Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 4

Chương 4: Con gái theo đuổi con trai như cách núi Thái Sơn
Tâm trạng vừa bình thường trở lại đã tụt xuống đáy vực, cô chào Thang Bồng và Mặt Trứng Cá rồi quay người ủ rũ.

Tô Nghệ chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng không biểu hiện gì, chỉ giúp Khinh Vãn khiêng va li lên phòng.

- “Khinh Vãn, Phạm Như Sênh chưa có bạn gái đâu!”.

Khi hai người đang khiêng chiếc va li to, Tô Nghệ đột nhiên mở miệng nói.

Giọng của Khinh Vãn nghe có vẻ buồn buồn: “Thực sự từ trước đến giờ mình chưa từng thích một ai, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim lại nhảy loạn xạ lên, còn anh ấy đến nhìn mình một cái cũng chẳng thèm!”.

- “Thế thì hắn ta đúng là đồ có mắt không tròng rồi!”. Tô Nghệ bực tức: “Con trai đều như thế cả, càng đẹp trai thì càng làm cao, Khinh Vãn, nếu cậu đã thích hắn ta như vậy thì nên chủ động hơn, vui vẻ hơn dũng cảm hơn, thấy theo đuổi được thì theo, không được thì cũng đừng lấy đó mà buồn rầu, đừng như Lâm Đại Ngọc suốt ngày rầu rĩ u uất”.

- “Theo đuổi anh ấy, nói thì dễ, nhưng bằng cách nào mới được chứ?”.

- “Cái này thì cậu yên tâm đi, ngày mai mình sẽ điều tra ra thời gian biểu của Phạm Như Sênh!”.

- “Thời gian biểu?”.

- “Đúng vậy! Trước khi “chấm” anh chàng này, chẳng phải là cậu nên tìm hiểu một chút về cuộc sống và tính cách của đối phương sao? Trước đây mình có một người bạn học, bao năm thầm thương trộm nhớ chàng trai nhà đối diện, vẫn chưa có gì nhưng đã muốn thề nguyền bên nhau, sau này được bạn bè giới thiệu, mới phát hiện tính cách của người ta thuộc loại mà cô cực kỳ dị ứng, càng tiếp xúc nhiều thì càng thêm chán ghét, cuối cùng đến làm bạn cũng chẳng thành. Cho nên, cậu á, phải nghĩ thoáng một chút, thế giới này cực kỳ phức tạp, không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài, “Biết người biết mặt chẳng biết lòng” mà!”.

Khinh Vãn im lặng, tuy cô không phản bác, nhưng trực giác cho cô biết rằng: Phạm Như Sênh tuyệt đối không phải là loại con trai mà cô ghét.

Ngày hôm sau, với tốc độ siêu phàm Tô Nghệ đã lấy được thời gian biểu của Phạm Như Sênh.

Đám fan của Phạm Như Sênh đúng là không phải hạng tầm thường, một tuần anh ta lên lớp mấy buổi, đi gia sư mấy lần, làm bao nhiêu việc, đều điều tra rõ ràng. Dựa vào các mối quan hệ của Tô Nghệ trong trường học, cô đã lấy được những thông tin đó rất dễ dàng.

- “Phù, phù… Cậu xem này, cậu xem này! Phạm Như Sênh, hắn có phải là con người nữa không? Trừ lên lớp mỗi ngày, tối thứ hai, thứ ba, thứ tư đi gia sư; tối thứ năm, thứ sáu làm trợ giảng; hai ngày nghỉ đều làm thêm tại nhà hàng, mà còn làm đến tận mười giờ tối. Hèn gì hôm qua đã muộn thế rồi mà vẫn gặp hắn ta. Nghe nói hoàn cảnh nhà hắn không được tốt lắm, một mình bà mẹ nuôi hai anh em hắn khôn lớn. Học phí đều do làm thêm kiếm được, còn học bổng hàng năm của hắn đều để dành cho em gái học cấp ba!”.

Ngồi trong phòng học, Tô Nghệ cầm một tờ giấy, kể lể không biết mệt mỏi.

Khinh Vãn vừa nghe, vừa cảm thấy trong lòng buồn rười rượi, đột nhiên ánh mắt của cô bị hai từ trên bản báo cáo thu hút: “nhận nuôi…”. Cô chỉ vào hai từ đó, ngẩng lên cắt ngang lời Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, ở đây viết Phạm Như Sênh là con nuôi?”.

- “Đúng rồi!”, trái với sự kinh ngạc của Khinh Vãn, Tô Nghệ có phần trấn tĩnh hơn: “Phạm Như Sênh và em gái đều được một người phụ nữ nhặt rác nhận về nuôi, xã hội bây giờ, người càng nghèo càng có lòng nhân ái, bà Phạm nhặt rác để nuôi anh em Phạm Như Sênh khôn lớn, Phạm Như Sênh thật hiếu thuận, thành tích học tập từ tiểu học đã rất cao, khi vào cấp hai đã đi làm thuê, nhưng lúc đó anh ta mới là một đứa trẻ thì có thể làm được gì nhỉ? Ngoại trừ việc lau bàn, quét dọn thì mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn một trăm tệ, em gái vì nhường anh trai học đại học nên mười tuổi mới bắt đầu học tiểu học, lớn hơn những đứa trẻ bình thường khác rất nhiều nên cũng hay bị trêu ghẹo… ”. Nói xong, Tô Nghệ còn buông một câu cảm thán: “Những điều này đều nghe người ta nói, giờ mới hiểu tại sao mấy cô gái đó lại cuồng si đến vậy, Phạm Như Sênh quả đúng là một đại thần tượng, một con gián đánh cũng không chết, trong hoàn cảnh ấy mà có thể trưởng thành như thế, nếu như đổi lại là tớ, thì tớ đã chết vùi dưới đất rồi!”.

