòng học trống vắng, cô gái rêи ɾỉ yêu kiều, thiếu niên thở dốc, đan chéo lên nhau, chính là tư vị trái cấm mất hồn của thanh xuân

Tiếng chuống vào học vang lên, Phong Hi Niên mới rút bàn tay trong tiểu huyệt ra, Cố Diên nhắm mắt không dám nhìn bộ dáng phóng đãng dâʍ ɖu͙© của mình, môi anh lần nữa hôn lên đôi mắt cô, mang theo thành kính quý trọng cùng cảm giác rung động từ đáy lòng