Đêm tối bao trùm cả thành phố, Mộ Cảnh Thâm ngồi ở sofa quay mặt nhìn ra bên ngoài bầu trời với phong thái lãnh đạm, khé môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, lắc lư ly rượu vang trong tay, ánh mắt sắc bén sâu thẳm chất chứa nhiều suy nghĩ hận thù.
Dáng người của Mộ Cảnh Thâm rất cao lớn dũng mãnh, bờ vai rộng lớn vững chãi, l*иg ngực vạm vỡ, nhìn rất oai phong và lịch lãm, khiến nhiều tiểu thư danh giá say mê đến điên đảo thần trí.
Nhưng chỉ tiếc, anh là hoa đã có chủ!1
Mộ Cảnh Thâm sử hữu tính cách bình tĩnh, quyết đoán, kiêu ngạo và lạnh lùng của ba. Tám năm trên thương trường, chỉ cần nghe đến tên hai anh em nhà Mộ thì ai ai cũng phải vỗ tay tán thưởng, vô cùng ganh tị với Mộ Duật Hành vì có hai người con trai rất ư là ưu tú.
Bỗng nhiên lúc này điện thoại của Mộ Cảnh Thâm reo lên, anh nhướn người dậy đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay thon dài chạm vào màn hình điện thoại, rất nhanh trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đang phụng phịu như đang làm nũng.
Cô gái này sở hữu khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt vô cùng thu hút và quyến rũ đến kỳ lạ, sóng mũi cao vυ't, đôi môi trái tim uốn lượn mềm mại...
Thật ra cũng chẳng ai xa lạ, cô gái này chính là con gái của Lãnh Huyết và Mạc Kỳ Vân, tên là Lãnh Nhược Vũ, năm nay đã 23 tuổi.
- Anh, em về nhà rồi!
- Ừ, em ăn gì chưa?
- Em ăn rồi.
- Nhược Vũ, tuần sau em xin nghĩ một tuần được không? Anh muốn dẫn em về ra mắt với ba mẹ anh.
Lãnh Nhược Vũ mím môi, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn vào màn hình điện thoại.
Dù đã yêu nhau hai năm nhưng cả hai hoàn toàn không công khai, dĩ nhiên ba mẹ hai bên cũng không ai biết.
- Chúng ta yêu nhau cũng lâu như vậy, chẳng lẽ em không muốn ra mắt với ba mẹ anh sao, chúng ta cũng nên công khai rồi.
Không đợi Lãnh Nhược Vũ trả lời, Mộ Cảnh Thâm đã lên tiếng nói tiếp...
Thật sự bây giờ anh muốn kết hôn rồi!
Những gì trong hai năm qua anh gieo cũng nên thu hoạch.
- Dạ, em sẽ sắp xếp công việc.
Giọng nói ngọt ngào có chút ngại ngùng vang lên...
Ai mà chẳng thích ngày ngày được ở bên người mình yêu. Yêu xa thật sự rất khó, mỗi lần nhớ anh chỉ để mong đến cuối tháng anh bay sang thăm, những lần ra sân bay tiễn anh về nước đều sụt sùi nước mắt, luyến tiếc chẳng muốn rời xa.
- Mệt không? Hay nghỉ ngơi sớm đi em.
Mộ Cảnh Thâm quan tâm hỏi, từng bước đi lại giường nằm xuống.
- Em không mệt.
Lãnh Nhược Vũ cười tủm tỉm trong điện thoại, vùi khuôn mặt vào gối xấu hổ, trong đầu tưởng tượng ra một ngàn cảnh tượng lãng mạn, trái tim đập loạn nhịp, trong lòng vô cùng mong đợi đến ngày đó.
Hai năm yêu xa nhưng chưa bao giờ Mộ Cảnh Thâm làm điều gì cho cô thất vọng, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng. Những lúc cô giận hờn vô cớ, ghen tuông vớ vẩn, nhưng anh cũng không lớn tiếng trách móc, cứ dịu dàng giải thích cho cô hiểu...
- Nhược Vũ, anh nhớ em.
