Mộ Ngữ Nhiễm đang tập trung vào làm việc thì có người gọi điện thoại.
"A lô, ai vậy?"
"Là tôi."
"Anh là ai?"
"Lục Dĩ Hàng." Người mà có thể khiến công ty cô phá sản bất cứ lúc nào!
"Anh gọi có việc gì à? Tôi nhớ là chúng ta không còn gì liên quan nữa mà, tôi đã xoá hết ảnh rồi còn gì!" Cho nên bây giờ cô không có bài để viết, mới phải cắm đầu vào giải quyết đống văn kiện đây này.
"Khi nào thì tan làm? Tôi qua đón em, cùng ăn tối đi."
"Tối nay tôi phải tăng ca, không đi với anh được rồi."
Bảo cô đi ăn với anh ta? Có bị làm sao không?
"Vậy để tôi xin nghỉ giúp em, bây giờ làm việc của em đi." Anh gọi là để thông báo, chứ đâu cần cô có đồng ý hay không? Dù sao tối nay cô cũng phải tới gặp anh!
"Này anh, tôi... Từ từ đã!" Anh ta tắt máy rồi!
Mười phút sau, chủ biên Trương gọi cô lên phòng cô ấy.
"Chủ biên, tìm tôi có việc gì vậy?"
"Tối nay cô không cần tăng ca nữa, đống văn bản đó cứ giao cho trưởng phòng Lâm đi." Trương Ngọc cười tươi, ánh mắt nhìn Mộ Ngữ Nhiễm lạ thường.
Không phải tăng ca? Chắc chắn là do Lục Dĩ Hàng dở trò rồi, cô thà ở lại công ty làm đêm còn hơn!
"Tiểu Nhiễm, em với vị Lục tổng đó có quan hệ gì vậy?" Lúc nãy khi Trương Ngọc cô đang làm việc thì Lục Dĩ Hàng trực tiếp gọi điện tới, anh ta bảo tối nay hẹn Mộ Ngữ Nhiễm ăn cơm, muốn cô châm chước cho cô ấy về sớm, cô dĩ nhiên là phải đồng ý rồi.
"Em với anh ta không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn hồi học đại học thôi."
"Vậy sao?" Có vẻ như là, người cũ gặp lại ấy nhỉ?
"Thế tại sao hôm bảo em đi phỏng vấn anh ta, em lại từ chối?"
"Hôm đó em không khoẻ thật mà! Nhưng dù sao em cũng đã đi rồi, thôi giờ em xuống dưới làm việc đây." Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Mộ Ngữ Nhiễm vốn định tan làm xong thì về thẳng nhà, nhưng vừa ra khỏi cửa công ty thì đã nhìn thấy xe của Lục Dĩ Hàng đỗ cách đó không xa, trợ lý của anh ta thấy cô lập tức đi đến bên cạnh.
"Mộ tiểu thư, mời theo tôi." Anh ta cúi đầu, đưa tay hướng về phía xe mời cô.
Nhiều người nhìn như vậy, cô không lên thì mất mặt cho tên trợ lý này quá! Cô đành miễn cưỡng trèo lên xe của bọn họ.
"Xin chào Lục tổng."
"Ừ chào." Lục Dĩ Hàng ngồi trong xe, tay vẫn còn đang bấm máy tính, mắt không thèm liếc cô một cái, giọng điệu hờ hững.
Đây là thái độ mời cô ăn tối sao? Thật là...
Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng hải sản.
Đây là lần đầu tiên cô được vào một cái nhà hàng sang trọng như vậy.
Cô vốn dĩ lớn lên ở cô nhi viện, tất thảy học phí đều do viện trưởng và các sơ lo giúp cho cô. Sau khi vào đại học, cô tự đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Khi làm phóng viên rồi, thì ngày nào cũng phải đi lấy tin tức, không thì ở công ty xử lý văn kiện. Công ty mở tiệc tùng cũng chỉ tổ chức ở nhà hàng bình thường. Được vào nhà hàng cao cấp ăn uống với xếp, hay bàn chuyện làm ăn cũng chỉ thuộc bộ phận giao tiếp, làm gì có chuyện các cô được vào những nơi như thế này!
"Đang nghĩ gì vậy?" Thấy Mộ Ngữ Nhiễm thất thần, anh liền hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhớ chút chuyện cũ thôi."
Hai người đi vào trong, tất cả nhân viên trong nhà hàng đều đứng xếp hàng hai bên, cúi đầu đồng loạt chào.
"Kính chào Lục tổng!"
