Vong Quốc Công Chúa Tiện Nữ

Chương 6. Ngậm Ꮯôn Ŧhịt̠ tướng quân (H)

Cơ thể liên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khiến Triệu Giai Tinh cô cùng khó chịu, nàng liên tục vùng vẫy đôi tay thoát khỏi sự trói buộc. Nàng muốn chạm tay vào vυ', vào tiểu huyệt, nhưng tiếc nàng không thể, nàng bất lực bật khóc rêи ɾỉ:"Ưm, ưm, khó chịu quá, mau thả ta ra", nàng ngước đôi mắt đầy sương mù lên nhìn hắn, nhưng hắn khoanh tay trước ngực, mặc kệ nàng mà lên tiếng:

"Vậy nàng cầu xin ta đi", thấy nàng dù khó chịu vẫn không lên tiếng cầu xin, hắn nhếch miệng, xoay người mở cửa gọi nha hoàn:

"Người đâu, chuẩn bị thức ăn và rượu", Thúy Liễu tiến lên:

"Vâng, thưa tướng quân", sau đó lui ra ngoài.

Hoắc Trì mặc kệ không đóng cửa phòng, bất chấp thị vệ canh giữ bên ngoài, ngẩng đầu lên là có thể cảnh xuân sắc quyến rũ của mĩ nhân trong phòng. Hắn xoay người, ngồi lên ghế, ngắm nhìn khuôn mặt khó chịu của mỹ nhân. Hắn tin chắc, nàng phải mở miệng cầu xin hắn, bởi vì thuốc dùng trong lúc thị tẩm là thuốc cấm, bắt buộc phải được giải bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, nếu không sẽ vô cùng khó chịu.

Lát sau, nha hoàn đã đưa thức ăn và rượu vào, rồi dẫn đầu lui ra ngoài, đồng thời khép cửa lại, Hoắc Trì không quản các nàng, vừa ăn vừa uống vừa ngắm nhìn mỹ nhân, nó khiến hắn say mê không dời mắt.

Cuối cùng, dù làm gì nàng vẫn không thoát khỏi cơn ngứa ngáy, nàng mở miệng cầu xin:

"Cầu xin ngươi, tướng quân, giúp ta", Hoắc Trì bật cười:

"Nàng cầu xin ta cái gì, nói rõ ra, ta mới giúp nàng được", nghe vậy nàng bật khóc, lắc đầu nói:

"Ta không biết, ta khó chịu, ta ngứa ngáy", Hoắc Trì tiếp tục dẫn dụ nàng nói ra những lời dâʍ đãиɠ:

"Ngứa ư, ngứa ở đâu, cần ta làm hì", nàng nói:

"Vυ' ta ngứa, tiểu huyệt, hậu huyệt đều ngứa", Hoắc Trì bật cười lớn:

"Vậy nàng nói theo ta. Cầu xin Hoắc tướng quân ngậm vυ' của nô tỳ, đút côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của nô tỳ", nói xong hắn cầm ly rượu lên uống, để tránh cơn xúc động, tiến lên dày vò nàng.

Nghe những lời hạ lưu đó, nàng không sao nói ra khỏi miệng được, nhưng không ngăn được cơn ngứa dâng lên, nàng không tự chủ được, buộc miệng thốt lên:

"Cầu xin người, tướng quân tha cho ta, cầu xin người ngậm vυ', đút côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt của nô tỳ", nói xong những lời đó, nàng bật khóc nức nở.

Hoắc trì trầm giọng ra lệnh:

"Bò lại đây", nghe vậy Triệu Giai Tinh ngồi dậy đi về phía Hoắc Trì, nhưng mới đi một bước, Hoắc Trì đã nổi giận:

"Ta bảo ngươi bò, dùng chân tay bò, không bảo ngươi đi, ngươi không nghe rõ lời ta nói sao", Triệu Giai Tinh đứng đờ người ra, không ngờ tên Hoắc tướng quân này biếи ŧɦái như thế, không những bắt nàng nói những lời đáng xấu hổ còn bắt nàng lại. Tại sao lại nhục nhã nàng như thế, nàng đã làm gì sai chứ.

Nhưng cuối cùng, Triệu Giai Tinh cũng khuất nhục mà bò tới trước mặt hắn, ngửa đầu lên nhìn.