Trái tim của Nhược Vũ mềm nhũn, trời ơi, Mộ Cảnh Thâm lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng nói chuyện ngọt ngào với cô, làm cô muốn giận cũng không thể giận được.
- Anh dẻo miệng.
Giọng cười trầm thấp vang lên, bên kia Nhược Vũ cũng đang chúm chím môi cười, chỉ cần nghĩ sau này cả hai có nhau là trái tim cô tràn ngập hạnh phúc.
Cô đã cho anh mọi thứ, từ trái tim đến thân thể thuần khiết, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy hối hận, đơn giản là vì cô rất yêu anh...Mộ Cảnh Thâm!
- ---------------
Ngày hôm sau ở Mộ gia được một phen chấn động khi Mộ Cảnh Thâm tuyến bố rằng muốn kết hôn, mặc dù trước đó cả nhà không thấy anh quen ai hay thích ai. Trình Ngữ Lam nghi ngờ rằng anh lại nối bước của Mộ Duật Hành, ép cưới con gái nhà người ta.
- Cảnh Thâm, con chắc chắn chứ?
Trình Ngữ Lam nghiên đầu, ánh mắt dò xét, đổi lại là cái gật đầu chắc nịch của anh.
Mộ Duật Hành mỉm cười, ông rất tôn trọng những quyết định của con cái, đặc biệt là chuyện tình cảm. Tuy ông cũng chẳng muốn kết thông gia với Lăng Lập Thành, nhưng vì con ông đành ép bụng đồng ý, chứ trong lòng chẳng vui sướиɠ gì cả.
- Được rồi, hay là tối nay con dẫn bạn gái về ăn cơm. Sau đó ba mẹ sẽ qua thưa chuyện, ba mẹ luôn tôn trọng quyết định của con.
Mộ Duật Hành lên tiếng, cầm tách trà lên uống một ngụm.
Con cái hạnh phúc, có một gia đình nhỏ riêng, đó là đều ông mong muốn trước khi nhắm mắt.
- Tuần sau con sẽ dẫn cô ấy về, hiện tại cô ấy đang bận công việc.
- Ừ.
Mộ Cảnh Thiên gật đầu, khé môi nhếch lên nụ cười bí hiểm, đôi mắt nheo lại nguy hiểm thâm sâu và khó lường, khuôn mặt lạnh lùng tỏ ra một luồn sát khí đáng sợ.1
Mộ Cảnh Thâm đang muốn gì đây?
...
Một tuần sau.
Người đàn ông uy nghiêm đứng bên ngoài sân bay, dáng vẻ kiêu ngạo, đeo cặp kính râm màu đen, một tay đang cầm một bó hoa hồng lớn, một tay thì đút vào trong túi quần âu, ánh mắt quan sát nhìn vào bên trong. Dáng vẻ này làm cho những cô gái có mặt ở sân bay phải thèm thuồng, mê mệt. Chỉ cần nhìn sơ qua thì đã biết đây là nhân vật lớn, nhìn kỹ thêm một chút thì đã xác định người này là Mộ Cảnh Thâm, đại thiếu gia của Mộ gia, tổng giám đốc của Mộ thị.
Lúc này người con gái xinh đẹp mặc trên người một chiếc váy bó sát, khoe những đường cong gợi cảm và thu hút kéo vali đi ra. Nhìn thấy người mình yêu thương, ngày đêm mong nhớ, cô liền mỉm cười chạy ù đến nhào vào lòng anh cho thỏa mãn nhớ nhung.
- Không sợ té à?
Mộ Cảnh Thâm mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh mềm mượt của Lãnh Nhược Vũ, cúi xuống hôn vào trán cô đầy sự cưng chiều.
- Có anh, chẳng sợ gì cả.
- Tặng em.
Mộ Cảnh Thâm kéo nhẹ cô ra, đưa bó hoa hồng lớn cho cô.
Lãnh Nhược Vũ cười tít mắt nhận lấy bó hoa, khuôn mặt không giấu được sự hạnh phúc mãn nguyện, nhướn người lên hôn vào môi anh giữa đám đông như đánh dấu chủ quyền.
- Cảnh Thâm, có anh thật hạnh phúc.