Nửa đêm, Lâm Trăn đột nhiên tỉnh.
Nói là ‘tỉnh’ thì không quá chính xác. Loại cảm giác này càng giống như bị bóng đè, ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng người không thể cử động, càng không có cách nào nói chuyện.
Bên tai truyền đến tiếng quần áo ma sát với thân thể, tầm mắt Lâm Trăn thong thả ngắm nhìn, khung cảnh trước mặt thật xa lạ. Hai tròng mắt cậu cứng đờ, như là màn ảnh TV, chỉ có thể bắt giữ một hình ảnh cố định.
Cậu đang ngồi dựa vào đầu giường, trên hai đùi là tất ren dài thuần trắng, làn da dưới háng lộ ra ánh sáng như có keo silicon. Lại hướng lên trên, cậu mặc váy ngắn màu hồng lam, chỉ che được một phần mông.
Giấc mơ thật sự quá kỳ quái.
Lâm Trăn tiếp tục đánh giá căn phòng. Nơi này gần như chỉ có ba màu đen trắng xám, phong cách thiết kế đơn giản.
Lúc này, có người bước vào từ cửa ra vào.
Là Thẩm Thuật Nam.
Thẩm Thuật Nam vẫn mặc bộ đồ ở phòng thí nghiệm ban ngày, khuôn mặt lạnh lẽo. Vừa trông thấy hắn, Lâm Trăn đã cảm thấy giấc mơ này không xem nổi nữa, muốn cưỡng chế gián đoạn để ngủ cho tốt.
Nhưng vô luận cố gắng thế nào, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thuật Nam tiến lại gần mình.
Thẩm Thuật Nam đi tới bên mép giường, Lâm Trăn không xoay đầu được, cũng không chuyển nổi mắt, dư quang chỉ có thể nhìn thấy eo và chân đối phương.
Sau đó, Lâm Trăn cảm giác, Thẩm Thuật Nam dùng tay sờ tóc và mặt cậu.
Giấc mơ này quá chân thật. Ngón tay trượt qua làn da, xúc cảm ấm áp khiến Lâm Trăn run rẩy từng đợt, huống chi người đối diện còn là Thẩm Thuật Nam.
Ngay sau đó, Thẩm Thuật Nam cởϊ áσ thun của mình ra.
Lâm Trăn vốn không muốn nhìn, nhưng dáng người Thẩm Thuật Nam quả thật rất cuốn hút, là cái loại mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt, bắp tay và cơ bụng đều nổi lên từng khối, cực kỳ xinh đẹp.
Chờ tới thời điểm Thẩm Thuật Nam bắt đầu cởi thắt lưng, Lâm Trăn mới cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Thuật Nam tụt quần xuống.
Thẩm Thuật Nam muốn cởϊ qυầи lót.
Ở ngay bên cạnh cậu, cách chưa tới hai mươi centimet.
Lâm Trăn gấp đến độ muốn hô lên.
Thẩm Thuật Nam đã cởi sạch
Lâm Trăn căn bản không làm được hành động ‘phi lễ chớ nhìn’, Thẩm Thuật Nam cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt cậu. Giữa hai chân thon dài, một cây dươиɠ ѵậŧ thô to nửa cương khẽ nhếch lên.
Dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Thuật Nam có màu rất nhạt, chỉ có phần đầu hơi thâm, thịt màu hồng nhạt. Bởi vì khoảng cách quá gần, Lâm Trăn có thể thấy rõ gân xanh dữ tợn phủ kín ở mặt trên, đoán chừng ít nhất cũng phải dài tới hai mươi centimet.
Lâm Trăn yên lặng cầu nguyện cho đối tượng tương lai của Thẩm Thuật Nam.
Thẩm Thuật Nam đột nhiên vươn tay nắm lấy eo cậu.
Trời đất quay cuồng, trước mắt Lâm Trăn tối sầm, mặt bị áp vào trong chăn mềm.
Thẩm Thuật Nam thô bạo mà tùy ý, gập cong cơ thể cậu, khiến cậu trở thành tư thế đầu dán giường, mông lại nhếch lên cao. Cái váy bởi vì tư thế này mà lật ngược rũ ở trên eo, lộ ra cặp mông trắng nõn.
Giấc mơ phát triển đến trình độ hiện tại, đã vượt quá tưởng tượng của Lâm Trăn.
“Bang”, một vật thể dài kèm theo tiếng gió, hung tợn đập vào cánh mông cậu. Lâm Trăn cảm thấy vừa thẹn vừa đau, nhưng cậu căn bản không thể động đậy, vô pháp tránh né.
“Lỗ da^ʍ! Chỉ biết quyến rũ đàn ông khác! Có phải không?”
Lâm Trăn ngây ngẩn cả người. Nếu ý thức cũng có thể hóa đá, vậy ý thức cậu giờ phút này cũng đã hóa thành đá mất rồi.
Đây thật sự là giọng của Thẩm Thuật Nam, trầm thấp như dây Bass.
Kẻ ngày thường trầm mặc ít nói, lãnh đạm tự phụ như Thẩm Thuật Nam, hóa ra lại chơi lớn như vậy?