Nghe Tô Nghệ pha trò nhưng Khinh Vãn không cảm thấy buồn cười, thảo nào từ nhỏ đến lớn, anh đều đem đến cho mọi người cảm giác thật xa cách, trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn nhường ấy thì đến một người ngay từ tấm bé chưa từng phải lo lắng về cái ăn cái mặc như cô cũng có thể tưởng tượng ra phải cần biết bao nhiêu nghị lực, khi cô đang nũng nịu bên cha mẹ thì Phạm Như Sênh đang làm gì?

Tô Nghệ chống cằm liếc nhìn Khinh Vãn, cô biết ngay rằng bạn mình đang đau lòng thay cho Phạm Như Sênh, cũng phải thôi, thân thế của Phạm Như Sênh còn thảm thương hơn cả các trang anh hùng liệt sĩ. Nhưng đó chẳng phải là thứ mà người ta vẫn thường nói “con nhà nghèo thì sớm thành tài” hay sao? Nếu không thì e rằng bây giờ trường đại học H đã không có Phạm Như Sênh rồi!

- “Nếu như…”, Khinh Vãn mím chặt môi: “Nếu như mình cũng đi làm thêm trong nhà hàng, Tiểu Nghệ, cậu nói xem, liệu anh ấy có đồng ý kết bạn với mình không?”.

Tô Nghệ đang chống cằm bỗng “khậc” một tiếng, tay trượt ra khỏi cằm.

Không phải chứ? Cô gái ngoan ngoãn này lại đi làm thêm vì một tên con trai? Sức hấp dẫn của cái tên Phạm Như Sênh này đúng là kinh người!

- “Thế cậu không để ý gì à?”.

- “Để ý cái gì?”.

- “Gia cảnh nhà Phạm Như Sênh không được tốt, cho dù hắn ta có trở thành bạn trai cũng không thể cả ngày hai mươi tư trên hai mươi tư giờ đưa đón cậu được, theo số liệu trên bản báo cáo thì hắn chẳng thể dành cho cậu nổi mười phút, bạn trai như thế… cậu vẫn muốn hả?”. Con gái thời nay đều rất thực tế, ai chẳng mong tìm được một người bạn trai giàu có để ngày ngày cung phụng.

- “Tiểu Nghệ, cậu nghĩ đi đâu vậy? Mình chỉ muốn làm bạn với anh ấy thôi!”.

Nhìn gương mặt đang ửng hồng của bạn, Tô Nghệ mân mê cằm nói: “Có thật chỉ là bạn thôi không?”.

- “…”.

- “Mình thấy đâu có đơn giản như thế!”.

Khinh Vãn lườm cô một cái: “Thôi được, mình thích anh ấy, không sai! Nhưng trước khi anh ấy thích mình, mình nghĩ… đầu tiên làm bạn thì cũng đã tốt lắm rồi!”. Nói xong, cô liền nhớ lại lúc ở nhà hàng tối hôm trước, cũng câu nói đó của Phạm Như Sênh: “Sau khi là bạn thì sao? Chẳng phải là muốn làm bạn trai à?”. Anh ấy tiên đoán sự việc sao mà chính xác đến vậy? Điều này có thể tính là sở trường không nhỉ?

Nhưng những điều anh nói không hề sai, cô thừa nhận mình có ý với anh, từ nhỏ đến lớn những gì cô muốn cha cô đều đáp ứng hết. Bắt đầu từ bây giờ, Như Sênh, cô muốn dùng khả năng của chính mình để có được anh.

Nhiều khi nghĩ chỉ là nghĩ vậy thôi, còn muốn hành động thực tế còn cần phải có chút dũng khí.

Từ lúc Tô Nghệ nắm được thời gian biểu của Phạm Như Sênh, Khinh Vãn đã chắc chắn cô ấy là một người thuộc trường phái hành động, chưa đầy một tuần, Tô Nghệ đã mang về một tin vô cùng bất ngờ. Cô ấy đã nhờ Thang Bồng liên hệ với chủ nhà hàng, cuối tuần này hai người có thể cùng nhau đến đó làm việc.

Khinh Vãn hỏi tại sao Tô Nghệ cũng muốn đi làm thêm, cô ấy vỗ vỗ ngực đáp rằng: Chặng đường tình cảm của người bạn thân thiết mà không có cô tham dự thì sao có thể gọi là bạn bè được chứ? Thực ra cô ấy sợ một mình ở trường học sẽ rất vô vị, nên đi theo để cổ vũ tinh thần.

Tô Nghệ vốn không phải là kiểu người có thể ngồi yên một chỗ, Khinh Vãn mỉm cười, cuối tuần này chính là thời khắc mà cô vô cùng mong chờ.

- “Anh Phạm, xin chào! Từ bây giờ em bắt đầu là đồng nghiệp mới của anh, mong anh quan tâm nhiều hơn nha!”. Khinh Vãn đứng trước gương tự lẩm bẩm một mình rồi bật cười. Không được, thêm từ “nha” vào có vẻ hơi nũng nịu, giống như một cô gái mơ mộng trong phim thần tượng Đài Loan, cô vừa đánh răng, vừa soi gương để tập các điệu cười khác nhau để xem kiểu nào phù hợp nhất.

Hay nghiêng nghiêng đầu, cười híp mắt? Vẫn không được, so với lúc nãy còn có vẻ ướŧ áŧ hơn, cô nhìn mà nổi cả da gà.

- “Khinh Vãn cậu ở trong đó làm gì đấy, mau ra đi, mình không chịu được nữa rồi!”. Tô Nghệ đập cửa.

- “Cậu mau ra đi!”. Trần Kiều Kiều ngoác miệng cười: “Cậu không ra ngay thì Tô Nghệ bĩnh ra quần bây giờ!”.

Cuối tuần, theo thói quen, Phạm Như Sênh dậy rất sớm, không khí se se lạnh, anh phải tranh thủ thời gian đi mua cho em gái vài bộ quần áo mới, Như Tiêu luôn mặc đồng phục, giặt nhiều đến mức bạc phếch. Không phải là anh không mua quần áo cho cô, nhưng cứ mua về là cô đều trân trọng như giữ gìn châu báu, chỉ mặc vài lần. Ngoảnh đi ngoảnh lại, người đã lớn hơn, không thể mặc vừa được nữa, nhưng cô không bỏ những bộ quần áo đó đi mà vẫn treo gọn gàng.

