CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

chương 29

Lục Lăng đứng ở ngưỡng cửa nhìn hai đứa nhỏ, nói, "Đứng đây làm gì?"

Lâm Tuyết a lên một tiếng, sau đó kéo tay Huệ Gia, "Về thôi mày"

Tốt nhất là nên về chừa không gian riêng cho họ, Lâm Tuyết trong lòng âm thầm nhảy múa, giá mà được xem lén. Huệ Gia thì chẳng nghĩ nhiều, chỉ đề nghị rằng, "Hay để em băng bó cho, em hay làm mấy chuyện này"

"Về mày ơi, về trễ ba tao la chết" Lâm Tuyết vội vàng kéo cánh tay của Huệ Gia, một mạch lôi Huệ Gia ra xe đạp, cuối cùng cũng chừa lại Lục Lăng, Tử Cách hai người trong nhà.

Tử Cách vội vàng lôi trong tủ thuốc cá nhân ra lô lốc thứ, từ lâu rồi cô không động đến chúng, cho nên ngay cả băng gạc cũng không biết ở đâu. Lục Lăng đi ngang qua Tử Cách, đi vào bên trong phòng tắm đóng cửa lại. Tử Cách vội vàng ôm đống đồ trên tay mình chạy lại nhà tắm, cô cố nện lên cửa vài cái, gọi, "Lăng Nhi, mở cửa mẹ băng bó cho"

Lục Lăng để cánh tay mình dưới vòi nước, nàng xả cho máu dính trên tay chảy xuống bên dưới bồn, máu vốn đặc lại trên cánh tay gặp nước liền bị hòa vào nước, chảy dọc cánh tay rồi lan xuống. Lục Lăng cắn răng nhìn vết thương của mình, nàng xả cho máu trôi bớt, nghe tiếng Tử Cách gọi cũng không đáp lại tiếng nào.

"Lăng Nhi!! Con đang làm gì?" Tử Cách đợi không thấy mở cửa liền lo lắng không thôi, cô buông vội đồ trên tay xuống, sau đó tiếp tục gõ mạnh lên cửa, "Mở cửa đi Lăng Nhi, con có sao không?"

Lục Lăng lấy khăn lau tay mình, sau đó mở thùng rác ném chiếc khăn vừa xài vào, nàng xoay nhẹ nắm cửa rồi kéo cửa ra, điều đầu tiên thấy luôn là gương mặt lo lắng của Tử Cách, "Dì còn chưa thay đồ đi làm ra à?" Lục Lăng vu vơ hỏi.

"Con cho mẹ xem tay đi, để mẹ băng bó" Tử Cách kéo Lục Lăng ngồi xuống bàn, cô xem xét một hồi, vết thương được Lục Lăng rửa qua rồi, thấy miệng vết thương hơi sâu nhưng có thể tự chữa trị được. Thế nên Tử Cách lấy thuốc thoa vào cho Lục Lăng, sau đó dùng băng gạc băng lại, động tác thuần thục làm cho Lục Lăng bất ngờ.

"Dì thật giỏi"

Tử Cách mỉm cười, "Quốc Châu còn nhỏ toàn phải băng bó cho nó"

"Dì" Lục Lăng gọi một tiếng, Tử Cách đang băng tay, nghe vậy bèn dừng tay lại ngước mặt lên nhìn Lục Lăng, "Gọi mẹ?"

"Dì không được đi kiếm Triệu Kiệt hắn, biết không?" Lục Lăng nhìn mái tóc cột phân nửa, xõa xuống phân nửa của Tử Cách. Dáng vẻ đi làm của Tử Cách xinh đẹp đến thế này sao? Quần áo của Tử Cách mặc cũng không phải kiểu cổ điển, nhìn có vẻ rất hiện đại, rất hợp thời… cũng rất xinh đẹp. Lục Lăng than nhẹ trong lòng.

