Edit: Ngọc
- ---
Diệp Thiều Hoa đứng vững.
Sau đó nhìn về ngã tư cách đó không xa.
Cô nhớ rõ nơi này sẽ có lần công nhân vệ sinh nhỏ tuổi xuất hiện.
Chờ một phút đồng hồ, 2 công nhân vệ sinh mặc 1 bộ đồ màu đen cuối cùng cũng xuất hiện.
Diễn biến giống hệt như ba mươi phút trước.
Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, cô biết đại khái... Cái thế giới này không giống mấy thế giới kia.
Cô dựa theo nội dung cốt truyện đi một lượt.
Đến cửa chính nhà họ Diệp, Diệp Quốc Phú gọi cho cô, nói bà nội Diệp xảy ra chuyện.
Chỉ có điều lần này, Diệp Thiều Hoa không bỏ điện thoại vào túi.
Đẩy cửa ra, lần này Diệp Vân không ngồi ở trên ghế sa lông, bên cạnh cũng không có nước.
Cô ta đứng ở trong đại sảnh, cười rất giống lúc nãy, "Thiều Hoa, em trở về rồi..."
Diệp Vân nhìn Diệp Thiều Hoa chưa hề nói bất luận cái gì, trực tiếp đi vào, nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Đối với điện thoại Diệp Thiều Hoa cầm trong tay cũng không có để ý.
Diệp Thiều Hoa, mày có thể ngửi được mùi thuốc trong nước, còn có thể ngửi được mùi trong không khí chắc? Mày thông minh như vậy, có thể thi được top 1 cả nước, nhưng mày có lẽ không thể ngờ, tao đã sớm không còn là một Diệp Vân bình thường rồi, vì tao trọng sinh.
Dù thế nào mày cũng chỉ là một người bình thường, còn tao thì không.
Diệp Thiều Hoa đi vào trong phòng đứng một phút đồng hồ, mới nhìn qua hướng Diệp Vân, "Diethyl ether?"
"Không nghĩ tới nhanh như vậy mày có thể đoán được, đáng tiếc cũng vô dụng." Diệp Vân trên mặt mang ý cười nhạt nhẽo, cô ta thong dong ngồi lên trên ghế sa lon bên cạnh Diệp Thiều Hoa, từ bên trong bàn trà lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu "Nhiều nhất là ba phút, mày sẽ ngã xuống."
"Vì sao?" Diệp Thiều Hoa tựa hồ có chút không hiểu"Tôi không hề chọc giận cô? Những người khác cho là tôi đẩy Dương Cầm, nhưng cô là người rõ ràng nhất, không phải là tôi."
"Đương nhiên, nhưng những cái này ai lại để ý đâu? Tất cả mọi người đều biết rất rõ muốn em trai tao biến mất là mày, tao trải qua vô số lần thí nghiệm, tuyệt đối sẽ không đổ máu, cũng sẽ không để cho em trai tao có việc gì." Diệp Vân biết năng lực của mình, cho nên cũng không có phủ nhận:"Trạng nguyên cả nước, tiền đồ vô lượng, đáng tiếc."
Diệp Vân biết rõ Diệp Thiều Hoa đang bẫy mình, nhưng cô ta một chút cũng không để ý.
Dù sao, nếu xảy ra chuyện gì, cô ta cũng sẽ làm lại. Nếu không, sao cô ta có thể tính kế cho Dương Cầm mang thai con của Diệp Quốc Phú được chứ?
Diệp Quốc Phú để ý Diệp Thiều Hoa như vậy, ngàn vạn lần luôn có một lần sơ hở.
"Cho nên bây giờ cô vì công ty, vì em trai cô cho nên phải động thủ với tôi sao?" Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Diệp Vân.
"Không, sao mày lại nghĩ như thế vậy? Tao còn thiết kế Mạnh Trạch đây, tên ngu xuẩn kia khẳng định không biết đêm hôm đó là ta cho hắn uống thêm liều thuốc, nhưng thế thì sao? Hắn vẫn vứt bỏ mày." Biểu hiện trên mặt Diệp Vân vẫn như cũ hoàn mỹ vô khuyết: "Đương nhiên tao chỉ muốn tim của mày, Chuyên gia nước M bên kia đã liên lạc với tao. Chỉ cần lấy được trái tim của mày, tao có thể sống được lâu hơn, vốn còn muốn tìm Mạnh Trạch hỗ trợ, đáng tiếc hắn hiện tại đã không nghe lời."
"Trái tim?" Diệp Thiều Hoa thanh âm có chút yếu: "Vẻn vẹn đều vì trái tim sao?"
Hóa ra, là bởi vì trái tim của cô.