Như Tiêu rất gầy, lại có đôi mắt to trong sáng như biết nói.

Có lẽ do ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình nên ngoài anh trai ra cô không nói chuyện với những người khác, tuy thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu lớp nhưng quan hệ với bạn bè thì lại không được tốt lắm.

Hiện tại, cô đang trong giai đoạn phát triển chiều cao nên mỗi tuần anh đều mua thêm ít thực phẩm bổ dưỡng mang về để mẹ nấu cho cô. Vì mẹ không biết dùng thẻ ngân hàng, nên hàng tháng anh đều đưa tiền cho Như Tiêu cầm, vả lại trí nhớ của bà cũng ngày càng giảm sút, luôn không nhớ mình đã để tiền ở đâu.

Hôm qua anh đã xin ông chủ, buổi chiều có thể nghỉ sớm một chút, đầu anh đang rối như tơ vò vì không biết nên mua thứ gì. Anh cũng đã bảo Như Tiêu tự đi mua đồ, tuy nói đến mỏi cả miệng, cô cũng gật đầu đồng ý, nhưng chẳng bao giờ tự đi mua cả. Như Tiêu là một cô gái rất hiểu chuyện, biết hoàn cảnh gia đình nên không bao giờ tiêu xài hoang phí.

Vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy có hai bóng người đang đứng trước cửa nhà hàng.

Người con gái đó cũng có đôi mắt to thuần khiết giống như Như Tiêu.

Khinh Vãn và Tô Nghệ đã đợi ở đó từ rất lâu, do Khinh Vãn quá căng thẳng, kiên quyết lôi Tô Nghệ đang ngủ ngon lành ra khỏi giường, đến sớm nửa tiếng đứng đợi ở đây.

Trong lúc Tô Nghệ đang càu nhàu, Khinh Vãn phóng tầm mắt ra xa và bắt gặp hình bóng khiến tim cô loạn nhịp. Trong khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy sự ngạc nhiên đang hiện rõ trong ánh mắt anh, cuối cùng, cô đã nhìn thấy một cảm xúc khác ngoài sự lạnh lùng dửng dưng trên mặt anh.

Khinh Vãn cười thật rạng rỡ, nụ cười mà cô đã cùng Tô Nghệ tập không biết bao nhiêu lần trước gương: “Chào buổi sáng!”.

Thực sự là còn rất sớm.

Sau phút ngạc nhiên, ngay lập tức khuôn mặt Như Sênh lại trở về vẻ lãnh đạm thường ngày: “Sao các cô lại ở đây?”.

- “Bọn em cũng làm thêm ở đây”. Cô trả lời rất tự nhiên.

- “Nghĩa là sao?”.

- “Nghĩa là… em và Tô Nghệ bắt đầu làm thêm tại đây từ hôm nay!”. Cô mỉm cười: “Cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta không những là bạn học mà còn là đồng nghiệp nữa!”.

Như Sênh nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, anh mím chặt môi, lẳng lặng móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Dường như với anh, hai người phía sau chẳng khác nào không khí.

- “Này, này… Phạm Như Sênh!”. Khinh Vãn vội vàng đuổi theo anh: “Hôm qua ông chủ có nói với em rằng: Em và Tô Nghệ đến sớm một chút để anh hướng dẫn cho quen dần với môi trường làm việc!”.

Như Sênh đang thay đồng phục làm việc, không thèm đếm xỉa đến cô.

Khinh Vãn vẫn không nản lòng mà còn lượn đến trước mặt anh: “Sao anh không chú ý đến em? Đợi lát nữa nếu ông chủ đến mà em chưa nắm được nội quy ở đây, bị mắng thì làm thế nào?”.

- “Không liên quan đến tôi!”.

Đúng là núi băng mà!

Khinh Vãn thầm rủa nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào: “Anh không hướng dẫn em cũng được, đợi chút nữa ông chủ hỏi, em sẽ nói rằng anh cố ý không để ý đến chúng em!”.

Đùa gì đây!

Như Sênh trừng mắt nhìn cô: “Cô…”.

- “Em là Tống Khinh Vãn!”. Cô vội vàng khai báo tên tuổi.

- “Cô Tống”, Như Sênh hít một hơi thật sâu, nói: “Cô ăn no nên rửng mỡ đấy à, định mang tôi ra làm trò đùa hả”.

- “Em không có!”. Khinh Vãn nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: “Em chỉ muốn kết bạn cùng anh nhưng anh lại không đồng ý nên em chỉ có thể làm cách này thôi!”.

Theo thói quen, Như Sênh lại mím chặt môi im lặng, vòng qua trước mặt cô đi làm việc.

Khinh Vãn vội vàng đi theo.

Đồng phạm Tô Nghệ đứng bên cạnh trợn tròn mắt: Đó là Khinh Vãn mà cô từng quen biết sao? Không thể ngờ được, cô bạn học Khinh Vãn vẻ ngoài vốn yểu điệu thục nữ, nhưng nội tâm lại… mãnh liệt thế!

Như Sênh bị bám riết, không biết làm thế nào đột nhiên quay người lại, Khinh Vãn không lường được đã đâm sầm vào ngực anh.

- “Á!” Như Sênh không kêu thì thôi mà cô lại kêu lên trước: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý!”. Ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

Ngẩng đầu thấy Như Sênh đang trừng mắt nhìn, Khinh Vãn vội khép nép cúi đầu chẳng dám hé lời. Sao cô lại ngốc thế cơ chứ, chắc chắn là lại làm anh không vui rồi, vốn dĩ anh đã không ưa cô, bây giờ một chút thiện cảm ắt cũng chẳng còn!