Tử Cách mím môi không nói gì, chỉ chăm chú chữa trị vết thương cho Lục Lăng. Trong lòng Tử Cách đã sớm quyết định sẽ gặp Triệu Kiệt nói một lời, chuyện tổn thương đến Lục Lăng cô không thể không nói đến, nếu để yên, cô sợ hắn càng ngày sẽ không xem cô ra gì, tiếp tục tổn thương Lăng Nhi của cô.

"Dì nghe tôi nói không?" Lục Lăng hỏi.

Tử Cách gài kẹp vào cố định băng gạc, sau đó cười nói, "Xong rồi, để mẹ nấu ít cháo cho con ăn"

"Heo ngốc kia, dì có nghe tôi nói gì không? Sao giả điên vậy?" Lục Lăng dùng bàn tay không bị thương của mình nắm lấy cổ tay của Tử Cách, tức giận một chút nhìn gương mặt xinh đẹp không biến sắc của cô ấy, "Dì đừng gặp hắn… được không?"

"Lăng Nhi, mẹ nghe rồi" Tử Cách rút tay mình ra khỏi bàn tay của Lục Lăng, sau đó bỏ một mạch vào trong bếp nấu cháo. Lục Lăng đi theo Tử Cách xuống bếp, nàng ôm eo cô ấy, nhẹ nhàng gác đầu mình vào vai người ta, thủ thỉ, "Dì nghe rồi dì có làm theo không?"

Tử Cách im lặng không nói.

"Dì mà không nghe, ngày mai…"

"Ngày mai tôi không thèm uống thuốc?" Tử Cách xoay đầu lại nhìn gương mặt tinh xảo của Lục Lăng, ý tứ trách móc trong câu nói thật nồng đậm, "Thưa quý cô "ngày mai tôi không thèm uống thuốc" tôi nghe rồi"

"Vậy tốt, dì nấu gì đó?" Lục Lăng hôn nhẹ lên cổ Tử Cách một cái như chuồn chuồn điểm nước, nhanh đến mức Tử Cách còn chẳng nhận ra. Tử Cách lại tập trung vào nấu, cô cắt một ít đậu thả vào trong nồi, "Nấu cháo cho con ăn"

"Bị trầy tay thôi, đâu phải bị bệnh đâu?"

"Vẫn phải ăn"

Lục Lăng cột mái tóc xoăn nhẹ của mình lên, sau đó thong thả đi về phòng, bỏ mặc Tử Cách một mình trong bếp. Đồ trên người ban nãy Lục Lăng đã thay rồi, chỉ là nàng cảm thấy hơi choáng váng, về đến phòng liền nằm lên giường thϊếp đi. Đến lúc nàng tỉnh dậy Tử Cách đã thay đồ ở nhà rồi, đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm nàng. Hệt như lúc nàng đổ bệnh, đêm nào thức dậy cũng thấy cô ấy trông chừng nàng, chưa từng rời bỏ.

"Dì sao không ngủ?" Lục Lăng dụi mắt mình sau đó nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối, Tử Cách là ngồi đây nhìn nàng nãy giờ sao?

Tử Cách chỉnh lại chăn cho Lục Lăng, ôn nhu nói, "Mẹ canh chừng xem con có sốt không thôi"

"Không có, dì về phòng ngủ đi" Lục Lăng ngay lập tức xua Tử Cách về phòng ngủ, bây giờ cũng tối rồi, không phải còn sớm nữa. Nhưng Lục Lăng chợt nhớ lại Tử Cách nói với nàng rằng cô ấy sợ bóng tối, thế nên Lục Lăng vịn vào đó bảo rằng, "Dì sợ bóng tối thì ngủ lại với tôi đi."

Không phải Lục Lăng không biết Tử Cách sợ bóng tối là nói dối, chỉ là nàng rất khao khát được ở bên cạnh Tử Cách. Khi cả hai cùng nhau ngả lưng trên một chiếc giường, trái tim của Lục Lăng như nhảy vọt trong l*иg ngực, nó cứ đập thùm thụp như bảo rằng chủ nhân của nó đang rất lay động. Lục Lăng vội vàng xoay lưng lại Tử Cách, nàng sợ nàng nằm đối diện cô ấy, nhịp tim của nàng sẽ làm nàng bại lộ trước cô ấy.