Diệp Vân cầm giao cho giải phẫu hiện ra hàn quang lên, nhìn biểu lộ của Diệp Thiều Hoa càng ngày càng mê mang, "Đúng vậy, nhưng mày không có theo dự tính của tao, cũng không sao, dù sao bây giờ trái tim của mày càng thích hợp với tao."
Diệp Thiều Hoa hít một hơi thật sâu.
Đại khái làm rõ ý nghĩ một chút.
Khó trách cái thế giới này lộ ra một điểm không thích hợp.
Diệp Quốc Phú yêu mẹ nguyên chủ như vậy,, bà cũng rất nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, hầu hết phụ nữ đều muốn sinh con cho ông, nhưng tại sao chỉ mình Dương Cầm thành công.
Nguyên chủ thành tích tốt như vậy, nhất định phải chịu được, sao lại sa đọa như vậy?
Còn Diệp Vân, trên thực tế cô ta mặc dù trọng sinh, nhưng đầu óc cũng không có thông minh như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vô luận chuyện gì cô ta đều làm rất hoàn mỹ.
...
Hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ.
Nguyên lai hệ thống cho nội dung cốt truyện chính là sai lầm.
Trọng yếu nhất là, cô ta đọc file.
Chỉ cần phát hiện một điểm không đúng, Diệp Vân sẽ đọc file làm lại, giống như một bug vậy đó.
Cô cầm lấy điện thoại, nói khẽ: "Chú cảnh sát, làm phiền các ngươi tra một chút nước M có phải đang có một chuyên gia giải phẫu đang chờ cháu không."
"Diệp tiểu thư, xin cô cần phải cam đoan an toàn của bản thân! Hiện tại phạm nhân tinh thần không bình thường, chúng tôi lập tức tới!"
Mà trên mạng.
"Thế giới vậy mà có kiểu người này, cảnh sát, chú nhất định phải trừng phạt thích đáng."
"Cái người tên Diệp Vân này không những bị tâm thần mà còn mắc chứng hoang tưởng."
"Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, đau lòng thay cho chị gái..."
Chờ chút?
Diệp Vân nhìn điện thoại trong tay Diệp Thiều Hoa, rốt cuộc phát hiện có chỗ nào đó không được bình thường.
Cảnh sát, Diệp Thiều Hoa vậy mà báo cảnh sát?
Cùng lúc đó, chuông điện thoại Diệp Vân bỗng nhiên reo lên, người đầu tiên gọi điện thoại cho cô không phải Diệp Quốc Phú, mà là giọng nói của Dương Cầm: "Diệp Vân, con biết con đang làm gì không?!"
Diệp Quốc Phú và bà nội Diệp bên kia căn bản cũng không ngừng chân, vội vã lái xe hơi tới.
Cảnh sát đã ra tay, nhưng mà động tác đều không nhanh như Vân Dặc.
Bên kia không chỉ tìm được chuyên gia phẫu thuật tim, mà còn tìm được nơi để Diệp Vân giấu giếm với Diệp Thiếu Hoa.
Cảnh sát đứng ở bên cạnh Vân Dặc, cũng có thể cảm giác được hàn ý trên người hắn lạnh đến thấu xương.
Diệp Vân trực tiếp cúp điện thoại, cô ta đã nghe ra tiếng chuông cảnh báo bên ngoài, nhưng mà trên mặt vẫn không bối rối, chỉ là khẽ mỉm cười: "Diệp Thiều Hoa, tao thừa nhận mày rất thông minh."
"Chỉ tiếc, có một việc mày từ đầu đến cuối đều không ngờ rằng."
Diệp Vân vừa nói, chậm rãi cười, cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa: "Yên tâm, lần tiếp theo thì sẽ không."
Nhưng mà, cô ta cười cười, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Thậm chí, còn vô cùng kinh hoàng.
Diệp Thiều Hoa vẫn như cũ hai ôm hoàn ngực, "Trọng sinh, đọc được file, Diệp Vân, bàn tay vàng của cô to thật đấy."
Nghe được câu nói này của Diệp Thiều Hoa, con mắt Diệp Vân trợn thật lớn.
“Thật đáng tiếc.” Diệp Thiều Hoa cười vô cùng trong trẻo, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm lông mày cô ngược ánh sáng, nhìn rất đẹp, “Thật là trùng hợp, tôi cũng trọng sinh, Diệp Vân, cô đoán xem tại sao không đọc được file.. Nếu có thể, đoán xem, tôi đã tái sinh bao nhiêu lần? "
Edit: Ngọc
Diệp Thiều Hoa đã cắt kết nối điện thoại.
Chỉ mỉm cười.
Diệp Vân ngồi liệt trên mặt đất, sợ quá không nói nên lời.
Cô ta nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ vì là một phần tử nguy hiểm, bị cách ly khỏi những người bình thường.