Trong khi cô đang buồn bã một mình thì một âm thanh từ ngoài cửa vọng đến, ba người cùng quay đầu nhìn ra, ông chủ đang từ cửa đi vào, nhìn thấy họ, mắt chớp chớp có chút ngạc nhiên rồi cười nói: “Như Sênh, hôm nào cũng đến sớm vậy! Tôi quên không nói với cậu, đây là hai nhân viên mới, cũng là sinh viên trường cậu, tôi bảo họ hôm nay đến sớm hơn một chút để cậu giới thiệu cho quen dần với công việc!”.

Ông chủ chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp, nhìn vẻ ngoài rất có cảm tình, gặp ai cũng cười híp mí cho nên còn có biệt danh là Phật Di Lặc.

Như Sênh do dự một hồi rồi nói: “Không thể để Tào Châu hướng dẫn họ sao?”.

- “Cậu ta lúc nào cũng lười chảy thây, việc của mình còn chẳng xong, sao có thể hướng dẫn các cô ấy được!”. Phật Di Lặc vừa nói vừa cười ha hả.

- “Ở đây, cậu là người chăm chỉ nhất, cho nên mới phải nhờ đến cậu, mọi việc trong cửa hàng có cậu là tôi yên tâm nhất đấy!”.

- “Vâng, em biết!”. Như Sênh gật đầu, không nói gì thêm rồi quay lại làm việc.

Khinh Vãn ngẩn ra một lúc rồi vội vàng bám theo.

Tô Nghệ tự giác né vào cạnh ông chủ mà không đi cùng, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Đi đến hành lang đại sảnh, Như Sênh đột ngột quay người lại lần nữa, Khinh Vãn vội vàng dừng bước mới không đâm sầm vào anh, trong lòng thầm than: May mà có chuẩn bị trước! Nhưng anh ấy vẫn luôn không báo trước quay người lại khi người khác không có chút phòng bị nào sao?

Cô muốn cười với anh nhưng ngẩng đầu lên liền bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh, muốn cười cũng chẳng thể cười nổi.

- “Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”. Như Sênh mắm môi mắm lợi, gằn lên từng tiếng một.

- “Em đã nói rồi mà, em muốn kết bạn với anh!”. Cô trả lời đến là thành thực.

- “Nhưng… tôi không muốn kết bạn với cô!”.

Lời nói thẳng dù không ác ý nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

Hai tay Khinh Vãn nắm chặt lấy nhau, trong lòng đã bị tổn thương, nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào: “Lý do? Lý do vì sao không muốn kết bạn cùng em?”.

… Không muốn là không muốn, lại còn cần có lý do ư?

- “Anh không trả lời, tức là không có lý do… Anh không phải trừng mắt lên với em như thế, em không có ác ý, thực sự là chỉ muốn làm bạn với anh thôi…”. Nếu có thể, làm bạn trai cũng được! Nhưng câu đó chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Em hứa sẽ không làm lãng phí thời gian cũng như quấy rầy công việc của anh, như thế vẫn còn không được sao?”.

Lo lắng quan sát sắc mặt của anh, trong lòng không ngừng than thở: Ôi… Núi băng vẫn là núi băng, cô đã thành khẩn như vậy mà anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào cả!

Khinh Vãn nghiến chặt răng, nói liều: “Vả lại người cũng đã ở đây rồi, anh cũng chẳng thể bắt em đi được? Còn nữa, em chẳng làm việc gì xấu xa đến mức không thể bỏ qua phải không? Hơn nữa… hơn nữa, cũng không có ai quy định rằng: Anh đi làm được còn em thì không…”.

Anh còn có thể nói gì được nữa?

Như Sênh lực bất tòng tâm, tiếp tục im lặng rồi quay người bỏ đi, chẳng thèm để ý đến cô.

Thế này… liệu có phải là anh không giận nữa? Khinh Vãn trộm cười, nhưng cái kiểu anh bặm môi trông mới đáng yêu làm sao, mảnh như một đường vòng mà khi nhỏ cô vẽ bừa ra.

- “Hi hi, anh Di Lặc! Anh xem Khinh Vãn của chúng ta kìa, bình thường đâu có như vậy”. Tô Nghệ đến bên ông chủ tấm tắc khen Khinh Vãn: “Vốn là một cô gái rất nhút nhát, thế mà bị Phạm Như Sênh hại đến mức thế này đây!”.

Ông chủ bật cười khà khà: “Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi cũng đã từng có thời tuổi trẻ mà. Nhưng cô bạn này là cô gái dũng cảm nhất mà tôi đã từng chứng kiến trong đám con gái theo đuổi Phạm Như Sênh đấy!”.

- “Ơ?”. Tô Nghệ rướn mày, bắt đầu hóng hớt: “Nói như vậy thì đã có rất nhiều cô gái đến đây theo đuổi Phạm Như Sênh à?”.

- “Rất nhiều, nhưng chưa đầy hai ngày đã bị vẻ lạnh lùng của Phạm Như Sênh hạ gục”. Phật Di Lặc hạ giọng nói: “Nhưng từ sau khi Như Sênh đến đây, cửa hàng làm ăn cũng khấm khá lên nhiều!”.

Trong lòng Tô Nghệ toát mồ hôi hột thay cho Khinh Vãn, hóa ra ngày ngày Phạm Như Sênh sống trong sự theo đuổi, ước mong của nhiều người, thảo nào anh ta quá nhạy cảm đối với những cô gái theo đuổi mình. Có khi anh ta lại xem hai cô giống như những cô gái nhìn trai đẹp là si mê cũng nên!



Khinh Vãn chẳng phải là loại con gái yểu điệu, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa.

Chạy bàn nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì mới biết là rất khó.

Cũng như ông chủ đã từng nói, ở đây làm ăn rất tốt, khi mới bắt đầu, thấy mới mẻ họ còn sung sức hăng hái, nhưng sau đó khách càng ngày càng đông, chân tay mỏi nhừ, đầu óc quay cuồng, liên tục mang nhầm đồ cho khách, không phải bàn số sáu nhìn nhầm thành bàn số chín thì cũng là nghe nhầm bàn số bốn ra bàn số mười.

