"Hoàn toàn đơm đặt! Lúc trước khi xây cảng, là các đại sĩ tộc Văn Học đồng lòng chung sức!" Dương tri phủ không nghĩ tới Dung Văn Thanh sẽ nói như vậy, lập tức nóng nảy vỗ bàn. "Cảng của Văn Học Thành đều là sĩ tộc bỏ vốn kiến tạo, mấy năm nay, chúng ta làm không ít điều tốt, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Bỏ vốn kiến tạo, hay cho câu 'bỏ vốn kiến tạo'! Ta đây hỏi ngươi, trong tay sĩ tộc các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền tài như vậy? Chỉ bằng số đồng ruộng và lượng nông dân ít ỏi ở Văn Học sao?" Dung Văn Thanh cười lạnh, ngoài mặt đương nhiên là sĩ tộc kiến tạo, nhưng những nguồn tiền đó, còn không phải là tham ô từ tám bộ của triều đình?
Sắc mặt Dương tri phủ biến hóa hệt như bảng pha màu, Dung Văn Thanh nói không sai, chỉ là tiền đã đút vào túi quần rồi, làm sao còn có thể nôn ra?
"Dương tri phủ, ngươi ta đều là người thông minh không nói mập mờ, yêu cầu của ta rất đơn giản, năm bến cảng, toàn bộ quy về Tư công sở hữu." Dung Văn Thanh đi đến trước bàn, nhẹ gõ mặt bàn, "Những ích lợi đó giờ các ngươi thu được từ bến cảng, Tư công sẽ không truy cứu, thế nào?"
"Ha!" Dương tri phủ phát ra một tiếng cười nhạo, "Dung Văn Thanh, ngươi đang mơ mộng hão huyền sao?"
"Dương tri phủ, người nằm mơ, chưa bao giờ là ta." Dung Văn Thanh không để ý tới ánh mắt điên tiết của Dương tri phủ, nàng giơ tay chỉ vào Dương Trì, nhướng mày nói: "Năm bến cảng đâu chỉ mỗi Dương gia sở hữu, hôm nay Văn Thanh cũng mời hai nhà Tống Tề đến, nếu Dương tri phủ không muốn, chi bằng hỏi Tống gia chủ và Tề gia chủ?"
Dương tri phủ nhìn theo hướng tay Dung Văn Thanh chỉ, đứa con trai thứ hai của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, hiện tại đang bị người dùng kiếm gác cổ, tùy thời có nguy cơ mất mạng.
Ích lợi gia tộc và tính mạng nhi tử, cái nào quan trọng hơn? Đây là nan đề Dung Văn Thanh đưa ra cho Dương tri phủ.
Thật ra ý nghĩa thật sự của nan đề là, ích lợi gia tộc và thanh danh gia tộc, cái nào càng quan trọng. Một khi Dương tri phủ vì ba bến cảng mà từ bỏ con trai mình, vậy bắt đầu từ ngày mai, thanh danh của Dương gia liền mất hết.
Tống Thanh Dương nghe Dung Văn Thanh nói xong, khóe miệng run rẩy cùng Tề gia gia chủ liếc nhau, bọn họ là tới vớt tiền, tiết tấu này thấy thế nào như là muốn bọn họ vắt tiền lên đầu a!
Tống Trác trộm kéo kéo góc áo lão cha, đang ở thời điểm mấu chốt, cũng không thể rớt dây xích a lão cha! Bây giờ cha rớt dây xích, ngày mai con trai của cha liền có khả năng rơi đầu a!
Tề Hoán và Lưu Tử Nhiên liếc nhau, âm thầm gật đầu, theo sau Tề Hoán cũng nháy mắt ra hiệu với cha mình, làm Tề gia gia chủ phối hợp với Dung Văn Thanh.
"Tống gia chủ, Tề gia chủ, không biết ý các ngươi như thế nào?" Lời này không phải Dung Văn Thanh hỏi, mà là Dương tri phủ hỏi.
Dương tri phủ hít sâu một hơi, trên mặt lại khôi phục sự bình tĩnh, hiện tại hắn đang ở vào thế xấu, không cần thiết cùng Dung Văn Thanh cứng đối cứng, trước thử thái độ hai nhà Tống Tề, nếu hai nhà này đều đứng về phía Dung Văn Thanh, thì hôm nay, Dương gia hắn chỉ sợ sẽ phải dâng lên ba bến cảng.