Đồng thời, họ tìm thấy nhiều vũ khí hóa học gây hại cho người khác tại nơi Diệp Vân sinh sống.
Điều gây sốc là không ai tìm ra cách Diệp Vấn làm ra những thứ này, thậm chí là hoàn hảo không tỳ vết.
Chính vì vậy, Diệp Vân bị coi chừng nghiêm khắc hơn.
Một kẻ khủng bố với tỷ lệ sai lầm bằng không, nếu dễ dàng trốn thoát, sẽ là mối đe dọa lớn nhất đối với xã hội.
Mà Dương Cầm đến bây giờ phảng phất giống như nằm mơ.
Lúc đầu bà nội Diệp đối với việc Dương Cầm sinh con trai rất ưa thích, nhưng với cách làm của Diệp Vân cũng không rét mà run.
Thậm chí đối với con trai Dương Cầm cũng không thích nữa.
Có thể xuống tay với một người đang mang thai, rốt cuộc hung ác đến cỡ nào?
Để tránh gây ra bất ổn xã hội, cảnh sát đã làm rất tốt việc che giấu sự việc này, rốt cuộc có rất nhiều điều mà khoa học chưa thể giải thích được.
Mà Diệp Quốc Phú và Vân Dặc bảo hộ Diệp Thiều Hoa càng thêm nghiêm mật.
Diệp Thiều Hoa liền đi gặp học sinh của giáo sư, cũng chính là hạng mục của vị đàn anh kia, Vân Dặc đều sẽ đi theo cô.
Vừa vặn họp lớp cấp 3 cũng đến.
Vân Dặc tạm thời để Diệp Thiều Hoa đi một mình vì vụ hợp tác kinh doanh với đối tác nước ngoài, nhưng anh vẫn gọi điện cho Diệp Quốc Phú, Diệp Quốc Phú lập tức cử tài xế tới.
"Hứa Mộng Khiết, Diệp Thiều Hoa thực sự sẽ tới sao?" Trong phòng, một nữ sinh thò đầu hỏi, không trông thấy người mình muốn gặp, không khỏi bĩu môi, "Cô xác định cô ta đồng ý rồi?"
Hứa Mộng Khiết nhìn thời gian, đã là hai giờ hai mươi lăm, thời điểm cô ả nói với Diệp Thiếu Hoa là hai giờ ba mươi, tại sao người bên kia vẫn chưa tới đây?
"Đương nhiên, " Hứa Mộng Khiết nói, "Không tin cô hỏi nam thần Nghiêm Sênh đi, hắn ngày đó cũng nghe được."
Người trong phòng rất nhiều, một nửa là đến vì mỹ nam Nghiêm Sênh, còn một nửa là muốn nhìn trò chơi Diệp Thiều Hoa.
Bên cạnh Nghiêm Sênh là một nữ sinh tóc thẳng, nếu có những người khác ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra được.
Nữ sinh này chính là hoa khôi khoa diễn xuất, cũng là một tiểu hoa đán đang hot trên mạng, Nhϊếp Hi.
Cô ta đã sớm nghe người trong phòng nói Nghiêm Sênh năm cấp 3 từng theo đuổi một cô gái.
Nhưng Nhϊếp Hi cũng không thèm để ý, cũng không hề cảm thấy đối phương sẽ vượt qua cô ta, cô ta cười nhẹ ôm cánh tay Nghiêm Sênh, "Cô ấy là nữ thần năm cấp 3 của mọi người sao, tôi cũng muốn gặp 1 lần."
Cô ta luôn luôn cao ngạo quen rồi, bị tâng bốc quen, thật đúng là không cảm thấy cô hoa khôi cấp 3 này có thể so sánh được với mình.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Nghiêm Sênh nghe được tên Diệp Thiều Hoa vẫn còn ngơ ngác.
Nhung cũng chỉ thoáng qua mà thôi, làm cho người ta không thể phát hiện được.
Chính là lúc này, những người đang đứng chờ cửa phòng lập tức trở nên náo nhiệti: "Đến rồi, đến rồi."
Nghiêm Sênh vô ý thức ngẩng đầu.
Bỗng nhiên đã cảm thấy ánh đèn trong phòng có chút chói mắt.
Ba năm, gương mặt ngây thơ biến mất, tựa Phong Hoa, vẫn giống như trước, chỉ cần nơi mà cô xuất hiện, những người khác sẽ biến thành vật làm nền.
Không, so với ba năm trước đây cô càng thêm chói mắt.
Lông mày rũ xuống phi thường lạnh lùng, nhìn thấy trong phòng đông người như vậy, đôi lông mày xinh đẹp kia cũng không có thay đổi nhiều lắm, chỉ là giơ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, xem ra cũng chưa muộn.