Cả một buổi sáng mắc lỗi liên tục, Tô Nghệ đã kêu khổ ầm ĩ, nhất quyết không làm nữa mà đứng nghỉ bên cạnh, nói ngày mai sẽ xin thôi việc.

Khinh Vãn cũng ù cả đầu, những việc này còn khó hơn học trên lớp rất nhiều. Khi lên lớp chỉ cần ngồi và nghe giảng, ghi nhớ bài giảng là được. Nhưng làm ở đây, không những phải nhớ, đôi chân chạy không ngừng mà còn phải luôn luôn mỉm cười khi phục vụ, cả một buổi sáng không lúc nào được nghỉ ngơi, đến một người dịu dàng như cô mà cũng có chút mất kiên nhẫn.

Thế nhưng khi thấy bóng anh lướt qua là nỗi buồn bực trong lòng cô bị quét sạch, thật vô lý khi anh có thể làm việc thuần thục như thế còn cô thì không thể!

Nếu bây giờ cô thốt ra lời từ bỏ, nhất định anh sẽ xem thường và cho rằng cô chỉ là cô tiểu thư đỏng đảnh! Như vậy thì cả đời này cô đừng mơ đến việc kết bạn với anh.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó là lòng tự tin của cô lại dần hồi phục.

Vì Tô Nghệ sống chết không chịu làm nữa nên phần công việc của cô ấy đều đổ hết cho cô. Lòng tự tin vừa quay lại, cô vội xốc lại tinh thần và đi làm việc. Thực sự là không thể chịu được nếu không thấy bóng anh trong đám người hỗn độn đó, chỉ cần trông thấy anh, cảm thấy anh ở bên cạnh là cô có thể cố gắng hơn nữa.

Tống Khinh Vãn! Mày có thể mà! Cô mỉm cười lấy lại dũng khí trong lòng.

Khi cô đưa phần gà xào ớt tới bàn số mười bảy thì từ bàn thứ mười tám có tiếng gọi: “Bồi bàn, qua đây chút!”.

Khinh Vãn ngó trái ngó phải, vẫn chưa quen với “chức danh” phục vụ nên cô ngây người, một lúc sau mới bước tới hỏi: “Xin hỏi quý khách cần gì ạ”.

Ngồi bàn số mười tám là một đôi tình nhân. Người con trai giơ ra một đoạn dây thép nhỏ và nói: “Đây là thứ mà chúng tôi phát hiện lẫn trong mì, có biết là cái gì không? Là dây thép đấy! Có gì nhầm lẫn chăng? Nhà hàng to thế này mà làm ăn như vậy sao, nếu không phát hiện sớm thì có phải là miệng tôi đã rách rồi không? Gọi ông chủ đến đây gặp chúng tôi!”.

Gặp phải tình huống này, Khinh Vãn không biết xử lý thế nào, định bụng quay đi tìm ông chủ.

- “Đợi một chút!”. Một cánh tay giữ cô lại, Khinh Vãn quay đầu, không ngờ người đó chính là Như Sênh.

Anh không nhìn cô, chỉ ngăn cô lại rồi buông tay ra, mỉm cười với khách hàng và nói: “Xin lỗi, là do chúng tôi sơ xuất. Tôi sẽ bảo nhà bếp làm lại một suất mới, xem như là bồi thường, có được không?”.

- “Làm một suất mới? Vậy cần mất bao lâu?”. Giọng chàng trai đầy bất mãn: “Với lại tôi ăn cũng no rồi, ăn được một nửa mới phát hiện ra mẩu dây thép này, rửa đồ kiểu gì mà lại để rơi vào như vậy, nhỡ không rửa sạch thì… nghĩ đến tôi muốn ói!”.

- “Thành thật xin lỗi!”, Như Sênh nhẫn nại nói: “Xin anh yên tâm, nhà hàng chúng tôi rất có uy tín, chỉ vì hôm nay khách quá đông, khi chế biến đầu bếp lỡ sơ sót, mong anh bỏ qua… Thế này đi, bữa cơm hôm nay của anh chị miễn phí, có được không ạ?”.

Không biết người thanh niên đó còn làu bàu nói những gì nữa thì cô gái bên cạnh kêu to như thể tìm ra châu lục mới: “A… Anh không phải là người rất nổi tiếng ở trường chúng tôi, Phạm Như Sênh đấy chứ?”

Câu nói ấy làm một cô gái khác đang ngồi cạnh bạn trai cũng phải chú ý.

- “A… đúng rồi!”, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đã từng nghe tên Phạm Như Sênh của khoa Y từ rất lâu rồi, trước đây chỉ nhìn qua ảnh mà nay lại là người thật đứng trước mặt khiến cho bọn họ “tim đập chân run”.

Như Sênh gật đầu với họ, không nói gì rồi quay đi.

Cảm thấy người đằng sau vẫn còn đứng ngây ra, anh dừng lại cau mày buông một câu: “Cô vẫn còn đứng đây làm gì hả?” rồi đi thẳng.

Khinh Vãn định thần trở lại, lặng lẽ theo sau anh.

Lúc nãy… lúc nãy là anh đã giúp cô? Có lẽ chỉ có lính mới như cô mới hành động kiểu ấy, khách hàng vừa nói muốn gặp ông chủ thì lập tức đi gọi ông chủ ngay.

Ngẩng đầu lên nhìn hình dáng hao gầy của anh sao trong lòng cô thấy ấm áp đến lạ. Khinh Vãn mệt đến mức cầm cái mâm cũng chẳng nổi, sắp dọn dẹp xong chiếc bàn cuối cùng, quay người lại, Tô Nghệ đã mang tới một cốc trà sữa: “Khổ chưa! Khổ chưa, làm một cốc đi, mình vừa đi mua về đấy!”.