Hoắc Trì vô cùng khoái chí, nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt vời, đag bò về hướng hắn, quỳ xuống bên cạnh hắn, ngước mắt lên nhìn, cứ như một con chó nhỏ, hắn thoả mãn lên tiếng:

"Dùng miệng kéo quần bản tướng ra", biết không thể phản kháng, nàng đành nhục nhã làm theo yêu cầu hắn, khi dùng miệng kéo qυầи ɭóŧ hắn ra, một cự vật to lớn đập vào mặt nàng, khiến nàng choáng váng, thì ra đây là thứ chọt vào lưng nàng lúc sáng.

Thấy nàng ngẩn người, nhìn chằm chằm vào vật to lớn của hắn, tràn đầy nghi hoặc, hắn bật cười, cầm nó lên nói:

"Biết đây là thứ gì không, là côn ŧᏂịŧ, là thứ dùng giải ngứa cho tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của ngươi", nghe vậy nàng đỏ mặt, xấu hổ quay mặt đi. Nhưng Hoắc Trì nào để nàng thực hiện, hắn nắm cằm nàng ra lệnh:

"Dùng miệng của ngươi hầu hạ nó, lát nữa nó mới thoả mãn ngươi", nàng không tin vào tai mình, hắn cứ nhiên bắt nàng dùng miệng ngậm thứ xấu xí ghê tởm đó. Nhận thấy ánh mắt ghê tởm của nàng, hắn nắm mũi nàng, bắt ép nàng mở miệng rồi đút côn ŧᏂịŧ vào miệng nàng, hắn ra lệnh:

"Ngươi thử cắn nó, ta sẽ đưa ngươi ra cho tất cả thị vệ ngoài kia, gian da^ʍ chết ngươi", nghe vậy nàng khuất nhục mà ngậm thứ ghê tởm đó.

Côn ŧᏂịŧ Hoắc Trì được bao bọc trong cái miệng ấm nóng của nàng, hắn sung sướиɠ rên lên, bắt đầu hướng dẫn nàng:

"Dùng lưỡi của ngươi xoay quanh qυყ đầυ, di chuyển miệng lên xuống, đừng quên dùng tay hầu hạ hai túi thịt phía dưới"

Triệu Giai Tinh nghe hắn hướng dẫn liên tục làm theo, đầu tiên dùng lưỡi đá quanh qυყ đầυ, một lát lại ngậm thêm côn ŧᏂịŧ, tay thì xoa nắn hai túi phía dưới, Hoắc Trì thở càng lúc, càng nặng, hắn nhìn nàng quỳ dưới đất, dùng miệng hầu hạ côn ŧᏂịŧ của hắn, liền nói:

"Cái miệng này thật da^ʍ tiện mà, thật xứng dùng nó để hầu hạ nam nhân. Sướиɠ chết bản tướng quân rồi. Công chúa dâʍ đãиɠ, công chúa da^ʍ tiện, dùng miệng hầu hạ côn ŧᏂịŧ nam nhân"

Càng nói, hắn càng thấy hứng thú, nắm tóc nàng, di chuyển hông, côn ŧᏂịŧ liên tục ra vào trong miệng nàng một cách nhanh chóng. Triệu Giai Tinh choáng váng đầu óc, đầu bị hắn giữ chặt, côn ŧᏂịŧ tiến sâu vào cổ họng khiến nàng khó chịu.

Cổ họng thiết chặt côn ŧᏂịŧ, khiến Hoắc Trì không kiên trì nổi, liên tục bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cổ họng nàng. Không kịp phòng bị, Triệu Giai Tinh đón nhận một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào cổ họng. Đã thế hắn còn không rút côn ŧᏂịŧ ra, mà tận hưởng cơn co rút của cổ họng nàng, ra lệnh:

"Nuốt hết xuống cho bản tướng quân", không còn cách nào khác, côn ŧᏂịŧ trong miệng khiến nàng không nhổ ra ngoài được, đành nuốt xuống

Thấy vậy Hoắc Trì cười phá lên, nhìn khuôn mặt của nàng, hỏi:

"Ăn ngon không", đổi lại là tiếng ho sặc sụa của nàng, muốn móc thứ ghê tởm đó ra, nhưng không được, cơn ngứa trong cơ thể lại tiếp tục dâng lên.