Bất quá không sao cả, chỉ cần Tần gia vặn đảo Ngọc Giác công chúa, đây sẽ biến thành cơ hội tốt.
Dương tri phủ ngẫm lại, trong lòng thoáng nhẹ chút, Dương gia mơ ước hai bến cảng của hai nhà Tống Tề đã lâu, tiếc vẫn không có cớ, chỉ có thể bảo trì nước giếng không phạm nước sông, nếu Dung Văn Thanh thu hồi quyền sở hữu năm bến cảng về Tư công, sau đó Dương gia lại đoạt về, chẳng phải là nhất tiễn song điêu?
Dung Văn Thanh, ngươi tưởng ngư ông đắc lợi, cũng phải nhìn ngươi có thể nuốt trôi không đã, sĩ tộc Văn Học không chỉ bao gồm mỗi Dương gia ta, chúng ta chờ xem!
"Ha ha ha, Tống gia ta nhiều thế hệ đều là hàn môn, chuyện này vẫn là không nên trộn lẫn. Chúng ta là con dân Mục quốc, đương nhiên tâm hướng Mục quốc." Tống Thanh Dương cười ha ha, đạt được ánh mắt sùng bái từ nhi tử.
Lão cha ổn áp a! Lời này nói quá chuẩn!
"Ý kiến của ta tương đồng với Tống thế huynh, Tề gia cũng là hàn môn, vẫn là muốn tâm hướng Mục quốc." Tề gia chủ xua xua tay, như bùn nhão không nói chuyện nữa.
Dương tri phủ đã sớm dự đoán được hai người này hướng về Dung Văn Thanh, nên cũng không hiển lộ cảm xúc quá mãnh liệt. "Nếu hai vị gia chủ đều nói như vậy, Dương mỗ thân là con dân Mục quốc, đương nhiên cũng nên vì Mục quốc cường thịnh mà suy nghĩ, giấy khế của bến cảng, ngày mai sẽ được đưa đến thính đường của Tư công."
"Tri phủ đại nhân quả nhiên thâm minh đại nghĩa*." Dung Văn Thanh xem Dương tri phủ nhận túng, tâm tình không tồi, cũng nguyện ý tôn xưng đối phương một câu đại nhân. "Ta thấy hiện tại thời cơ vừa lúc, mưa cũng ngừng, khí trời quang đãng, cũng không nên cô phụ tâm ý của ông trời. Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hiện tại liền trình cảng khế lên, như thế nào?"
*uyên thâm súc tích lại có lòng trượng nghĩa
"Dung Văn Thanh!" Dương Khải giận dữ đứng lên mở miệng muốn mắng, những người Dương gia khác cũng là bộ dáng giận mà không dám nói gì, thoạt nhìn như một quần thể yếu ớt bị người khi dễ.
Dung Văn Thanh nhướng mày, không để ý tới Dương Khải, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương tri phủ.
Dương tri phủ thở dài, mệt mỏi xoa xoa thái dương. "Nếu Dung đại nhân đã chờ không kịp, Trì nhi, con về nhà mang khế đất lại đây."
"Phụ thân!" Dương Trì không tán đồng hô, nửa câu sau đều bị sát khí trong mắt Đông Thập Nhất cắt đứt.
Dương Trì như thế nào cũng không ngờ được, một ngày kia, hắn sẽ trở thành trói buộc của Dương tri phủ, trở thành cửa khẩu đột phá Dương gia.
Dương tri phủ xua xua tay, con hắn hắn hiểu biết, chuyện hôm nay đối với Dương Trì chưa chắc không phải một loại mài giũa, thiếu niên thành danh phần lớn tâm cao khí ngạo, mài mài tính tình của nó cũng tốt.
Người chiến thắng cuối cùng, tất nhiên là kẻ trầm ổn nhất.
Dương Trì cưỡi ngựa mà đi, nhìn thân ảnh Dương Trì càng ngày càng nhỏ dưới lầu, Dung Văn Thanh vỗ tay, thị nữ liên tiếp vào nhà, vì từng bàn dâng lên mỹ vị.