- “Cảm ơn!”. Khinh Vãn đón lấy, uống liền một hơi, trà sữa nóng hổi làm cho dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ nhỏ, dạ dày của Khinh Vãn đã không được tốt, nếu ăn cơm không đúng giờ sẽ bị râm rẩm đau. Hôm nay, vì dậy sớm quá rồi bận rộn đến tận bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, dạ dày của cô bắt đầu “lên tiếng cảnh báo”.

Căn bệnh nhỏ này trừ cha cô ra mọi người đều không biết, nên cũng chẳng có ai nhắc nhở cô.

Tô Nghệ kéo cô ngồi xuống sofa, nói: “Mình vốn định mua ba cốc, nhưng cứ nghĩ đến cái tay Phạm Như Sênh kia nhất định sẽ không biết nhận lòng tốt của người khác nên lại thôi. Khinh Vãn, cậu thực sự định làm việc tiếp ở đây à? Mệt lắm đấy, nhìn cậu bận rộn cả buổi sáng thật khiến người ta đau lòng!”.

Khinh Vãn mỉm cười: “Đó là vì từ nhỏ đã quen sung sướиɠ, bọn mình lớn thế này, mới chịu khổ một chút xíu thế này đã thấm tháp gì?”.

- “Nhưng cũng đâu cần phải khổ đến mức này!”. Tô Nghệ ca cẩm: “Nếu cha mẹ cậu hay tin thì không biết họ còn đau lòng đến thế nào… Cục cưng của nhà chúng ta, từ trước chưa từng chịu khổ, giờ chỉ vì một thằng con trai mà chịu giày vò bản thân thế này?”. Tô Nghệ hạ thấp giọng, cố ý bắt chước tiếng ông Tống trêu cho Khinh Vãn cũng phải phá lên cười.

- “Không đâu, cha mình tất nhiên là rất chiều con gái nhưng cũng luôn ủng hộ mình tự lập. Ông thường nói, thanh niên là phải nếm mùi khó khăn, chỉ có điều mẹ lại không chịu, cho nên đến tận kỳ nghỉ hè thời cấp ba mình mới được đi làm gia sư”.

- “Đi gia sư thời cấp ba? Học sinh giỏi vẫn là học sinh giỏi, chỉ sợ người như mình mà đi dạy thì chỉ có thể dạy người ta chơi game như thế nào, trốn cha mẹ đi chơi ra sao thôi. Nhớ hồi cấp ba mình vẫn như một thằng nhóc, mỗi lần đi chơi đều trèo cửa sổ, cha mình lăm lăm cái roi vừa chỉ vừa quát: Tiểu Nghệ, con lại đi nữa, đi rồi thì đừng có về, về cha sẽ quật gẫy chân. Mình liền làm mặt quỷ trêu cha, khiến cha không thể đánh được. Nhớ có một lần mình thực sự làm cha giận, đến mức lấy cả thắt lưng da để đánh mình, thật là đáng sợ, mình khóc đến xé gan xé ruột, nhưng đánh mình xong ông lại rất đau lòng, lại bị mẹ mình càu nhàu nữa chứ, ha ha!”.

Khinh Vãn thấy Tô Nghệ cười thật sảng khoái, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều: “Cậu bây giờ vẫn giống con trai đấy, mình thật ngưỡng mộ, có thể cười thật to, muốn làm gì thì làm cái đó. Còn mình, từ nhỏ cha đã dạy: Con gái phải biết lễ nghi, không cười quá lớn!”.

- “Không lẽ còn muốn cậu tam tòng tứ đức, tinh thông cầm kỳ thi họa hay sao?”. Tô Nghệ chống cằm: “Xem ra chú Tống đúng là cổ lỗ sĩ! Tống Khinh Vãn, Tống Khinh Vãn, chả trách chú ấy đặt cho cậu cái tên tao nhã đến thế, cậu rất phù hợp nếu sống ở thời cổ đại… Nhưng con gái như thế cũng hay, sau này có thể kiếm được người chồng tốt. Xem mình đây này, đều là do tên Thang Bánh Bao làm hỏng mà, từ nhỏ tính mình đã hùng hùng hổ hổ như con trai, chẳng có đứa con gái nào thèm chơi với mình, lúc đó cậu ta ở đối diện nhà mình nên chúng mình rất thân thiết”.

- “Nói như vậy, cậu và Thang Bồng quen nhau từ nhỏ sao?”.

- “Đúng vậy. Cho nên tay đó chẳng bao giờ xem mình là con gái, thật là đáng ghét!”.

- “Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Quen biết từ nhỏ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện hay ho!

- “Chuyện hay ho thì không có nhưng chuyện cười thì rất nhiều, đa phần đều là tay đó lừa mình”. Tô Nghệ bất bình hớp một ngụm trà sữa lớn, tưởng tượng nếu là máu của Thang Bồng, có lẽ cô sẽ uống sạch trơn.

-Khinh Vãn cười đầy vẻ kỳ quái: “Tiểu Nghệ, lần trước Thang Bồng có nhắc đến chuyện lừa cậu ngồi vào bếp than là như thế nào vậy? Chắc chắn là rất buồn cười? Kể nghe đi!”.

-- “Không kể!”. Tô Nghệ trừng mắt nhìn cô: “Khinh Vãn đáng ghét! Cậu cũng học theo cái xấu à, uổng công mình đã đối xử tốt với cậu như vậy, lại còn mua trà sữa nữa chứ, cậu còn dám cười mình!”.

-- “Mình đâu có cười cậu, chỉ cảm thấy lạ, có thế mà cũng không chịu kể! Đúng là đồ nhỏ nhen!”.

-- “Hứ, nhỏ nhen thì nhỏ nhen, chuyện xưa không nên nhắc lại, mình không muốn nói đâu!”.

-Tô Nghệ không thèm để ý đến cô nữa mà chăm chú uống trà.

-Khinh Vãn trong lòng cười thầm, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều.