"Ngủ ngon, Lăng Nhi" Tử Cách nói, sau đó kéo chăn ngang ngực, nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Tử Cách bỏ một buổi sáng đi đến phòng cấp cứu của bệnh viện Khổng gia tìm kiếm Triệu Kiệt. Nàng hôm nay chỉ mặc một chiếc váy trắng suông buộc eo, mái tóc thường xõa sau lưng được cột gọt sau ót trang nhã. Chiếc túi xách bên tay đôi khi có lay động một chút, giày cao gót chạm vào sàn nhà vang lên từng tiếng cộp cộp đều đặn.

"Triệu tổng không muốn gặp ai" Thư kí của Triệu Kiệt giơ tay ra chặn Tử Cách lại, Tử Cách cũng chẳng buồn đôi co, cô nói, "Vào nói thử sếp cậu muốn gặp không?"

Chưa đến hai phút sau, thư kí đã nói Triệu tổng muốn gặp Tử Cách. Cô cười lịch sự một cái, sau đó lướt qua cậu ấy bước vào trong. Triệu Kiệt bị đánh cũng thật thê thảm, hắn đang nằm trên giường với cánh tay bó bột, mặt thì chỗ bầm đen, chỗ thì trầy xước.

"Em nghe thấy anh bị thương nên đến thăm sao? Nếu biết bị thương sẽ gặp được em, anh sẽ bị thương sớm hơn"

Tử Cách để túi xách lên bàn, cô kéo ghế lại gần giường của Triệu Kiệt rồi ngồi xuống đối mặt với hắn, "Anh đánh con dâu của tôi? Anh từ bao giờ trở nên hèn hạ như vậy?"

"Anh làm gì? Em đừng nói vô căn cứ như vậy."

"Tôi chỉ muốn nói với anh, đυ.ng đến con bé một lần nữa thì đừng trách tôi." Tử Cách chạm vào gương mặt của Triệu Kiệt, hắn nhìn cô, như đang hưởng thụ một chút ôn nhu mà từ lâu hắn đã thiếu thốn, "Như thế này vẫn còn ít, nếu tôi phát hiện anh làm vậy một lần nữa, tôi sẽ rút đầu tư, để xem anh có thể xoay vốn ở đâu"

"Tử Cách, mối quan hệ của chúng ta đâu chỉ dính đến tiền?" Triệu Kiệt định nắm lấy bàn tay Tử Cách nhưng cô mạnh tay hơn ấn vào vết bầm trên mặt hắn, khiến hắn cắn răng chịu đau, nghiến răng phun ra một câu, "Con điếm đó dạy em trở nên tàn bạo vậy sao?"

Một cái tát thanh thúy rớt xuống mặt Triệu Kiệt, cô nói nhẹ nhàng nhưng hành động như bão tố, giống như có thể tồn tại hai cá thể riêng biệt trong cùng một cơ thể, "Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh, đừng đυ.ng đến con bé, anh có thể phá hủy mọi thứ của tôi, nhưng chạm vào con bé tôi liều mạng với anh"

"Đây không phải Tử Cách anh yêu… Em thay đổi nhiều quá" Triệu Kiệt ăn đau nhưng chẳng than một tiếng, ánh mắt tiếc nuối nhìn gương mặt xinh đẹp của Tử Cách. Tại sao hắn cảm thấy cô thay đổi nhiều đến thế? Nhiều đến mức hắn còn chẳng nhận ra.

"Tôi nói cũng đã nói rồi, anh tự suy xét đi. Là con người đừng để người khác cứ lặp đi lặp lại một chuyện" Nói rồi Tử Cách lấy túi xách đứng lên, cô xoay lưng đi ra cửa.

Triệu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, nói với theo, "Về cẩn thận, Tử Cách! Đoạn đường sắp tới còn lắm chông gai em à"

Tử Cách ngừng bước chân lại, sau đó lại thong thả rảo bước đi. Con đường của cô đi từ nhỏ đã định sẵn chông gai, có thêm mấy cô cũng không sợ.