Ngày hôm sau, Cố Diên cùng Phong Hi Niên ngồi chung xe đến trường học.
Lúc tiến vào phòng học, chân Cố Diên còn có chút mềm, vừa nãy trước khi xuống xe, cô còn bị người nào đó ấn lên ghế dựa hôn sâu.
Tiết đọc bài vào buổi sáng vừa mới bắt đầu, Tạ Yến Yến nhìn bộ dáng xuân sắc của Cố Diên, chờ cô ngồi xuống. Tạ Yến Yến lập tức mở miệng hỏi: “ Tiểu Diên Nhi, cậu thông đồng với Phong đại giáo thảo từ khi nào vậy?”
Cố Diên lúc này mới ý thức được lúc trước ở trong trường căn bản cô không có chủ động nói chuyện với Phong Hi Niên, càng không cho Phong Hi Niên tới tìm cô... Cô thật sự là tra nữ a.
“Thật ra tớ với anh ấy biết nhau từ nhỏ.”
“Thanh mai trúc mã?” Tạ Yến Yến trợn mắt há hốc mồm.
Cố Diên theo bản năng gật gật đầu, cô cùng anh xem như là thanh mai trúc mã đi.
“Vậy sao lúc trước cậu lại gióng trống khua chiên theo đuổi Lâm Viễn, bên này còn có quan hệ với Phong đại giáo thảo?” Tạ Yến Yến nghĩ sao nói vậy, bạn cùng bạn của cô ấy sẽ trở thành kẻ thù của nữ sinh trong trường mất, nếu không phải cô ấy quen với Cố Diên, thật sự sẽ tin những lời bàn tán Cố Diên là trà xanh trong miệng người khác.
“Tớ theo đuổi Lâm Viễn?” Cố Diên lúc này mới nhớ tới, ba năm học cao trung cô theo đuổi Lâm Viễn cực kỳ mãnh liệt, cuối cùng trước khi anh ta đi du học, mới đồng ý làm bạn trai của cô.
Cô đã quên việc này từ lâu, sau khi trọng sinh cô chẳng còn quan tâm gì đến tên Lâm Viễn...
Trách không được, ngày hôm qua Phong Hi Niên hỏi cô có phải từ bỏ Lâm Viễn rồi hay không. Anh khẳng định hiểu lầm cô còn thích Lâm Viễn.
“Tớ không thích anh ta.” Cố Diên quay đầu nói với Tạ Yến Yến, “Tớ một chút cũng không thích Lâm Viễn.”
Tạ Yến Yến nghe Cố Diên nói như vậy, cũng đồng tình gật đầu, “Tớ cũng không phải nói Lâm Viễn không tốt, nhưng đem anh ta so sánh với Phong đại giáo thảo, khoảng cách vẫn là tương đối lớn. Tiểu Diên Nhi, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi.”
Cố Diên bên này một lòng muốn tìm Phong Hi Niên giải thích, sống lại một đời, cô không muốn anh hiểu lầm tâm ý của mình nữa. Nhưng tiết một sắp bắt đầu, buổi sáng lại trùng hợp giáo viên dạy hai tiết liên tiếp. Dù trong lòng nôn nóng nhưng Cố Diên chỉ có thể ngồi im nghe giảng bài.
Thật vất vả đợi đến lúc tan học, Tạ Yến Yến đang muốn kéo Cố Diên cùng đi WC, lại thấy bạn ngồi cùng bàn ngày thường chậm chạp giờ đã không thấy bóng dáng.
Vừa tan học, người ra ngoài quá nhiều. Lớp của Phong Hi Niên ở dưới lầu cô học, Cố Diên liền vội vàng đi tìm anh, trong trường học không cho mang điện thoại, cô không gọi điện cho anh được.
Cố Diên nhanh chóng chạy đi, cũng không cúi đầu nhìn dưới chân, bước hụt một cái liền ngã xuống. Cô theo bản năng nhắm mắt lại không dám nhìn.
Hoảng hốt qua đi, thanh âm ồn ào quanh cô đột nhiên đều biến mất, tiếp cô là một cái ôm rắn chắc, một chút cũng không đau.
“Ngô... cảm ơn...” Cô còn chưa nhìn rõ người tốt bụng giúp mình, liền vội vàng nói lời cảm ơn.
Vừa nhấc đầu lên liền thấy một thiếu niên mặc đồng phục, khí chất độc hữu u buồn, thế nhưng lại là Lâm Viễn.
Lâm Viễn tự nhiên thấy Cố Diên, cô ngái ngày thường rảnh rỗi liền ríu rít bên người anh ta đã vài ngày không xuất hiện.
Lúc này, trong lòng ngực là cơ thể mềm mại thơm tho của thiếu nữ, Lâm Viễn có chút ngốc.
Mà sau khi kinh ngạc qua đi, Cố Diên vội vàng đẩy tay Lâm Viễn ra.
Nhưng một màn này, xui xẻo như thế nào, lại rơi vào tầm mắt của Phong Hi Niên.
Lúc này, bên cạnh Phong Hi Niên là anh em tốt Nguỵ Tử Khiên, đã lâu rồi mới thấy tâm tình Phong Hi Niên tốt như vậy, cậu vốn dĩ cho rằng Phong Hi Niên vạn năm đều không có cảm xúc, trong mắt Nguỵ Tử Khiên, Phong Hi Niên chính là người thắng cuộc trong nhân sinh. Rốt cuộc người nào lớn lên vừa đẹp trai lại còn là một học bá như vậy?
Nhưng buổi sáng hôm nay, cậu rõ ràng cảm giác được tâm tình của Phong Hi Niên rất tốt, vui vẻ giảng cho cậu năm trang đề Olympic.
Tan học hai người đang chuẩn bị đi mua nước, nhưng rõ ràng Phong Hi Niên gặp được người quen ở chỗ cầu thang.
Kia không phải là Cố Diên của lớp năm hay sao? Nguỵ Tử Khiên cảm nhận độ ấm bên người đột nhiêm giảm mạnh. Tuy rằng trên mặt Phong Hi Niên không có biểu tình gì, nhưng khí tràng trên người rõ ràng không đúng.
Con mẹ nó, tại sao cô lại cùng Lâm Viễn ôm nhau?! Nguỵ Tử Khiên nhớ rõ một màn kia trên sân bóng ngày hôm qua, thời buổi này nɠɵạı ŧìиɧ đều trắng trợn táo bạo như vậy sao?
Cố Diên vừa đẩy Lâm Viễn ra liền thấy Phong Hi Niên, cô trực tiếp làm lơ Lâm Viễn, đang muốn mở miệng giải thích, chỉ thấy Phong Hi Niên đi đến bên người cô, chặn ngang đem cô bế lên.
“Cảm ơn cậu đã giúp bạn gái của tôi.” Đáy mắt anh có sóng ngầm, ngang nhiên ôm Cố Diên rời đi.
Lâm Viễn vốn định đi tìm giáo viên, không biết vì sao anh ta cảm thấy dưới chân đột nhiên nặng trịch, bạn gái, bọn họ đang hẹn hò?
Mà Nguỵ Tử Khiên lại càng ngây ra như phỗng, cậu mới nghe Phong thần nói cái gì?
Bạn gái?!