-- “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”.

-Lúc đó, tiếng gọi từ đại sảnh vọng đến, tất cả nhân viên của nhà hàng đều quây quần bên một chiếc bàn.

-Nhà hàng này bao cả cơm trưa, nói là bữa trưa nhưng đến đầu giờ chiều mới được ăn, đồ ăn rất phong phú, rau xanh, thịt cá không thiếu thứ gì, vì đa số nhân viên của nhà hàng đều là sinh viên của các trường lân cận nên được đãi ngộ hơn, quan hệ giữa bọn họ đều rất tốt.

-Vừa nghe thấy tiếng gọi đi ăn cơm, Tô Nghệ lập tức bật khỏi sofa rồi kéo Khinh Vãn dậy: “Cuối cùng cũng có cơm rồi, mình đói sắp chết đến nơi đây này!”.

-Đến trước bàn ăn, mọi người đã ngồi kín, chỉ chừa lại hai chỗ trống, đó là chỗ của họ.

-Tô Nghệ kéo Khinh Vãn chuẩn bị ngồi xuống, nhưng không biết nghĩ gì lại cười hì hì với ông chủ: “Anh Di Lặc, anh Di Lặc chuyển qua hai chỗ bên cạnh, để em và Khinh Vãn ngồi đây có được không?”.

-Phật Di Lặc vẫn cười khà khà, nói “được thôi” rồi chuyển chỗ.

-- “Cảm ơn anh!”. Tô Nghệ cười, rồi kéo Khinh Vãn ngồi xuống bên trái mình: “Khinh Vãn, ngồi đây đi!”.

-Cảm giác tất cả mọi người ở đó đều nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt nửa cười nửa không, Khinh Vãn cúi đầu xấu hổ: “Tiểu Nghệ, thế này không tốt đâu?”. Tất nhiên cô hiểu ý của Tiểu Nghệ, ngồi bên cạnh cô chính là Phạm Như Sênh, hành động “lộ liễu” như thế này, e rằng mọi người đều biết cô thích Phạm Như Sênh mất!

-Tuy thực sự rất thích, nhưng người có da mặt mỏng như cô làm sao chịu được ánh mắt đầy ẩn ý của người khác, trên khuôn mặt đẹp đẽ như trứng gà bóc dần dần xuất hiện những cụm mây hồng.

-- “Có gì mà không tốt? Chỗ này gần cửa sổ, không khí mát lành thật!”. Tô Nghệ nháy nháy mắt nói rồi ấn Khinh Vãn ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống.

-Mọi người đều vui vẻ cầm đũa ăn cơm, chỉ có Phạm Như Sênh ngồi bên cạnh Khinh Vãn là vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, dường như mọi việc đều chẳng liên quan gì đến anh.

-Trái tim Khinh Vãn đập rộn rã, Phạm Như Sênh đang ngồi bên cạnh, chung một bàn và cùng ăn cơm với cô, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, sự ấm ấp tràn đầy căng phồng cả l*иg ngực.

-Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ như in cái giây phút trái tim loạn nhịp trong lần đầu ngồi ăn cùng Phạm Như Sênh, và cả động tác những đầu ngón tay sạch sẽ cầm đũa gắp thức ăn của anh nữa.

-Ống tay áo sơ mi trắng hơi gấp lên, da anh không đen mà rất trắng, trên đôi bàn tay đó, mỗi đầu móng tay đều được cắt ngắn, từ chỗ cô có thể nhìn rõ mười mươi vết chai trong lòng bàn tay và làn da trên mu bàn tay của anh thật chẳng ăn nhập với nhau chút nào.

-Phạm Như Sênh, chắc chắn anh đã phải chịu bao nhiêu gian khổ! Khinh Vãn thầm nghĩ trong lòng, những người cùng độ tuổi có vết chai dày như vậy trong lòng bàn tay thực sự là rất ít. Động tác gắp thức ăn của anh cũng rất lịch sự, hơn nữa chỉ gắp những đồ ở gần. Người khác khi ăn cơm thường hay nói chuyện, ngược lại anh rất lặng lẽ, dường như không phải là đang ăn cơm mà là đang hoàn thành một công việc nào đó.

-Sau khi ăn cơm xong, mép bàn chỗ anh ngồi tuyệt nhiên sạch sẽ, hơn nữa trong bát của anh cũng không còn một hạt cơm thừa.

-Quan sát kỹ càng, tự nhiên trong lòng Khinh Vãn khẽ nhói đau.

-Sau khi ăn và thu dọn xong, tất cả bọn họ, người thì tranh thủ nghỉ ngơi, người lại túm tụm buôn “dưa lê”.

-Mọi sự chú ý của Khinh Vãn đều tập trung vào Phạm Như Sênh, nghe nói chút nữa anh sẽ xin nghỉ sớm, như vậy chẳng phải là từ giờ đến tối cô chẳng được nhìn anh nữa sao?

-Trong lòng thất vọng tràn trề, đôi mắt trân trân nhìn vào hình bóng đó, tựa như muốn nhìn cho thật thỏa thích mới thôi.

-Trước khi ra về, Phạm Như Sênh đã sắp xếp và hoàn thành xong công việc cuối cùng, Tào Châu đứng bên cạnh hẩy hẩy vai anh, nói với vẻ thần bí: “Như Sênh, người đẹp kia nhìn cậu rất lâu rồi đấy! Cô ấy chính là người đến trả cho cậu đồng hai tệ lần trước, đúng không!”.

-Phạm Như Sênh nhíu mày, hết sức lạnh lùng: “Có liên quan đến cậu không?”.

-Tất nhiên là không liên quan, nhưng lại có liên quan đến cậu: “Nghe nói, cô ấy nằm trong Top người đẹp của trường, học sau chúng ta một khóa, xinh thật, thế nào? Cậu không thích à?”.

-- “Không hứng thú!”.