"Mẹ nó ——" Một lúc lâu sau mới vang lên tiếng của đám nam sinh, "Tại sao khác với miêu tả, không phải hiện tại nữ thần đang khổ sở sao?"
"Thiều Hoa, cậu rốt cuộc đã đến rồi, " Hứa Mộng Khiết nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lại dễ như trở bàn tay hấp dẫn phần lớn ánh mắt của người trong phòng, không khỏi mở miệng, "Thực sự, ba năm cậu đều không tham gia họp lớp, đây là Nghiêm Sênh, cậu còn nhớ rõ không? Trước kia ngồi ở sau bàn của cậu, đúng rồi, đây là bạn gái đương nhiệm của nam thần, mỹ nữ đại học B."
Nhϊếp Hi nhìn Diệp Thiều Hoa, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, "Xin chào."
Nghiêm Sênh nhìn Diệp Thiều Hoa, muốn nói cái gì, cuối cùng không có nói.
Chỉ là thở dài, cuối cùng vẫn là chuyện khác.
Diệp Thiều Hoa ngày đó tại hắn đồng học ghi chép trên viết, thi đại học nguyện vọng là B đại, hắn thi được B đại.
Diệp Thiều Hoa lúc trước ngay tại trước mặt bạn bè viết nguyện vọng thi đại học của mình, là đại học B, hắn cũng thi được vào đại học B
Đáng tiếc, chung quy lại vẫn là người lạ.
Nói thật, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thật sự biến thành bộ dáng trong miệng người khác, Nghiêm Sênh cực kỳ thất vọng.
Diệp Thiều Hoa chỉ nhìn Nghiêm Sênh và Nhϊếp Hi khẽ gật đầu, không có biểu lộ dư thừa.
Như thể họ chỉ là một kẻ thừa thãi và tầm thường.
Hứa Mộng Khiết từ trên người Diệp Thiều Hoa không nhìn thấy được sự thất lạc, không khỏi mở miệng lần nữa, "Lần này sao Mạnh Trạch không đi cùng cậu, mình nghe nói hắn chia tay với cậu rồi, có đúng không? Thực sự, cậu là nữ thần trường học năm đó, hắn lại không biết cố mà trân quý."
"Không thích hợp thì bỏ." Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không có bao nhiêu chấn động.
Những người khác mặt ngoài không nói, nhưng nguyên một đám đã dùng ánh mắt chế nhạo truyền cho nhau.
Diệp Thiều Hoa sở trường kém, bị trường học buộc thôi học đã sớm truyền ra ngoài.
Còn thích đi tìm đường chết nữa, hai ba ngày lại đến cục Cảnh sát, trong nhóm lúc trước còn có ảnh chụp ở sở cảnh sát của cô.
Diệp Thiều Hoa năm đó có bao nhiêu tốt đẹp
Danh tiếng của nhiều nữ sinh bị cô đè xuống, gây náo động tất cả phụ huynh và học sinh, trong mắt họ chỉ có Diệp Thiều Hoa.
Khi đó cô nói gì nhỉ, về sau cô chọn đại học.
Trước khi Diệp Thiều Hoa đến, Hứa Mộng Khiết đã nói cho mọi người, cô ả không tìm thấy được tên của Diệp Thiều Hoa trên bảng vàng.
Bây giờ nhìn một chút, trong mắt mọi người nữ thần cũng liền thành bộ dạng này.
Có người ở yến hội vô tình nghe được tin tức của Diệp Thiều Hoa, sau khi biết rõ Dương Cầm sinh một đứa con trai, những bạn học này vô cùng đồng tình với Diệp Thiều Hoa.
Còn có một loại cảm giác thành tựu.
Người ngồi ở đây thành tích lúc trước không tốt gì, nhưng nguyên một đám cũng đều đỗ tốt nghiệp.
So ra kém đại học B, nhưng ít nhất cũng thi được lên đại học.
So với bên trên thì không đủ, nhưng so với Diệp Thiều Hoa có thừa.
Họp lớp cấp 3, chính là nói những cái này sao?
Diệp Thiều Hoa đưa tay gõ mặt bàn, "Mọi người còn ăn không? Không ăn tôi còn có việc, rời đi trước."
"Đừng đi gấp như vậy, nữ thần trường học, " Từ "nữ thần" có chút ý trào phúng, nói, nữ sinh đi tới phía trước, "Chúng mình còn tính đi hát K đây, đúng rồi, Mộng Khiết nói cậu còn tham gia thi tốt nghiệp trung học, không biết chúng mình có may mắn biết học thần thi được trường học nào không?"
"Cũng rất bình thường." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.
Chỉ một câu này, những người khác nghe như từ chối.
Hứa Mộng Khiết nhìn ánh mắt bạn bè chung quanh, cũng lười nhiều lời với Diệp Thiều Hoa, hô gọi nhân viên phục vụ tính