Lời nói cùng nhau già đi của Mạc Lâm khi ấy đã định sẵn sẽ không thể thực hiện được. Khi Thập Nhất tỉnh lại sau một tai nạn trên đường, cô đã ở trong không gian của hệ thống Đại Thần rồi.
Cô mất đi, Mạc Lâm vẫn lặng lẽ tiếp tục sống, tiếp tục làm công việc của mình, không quá đau khổ, cũng không quá u buồn. Nhìn hình ảnh cuộc sống thường nhật của người đàn ông trên đám mây, Thập Nhất không biểu lộ cảm xúc gì.
Mười mấy năm sau bà Mạc mất, rồi mấy năm nữa lại đến tang lễ của ông La, khi tất cả nghi thức đám tang đều đã hoàn thành, chỉ còn lại người đàn ông ở độ tuổi tứ tuần ngồi trong phòng ngủ, đột nhiên môi hắn nở nụ cười, là nụ cười thật tâm đầu tiên mà Thập Nhất thấy được ở hắn từ lúc cô ra đi.
Nhìn nụ cười ấy như mang theo sự giải thoát… bàn tay Thập Nhất bất giác nắm lại.
Mạc Lâm chậm rãi ngửa đầu lên, tìm đến những bức ảnh trong phòng. Có bức hình hắn hôn trộm cô từ thuở học sinh non nớt, hình hai người cùng nhau tốt nghiệp, nhận bằng tiến sĩ, kết hôn, làm việc, giải thưởng đầu tiên, rồi thứ hai… thứ ba... tất cả… như những dòng ký ức sống đang chạy trong đầu hắn.
Cuối cùng, tay Mạc Lâm đột nhiên mò xuống dưới gối, lôi ra một khẩu súng đen tuyền.
Hắn nhìn tới bức hình cô gái xinh đẹp đang nhìn hắn mỉm cười, môi khẽ nhếch lên, nói chuyện với nó: "Kỳ Kỳ… đã để em đợi lâu quá rồi phải không? Nói ra điều này có vẻ thật bất hiếu, nhưng anh vẫn luôn chờ đợi giây phút này. Kỳ Kỳ, rốt cuộc thì anh cũng đã làm xong trách nhiệm của chúng ta… Bây giờ anh… Có thể đến gặp em rồi..."
Chàng trai nhìn bức hình nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự cầm súng lên.
"Mặc dù anh đã có chút già đi, nhưng em nhất định phải nhận ra anh đấy."
Hình ảnh cuối cùng Thập Nhất nhìn thấy là thân người Mạc Lâm ngã xuống và dòng máu đỏ thắm, từng giọt máu đọng lại trên nền vải trắng như những đóa hoa nở rộ cùng với nụ cười trên môi người đàn ông.
"Tắt đi."
Thập Nhất vừa nói, đám mây trước mặt lập tức tan đi, thay vào đó là bảng số liệu kết quả nhiệm vụ lần này cô đạt được.
Điểm công đức: 1000/10000
Kẹo: 05/05
Điểm công đức của cô thấp đến thảm thương nhưng Thập Nhất chẳng hơi đâu mà để ý đến nó. Cô đột ngột đặt ra câu hỏi cho hệ thống: . Ngôn Tình Tổng Tài
"Tại sao hắn có thể ở lại mỗi thế giới trải qua cuộc sống đến cuối đời. Rồi lại vẫn luôn có thể xuất hiện ở thế giới khác cùng lúc với ta vậy?"
Nếu các thế giới này là thế giới song song như cô biết, thì điều này hẳn không thể xảy ra mới đúng.
Trừ khi những thế giới cô trải qua là thế giới ảo. Nhưng một thế giới có phải ảo hay không chẳng lẽ bản thân cô lại không thể nhận ra nổi?
[Ký chủ, cô không cần quan tâm đến mấy vấn đề râu ria này đâu. Nó liên quan đến kỹ thuật cấp cao của ta, giải thích cô cũng không hiểu. Cô tốt nhất nên tập trung làm thật nhiều việc tốt, cứu thật nhiều thế giới để mau chóng trở về thân thể của mình thì tốt hơn đấy.]
Quả nhiên là hệ thống này sẽ không giải đáp bất kỳ thắc mắc ngoài lề nào của Thập Nhất.
[Điểm công đức thế giới này chỉ có 1000 bởi vì cô đã có hành vi tư thù riêng đối với nhân vật Vương Gia Hải. Nhiệm vụ của cô là cho hắn một bài học khiến hắn sáng mắt ra, tâm nguyện của La Kỳ Kỳ không phải là trả thù, đánh gãy chân là quá bạo lực.]
"Tư thù riêng? Ý ngươi là gì hả? Ta đã nói ngươi có bằng chứng thì đem ra đây mà."
[Ký chủ ấm ức vì khoảng thời gian phải bồi hắn đi chơi nên cố tình động tay động chân. Hơn nữa cách làm của cô cũng không đúng khi gián tiếp khiến cho một sinh mạng vô tội mất đi.]
What the hell? Cô đang nghe cái quái quỷ gì vậy?
Người ta được sung sướиɠ còn hậu quả thì bắt cô chịu phải không?
"Này… ngươi chưa đưa ra được bằng chứng-"
Thập Nhất còn chưa nói xong thì thân ảnh đã biến mất khỏi không gian.
[Haizz… Cô ta đúng là cứ thích bắt lý người khác mà.]
Sau khi Thập Nhất rời đi, trên không gian hiện lên một bóng đen hình chú thỏ đang gặm cà rốt. Cùng với nó là một nữ nhân váy đen quen thuộc.
[Ta tưởng thế thế giới này ngươi sẽ ra tay với Mạc Lâm, sao cuối cùng lại để yên vậy?]
"Thập Nhất quá nhanh nhạy, ta không nghĩ mình nên xuất hiện thêm lần nào nữa. Vốn dĩ ta muốn ra tay với Hắn chỉ là để kiểm tra tình cảm của nàng ta với Hắn. Nhưng sau chuyện vừa rồi ta cảm thấy không cần thiết nữa rồi."
[Ý ngươi là sao?]
"Còn sao nữa, chủ nhân của ngươi vô dụng!"
Nữ nhân kia vừa nói xong thì hình bóng chú thỏ trong không gian giống như nhảy dựng lên.
[Ngươi mắng ai vô dụng hả? Nữ nhân xấu xí... Có tin ta liều mạng với ngươi không?]
"Hờ… Không muốn chủ nhân của ngươi chết thì cứ động đi. Mà ngươi nghĩ mình có nổi khả năng đó không?"
Nữ nhân kia đột ngột giơ tay lên, trên bàn tay trống không của nàng ta đột ngột xuất hiện một chú thỏ nhỏ.
"Đại ngốc, ngươi nên nhớ mình đang ở lãnh thổ của ai. Nếu ta còn nghe thấy ngươi mắng ta xấu xí một lần nữa… Ta không ngại biến ngươi thành thỏ nướng đâu."
Thỏ ngọc nằm run rẩy trên bàn tay nữ nhân, ôm chặt cà rốt của mình, không dám hó hé gì nữa.
***Rosy: Bão chương rồi mà còn không vote cho tui là hờn á nha ????????????1
Đang phân phân không biết thế giới sau nên làm cổ đại hoàng hậu - tướng quân hay tiếp tục hiện đại về ma cà rồng. Cho tác biết b thích thể loại nào nhé?1
p/s: Nghỉ hai ngày để chuẩn bị cho thế giới tiếp theo nha*** ????1