-- “… Nghe tớ nói này, Như Sênh, nói thế nào nhỉ, các cô gái vì cậu mà cam tâm chịu khổ không chút oán hờn. Nhưng ngược lại, cậu chẳng để ý gì đến họ, sao phải lạnh lùng với họ đến vậy, chẳng trách thiên hạ đồn rằng cậu là đồ pê-đê!”.

-Như Sênh đã thu xếp công việc xong, hai tay chà chà vào nhau không nói gì.

-Tào Châu bĩu môi dài thườn thượt: “Được rồi, cứ coi tớ nói sai đi, nhưng Như Sênh, theo kinh nghiệm quan sát con gái nhiều năm của tớ thì cô gái này tuyệt đối bảo đảm về chất lượng, phẩm chất lương thiện… nếu bỏ lỡ thì cậu sẽ hối hận cả đời!”.

-- “Tớ không hối hận!”, Như Sênh đảo mắt, thờ ơ nhìn Tào Châu: “Tớ chỉ hối hận là tại sao lại quen một người bạn như cậu thôi!”.

-Tào Châu ôm đầu ra vẻ đau khổ: “Phạm Như Sênh, cậu đúng là đồ vô lương tâm, chẳng phải là tớ đang nghĩ cho cậu sao? Nghĩ mà xem, cậu là người lúc nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, lại chẳng có ai quan tâm xem cậu ăn ở thế nào, người có sức khỏe tốt còn chẳng ăn ai. Mấy hôm trước cậu bị đau dạ dày đến là thảm thương, cậu quên rồi à? Thế nên tớ mới khuyên cậu nhanh nhanh chóng chóng tìm lấy một cô bạn gái, chứ đừng ngược đãi bản thân như thế này!”.

-Giọng Như Sênh trở nên cứng rắn hơn, anh đáp lại: “”Nếu như tớ có nhiều thời gian như vậy để đi chơi với bạn gái thì chẳng bằng tìm thêm một công việc nữa. Chẳng lẽ có bạn gái thì dạ dày của tớ hết đau chắc?”.

-- “Phạm Như Sênh, cậu đúng là người vô cảm!”. Tào Châu bó tay, than vãn, cho dù thế nào cậu ta cũng cho là mình đúng, suốt ngày giống như một con lừa bận rộn không ngừng, tuổi trẻ trôi qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

-- “Tớ vốn là kẻ vô tình, đó đâu phải là chuyện hôm nay cậu mới biết!”. Như Sênh lạnh lùng nói rồi từ quầy đi thẳng ra ngoài.

-Tay cầm đồ của mình, anh đang chuẩn bị đi.

-- “Này…”, phía sau vang lên tiếng gọi rụt rè làm anh đứng lại.

-Anh quay lại, nhíu mày nhìn Khinh Vãn: “Việc gì vậy?”.

-- “Ừm thì…”. Mặt Khinh Vãn dần dần ửng hồng, thực ra chỉ là cô nhìn thấy anh sắp đi nên theo bản năng gọi anh đứng lại mà thôi: “Là, là… khi sáng, cảm ơn anh… đã, đã giúp em…”.

-- “Tôi không giúp cô, đó là kỹ năng mà mỗi phục vụ đều nên biết!”.

-- “Vâng…”, thật buồn cười, mồm miệng cứng đơ, nhìn xem, Tống Khinh Vãn, hãy nói rằng tự mày đa tình đi: “Vậy… vậy giờ anh sắp nghỉ đấy à?”.

-Như Sênh nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc: “Tôi nghỉ hay không cũng phải báo cáo với cô à?”.

-- “Em… em không có ý đó… em…”. Nói đến đó, đầu cô càng lúc càng cúi thấp: “Em chỉ hỏi thế thôi…”.

-Một hồi lâu không thấy đối phương đáp lại, cô ngẩng đầu lên, thấy thấp thoáng đằng xa là cái bóng trắng gầy gầy của anh.

-Haizz… Khinh Vãn thầm than thở, không biết đến khi nào anh mới không để lại cô phía sau dõi theo bóng dáng của anh nữa…

-Cô quay lại, vừa hay đúng lúc Tào Châu đi tới.

-- “Em gái rất thích Như Sênh đúng không?”. Anh ta cười hích hích nhìn cô hỏi.

-Mặt Khinh Vãn đỏ lựng, điều đó thể hiện rõ thế cơ à? Hình như cả thế giới này đều biết.

-- “Tuy con gái theo đuổi Như Sênh có thế xếp hàng dài như Trường Thành, nhưng anh chỉ chấm em Tống thôi!”.

-Tào Châu cười cười nói: “Đối với ai Như Sênh cũng như vậy cả, nên em đừng suy nghĩ làm gì, cậu ta vốn dĩ không hay nói nhiều, những cô gái trước đây đến tìm, cậu ta còn chẳng thèm để ý đến, xem ra hắn ta không phải rất ghét em đâu, cho nên em gái vẫn có cơ hội. Như Sênh là một người rất có lý tưởng, có lẽ cũng do ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình, cho nên em gái ạ, nếu em thực sự thích hắn ta thì phải kiên nhẫn, cố gắng lên nhé! Nhất định không được dễ dàng từ bỏ đâu, Như Sênh ghét nhất những kẻ bỏ cuộc giữa chừng đấy!”.

-- “Anh…”. Khinh Vãn mím chặt môi, hỏi một cách hiếu kỳ: “Tại sao anh lại nói với em nhiều điều như vậy?”, anh ta và Phạm Như Sênh có thù oán gì chăng?

-Như đọc thấy suy nghĩ của cô, Tào Châu không cười nữa mà nghiêm túc nói: “Không nên nghĩ nhiều làm gì, Như Sênh là bạn tốt của anh, chẳng qua anh không muốn nhìn thấy tuổi trẻ của cậu ta trôi qua một cách uổng phí mà thôi!”.

-Buông ra một câu khó hiểu khiến người ta phải vò đầu bứt tai, Tào Châu quay mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh, mắc tiểu quá, anh chàng nhịn đã khá lâu rồi.