"Tiêu khiển chỉ là khai vị, tất cả mọi người hẳn đã đói bụng rồi, canh giờ cũng không còn sớm, ta thấy, nên khai tịch đi." Dung Văn Thanh đi đầu giơ lên chén rượu. "Chúc Mục quốc ta thiên thu vạn đại, thịnh thế vĩnh xương."
"Chúc Mục quốc thiên thu vạn đại, thịnh thế vĩnh xương." Nâng cốc chúc mừng, mọi người đều phải uống, Dương Khải một ngụm cạn sạch, trong lòng càng nghĩ càng tích lửa.
Phía trước hắn xem Dung Văn Thanh giống như đang xem thiên tiên, hiện tại hắn xem Dung Văn Thanh, giống như đang xem địa ngục ác quỷ! Nữ nhân này, thế nhưng kiêu ngạo đến tận đây!
Quyết không thể buông tha nàng!
Dương tri phủ hiểu quá rõ tâm tư nhi tử, Dương Khải đã sinh ý xấu, phỏng chừng hiện tại trong lòng toàn bộ đều là hạ ám thủ với Dung Văn Thanh.
"Con không được phép lén động thủ với Dung Văn Thanh."
"Vì cái gì? Phụ thân, Dung Văn Thanh nàng khinh người quá đáng! Chúng ta càng lui bước, nàng càng xem chúng ta như quả hồng mềm tùy tiện nắn bóp!" Dương Khải không rõ vì sao Dương tri phủ muốn nén giận, có rất nhiều phương pháp đối phó Dung Văn Thanh, chỉ cần vài thủ đoạn, là có thể đem Dung Văn Thanh ném tới biên quan!
Hệt như tên Tư công giam đốc tiền nhiệm!
Dương tri phủ nhíu mày, đứa con trai này, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Ngươi nghĩ lão tử không muốn gϊếŧ chết Dung Văn Thanh à? Nhưng hắn có thể chạm vào sao? Có thể! Nhưng phải qua giai đoạn này đã!
Sự tình Dung Văn Thanh đã làm ở Thái Lâm như một lá bùa hộ mệnh, hết thảy sĩ tộc bây giờ đều hận không thể cụp đuôi làm người trước mặt nàng, ai dám lộ ra nhược điểm cho nàng xem?
"Không vội, không vội." Dương tri phủ khẽ lắc đầu, lời này, không biết là nói cho Dương Khải nghe, vẫn là nói cho chính mình nghe.
Quan Hạc Lâu tiệc tan, Tống Trác hối hận nằm liệt trên ghế kêu rên.
Vốn tưởng rằng bữa tiệc này không ăn được cái gì, ai biết Dương tri phủ bị thu phục gọn như vậy, thức ăn Quan Hạc Lâu lại quá ngon, kết quả là Tống Trác hắn ăn đến no căng.
"Hàn Thần, sao ngươi lại thành ra thế này?" Dung Văn Thanh ôm một cái hộp nhỏ, bên trong là năm phiến giấy quý giá nhất Văn Học, "Lần này thật là đa tạ Tống bá phụ, ngày sau ta nhất định phải tới cửa bái tạ."
"Ai." Nhớ tới lão cha không chút lưu tình vứt bỏ mình, Tống Trác chua xót rơi lệ. "Nói bái tạ liền quá khách khí, ngươi ta đều làm việc cho Trưởng công chúa, đứng về phía ngươi là điều nên làm. Nói tiếp, Bá Du a, Dương gia hôm nay trông có vẻ rất uất ức? Trước đó bọn họ ngoan cố ghê lắm, ta tổng cảm thấy trong đó có bẫy a."
"Ta cũng cảm thấy không đúng lắm." Dung Văn Thanh gật đầu, nhìn hộp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. "Mặc kệ nói cái gì, hoàn thành một mục tiêu hẳn là phải ăn mừng, buổi tối ta mời ngươi ăn cơm?"
"Tha cho ta đi!" Tống Trác chỉ cảm thấy trong mắt trong miệng toàn là cơm, muốn no bao nhiêu thì no bấy nhiêu, "Ăn mừng cái gì? Dương tri phủ lão tặc tinh này, ngươi buộc hắn quá trời, mà hắn vẫn chưa bị ngươi nắm thóp. Thà rằng nhổ miếng thịt lớn là ba cái cảng ra, cũng không để lộ sơ hở, ngươi nói, có phải hắn đoán được kế hoạch của chúng ta?"
