Trong phòng tổng thống.
Tô Vi bị buộc chặt hai tay, bị Hoắc Ngật ném lên trên giường, lăn hai cái.
Vệ sĩ để cặp xách của cô ở trong phòng rồi rời đi.
Hoắc Ngật ung dung thong thả tháo cà vạt, cởϊ áσ khoác âu phục, mặc áo sơ trắng quần tây đen, quỳ một chân bên mép giường, đến gần cô.
Tô Vi cử động hai cái dời sâu vào trong, vội vang khuyên hắn: ""Anh, anh thiếu đàn bà đến vậy à? Anh nhìn tôi đi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, có gì thú vị chứ? Dùng một triệu bao nuôi tôi thật sự quá uổng phí! Còn không bằng cầm tiền này đi ngủ với mấy người ngực to eo nhỏ, sống động xinh đẹp...""
Hoắc Ngật túm lấy mắt cá chân của cô kéo xuống một cái.
Cơ thể nhỏ nhắn nhất thời trượt xuống, nằm dưới người hắn.
Con ngươi lưu ly xinh đẹp hoảng sợ nhìn hắn, giống một con thú nhỏ bị kinh sợ, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Tâm trạng của Hoắc Ngật rất tốt, một bên cởi nút áo của mình ra, một bên nói với cô: ""Ngực to eo nhỏ, sống động xinh đẹp cũng không thú vị bằng cô. Hơn nữa...""
Hắn cúi người, đùa bỡn mái tóc dài tán loạn trên cổ cô, bàn tay nóng bỏng lại một lần nữa luồn vào trong quần áo cô, nắn bóp thịt vυ' ẩn giấu mềm nhũn cười nói: ""Tôi thích nuôi lớn hơn.""
""Ngực cô quả thật có hơi nhỏ, nhưng mà không sao, tôi sẽ khiến nó từ từ lớn lên trong tay tôi.""
""Nhìn... Đầṳ ѵú cô cứng.""
Tô Vi: ""..."" 凸 (艹皿艹 )
Nói cứ như dươиɠ ѵậŧ anh không cứng vậy!
Đương nhiên Hoắc Ngật cứng.
Hắn không những cứng mà còn cứng vô cùng khó chịu.
Nhưng nghĩ tới Tô Vi bài xích mình, hắn gần như là lấy ra sự kiên nhẫn hết sức có thể.
Để trêu đùa cô, để cơ thể cô sinh ra cảm giác, run rẩy.
Tô Vi không có biện pháp khống chế phản ứng sinh lý của thân thể mình, đầṳ ѵú bị Hoắc Ngật sờ dựng đứng không nói, cổ họng miệng lưỡi cũng đều khô, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm đậm đà tràn ngập trong căn phòng...
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [Là hương trợ hứng.]
Tô Vi: [Nam chính định làm bá vương ngạnh thượng cung*?]
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương dùng sức kéo cung; cưỡиɠ ɠiαи; cậy mạnh bức hϊếp.
Hệ thống: [Cái này rất phù hợp với thiết lập nhân vật tổng nam chính bá đạo của hắn, trong vòng mười phút, cô sẽ hoàn toàn bị mùi hương ảnh hưởng đến thần trí.]
Tô Vi: [...]
Thảm, cô thật sự quá thảm.
Người đàn ông nằm trên người cô đã bắt đầu vén quần áo của cô lên, bụng dưới lạnh run.
Áo ngực phía trên cũng đã sớm bị cởi ra, khó thoát khỏi bàn tay quỷ dữ...
""Thật đáng yêu...""
Hô hấp của Hoắc Ngật nặng nề, giọng khàn khàn, trong con ngươi nheo lại toàn là hình ảnh phản chiếu của cô, một bên hôn chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, một bên hướng xuống, để lại vết hôn trên xương quai xanh của cô...
Tô Vi giùng giằng, bực bội hừ một tiếng, muốn né tránh sự đυ.ng chạm của hắn.
Nhưng cô càng phản kháng, người đàn ông lại càng hưng phấn, nắm phần thịt vυ' xinh xắn lả lướt của cô, há miệng ngậm lấy...