"Hẳn là đoán được tám chín phần mười." Dung Văn Thanh gật đầu, "Rốt cuộc là nhất gia chi chủ, cùng hắn chơi tâm nhãn, chúng ta xác thực rơi xuống hạ phong."
"Vậy làm sao bây giờ? Cảng lọt vào tay Tư công, chúng sĩ tộc Văn Học lớn lớn bé bé còn không xem ngươi là địch? Hắn đây là lấy lui làm tiến, khiến ngươi nhượng bộ a!" Tống Trác nhảy dựng lên, đi qua đi lại, "Cũng không đúng! Một khi nhường ra bến cảng, Dương gia cũng đừng nghĩ lại nhẹ nhàng đoạt về, hắn làm chuyện tốn công vô ích, chỉ là đơn thuần vì tỏa uy phong của ngươi?"
"Cho nên, trong này nhất định có ẩn tình." Dung Văn Thanh đồng ý với phân tích của Tống Trác, "Hàn Thần, ta phát hiện sau khi ngươi ăn no sẽ trở nên thông minh hơn nhiều!"
"Bá Du ngươi..." Tống Trác che mặt, liền tính hắn không ăn no, cũng rất thông minh được không! Không đúng, cảm thấy nói như vậy cứ lạ lạ.
Dù sao hắn thông minh thật là được rồi!
"Ngươi về trước, ngày mai cùng Tống bá phụ đến thính đường của Tư công thảo luận chính sự." Dung Văn Thanh vỗ vỗ bả vai Tống Trác, "Ngươi và bá phụ ủng hộ ta như thế, ta khẳng định sẽ không gây hại cho các ngươi, yên tâm."
Tống Trác cười gượng hai tiếng, nhìn Dung Văn Thanh ra cửa, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn sở dĩ lưu lại, chính là vì những lời này của Dung Văn Thanh. Lợi nhuận từ bến cảng Văn Học thật sự quá cao, cha hắn liền như vậy trình lên Tư công, trở về chắc chắn sẽ bị các lão nhân trong tộc quở trách, nếu Dung Văn Thanh có thể bổ khuyết lỗ hổng này, hắn cũng sẽ không áy náy.
Rốt cuộc Tống Thanh Dương sẽ giúp Dung Văn Thanh, phần lớn nguyên nhân là Tống Trác kiên định về đội Dung Văn Thanh.
"Thập Nhất, ngươi đến nhà Dương tri phủ nhìn trộm một phen." Dung Văn Thanh về tới nhà lập tức phân phó Đông Thập Nhất, phản ứng của Dương tri phủ hôm nay thật sự quá hèn kém.
Hắn là Tri phủ, cao hơn Dung Văn Thanh tận hai bậc, vì sao lại ăn nói khép nép ưng thuận Dung Văn Thanh? Liền bởi vì nhi tử thứ hai của hắn?
Sao có thể! Cùng một tộc trưởng nói cha con thân tình, đó không phải là kể chuyện cười?
Từ chương sau đến chương 60 là quá trình trưởng thành của Bá Du, vốn chỉ là một nữ thanh niên thích bưng gạch xây biệt thự ở hiện đại, thì ở cổ đại nàng chính là bưng gạch tạp bể đầu người ta. Truyện này là một trong những truyện hiếm hoi mà tác giả không quá chú trọng vào tuyến tình cảm của nhân vật, ngược lại dường như giành toàn bộ không gian triển khai các chủ đề xã hội, đặc biệt là sự bất bình đẳng giới và đạo đức giả luôn hiện hữu trong cộng đồng. Tính cách Dung Văn Thanh được mô tả là máu liều nhiều hơn máu não, có chút trẻ trâu, nhưng một khi dính líu tới Mục Hồng Giác, nàng sẽ vì Ngọc Giác của nàng mà dựng gai nhím. Có một bạn độc giả từng nhận xét: tư tưởng tân tiến, suy nghĩ rõ ràng, kẻ cần đánh liền đánh, kẻ cần gϊếŧ liền gϊếŧ, quyền thừa kế chính đáng liền giành, không già mồm biện hộ, không thánh mẫu, không bạch liên hoa, không trà xanh. Điều đáng mừng là hai vị thê thê của chúng ta có cùng chung một hệ tư tưởng, mà người có chung sở thích thì thường yêu nhau hi hi...