"Nhà hàng này là do anh mở à?" Cô ngạc nhiên, bọn họ gọi Lục Dĩ Hàng như vậy, chắc đây là nhà hàng của anh ta rồi!
"Không phải."
"..." Không phải sao?
"Ông chủ trước đó cần tiền nên đã bán nó lại cho tôi."
"Ồ, không nghĩ tới anh lại có hứng thú đi kinh doanh cả nhà hàng cơ đấy."
"Sắp tới, tôi còn có dự định kinh doanh sang mảng báo chí nữa." Anh nhìn cô, lời nói ẩn ý.
Lục Dĩ Hàng là có ý gì? Không lẽ anh ta thực sự muốn thu mua công ty của cô?
Nhân viên nhà hàng dẫn hai người vào một căn phòng trên tầng năm, Lục Dĩ Hàng rất lịch thiệp bước đến kéo chiếc ghế ra giúp cô.
Sau khi nhân viên đã dọn hết các món ăn lên bàn, nể tình Lục Dĩ Hàng mời cô ăn tối, Mộ Ngữ Nhiễm chủ động cầm chai rượu vang lên rót.
Anh nheo mắt nhìn theo động tác của cô, không phải cô ấy lại định dở trò gì đấy chứ?
"Lục tổng, sao hôm nay anh lại có nhã hứng mời tôi đi ăn vậy?" Cô mỉm cười, cầm ly rượu đặt xuống trước mặt Lục Dĩ Hàng.
"Ăn cơm trước, lát nữa nói sau." Anh cầm ly rượu lên lắc nhẹ một cái, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm.
Mộ Ngữ Nhiễm không khách sáo lập tức động đũa, cô lâu rồi chưa được ăn nhiều món hải sản như vậy, quả thực đồ ở đây không tồi!
"Sao anh không ăn?" Nhìn thấy Lục Dĩ Hàng tay vẫn còn đang cầm ly rượu, ánh mắt sâu xa nhìn cô, Mộ Ngữ Nhiễm ngại ngùng.
"Tôi không đói, em cứ ăn đi."
"Không phải anh cho thứ gì vào thức ăn đấy chứ?" Cô lập tức đặt đũa xuống bàn, anh ta nói không đói? Chỉ uống rượu thôi cũng no rồi à?
Anh ta còn gọi cả một bàn ăn như vậy mà không ăn một miếng nào, bảo cô sao ăn hết được? Nghĩ cô là con lợn chắc!
"Tôi không giống ai kia thích bỏ 'thứ gì đó' vào đồ ăn của người khác." Anh nhìn cô, nhấn mạnh ba chữ.
"Lục tổng anh có ý gì?" Anh ta là đang ám chỉ cô à? Cô còn đang nghi anh ta bỏ thuốc vào đồ ăn, thế mà lại chuyển thành anh ta nghi ngờ cô?
"Không có ý gì cả, tối nay mời em tới là muốn bàn chuyện hôm trước." Anh cười một tiếng, không muốn vạch trần cô.
"Chúng ta còn có chuyện gì cần bàn bạc nữa sao?" Anh ta là đang đánh trống lảng!
"Chuyện tôi muốn chịu trách nhiệm với em, em quên rồi?" Anh không vui nhìn cô.
"Lục tổng, tôi có nói với anh là tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm rồi mà! Anh cũng quên rồi sao?" Cô bực bội, rốt cuộc chuyện này bao giờ mới kết thúc?
Cô yêu Lục Dĩ Hàng từ bảy năm trước, hiện tại cô chưa có bạn trai cũng chỉ vì không quên được anh ta. Nhưng không có nghĩa chỉ vì chuyện xảy ra đêm đó, mà cô muốn anh chịu trách nhiệm với mình. Cái cô muốn không phải là từ 'chịu trách nhiệm', mà phải là can tâm tình nguyện vì yêu cô mà ở bên cô. Nhưng Lục Dĩ Hàng yêu cô sao?
Năm đó, cô yêu thầm anh hai năm, cuối cùng cô lấy hết dũng khí bày tỏ tình cảm của mình nhưng anh thì sao? Hờ hững từ chối! Nói hai người bọn họ không thích hợp!
Sau đó cô trở về phòng, úp mặt xuống gối khóc lóc như một đứa ngốc, rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Hai ngày sau, bọn họ gặp lại ở thang máy thư viện, Lục Dĩ Hàng vì muốn tránh mặt cô nên đã dừng lại ở tầng bốn, sau đó đi cầu thang bộ. Còn cô xuống đến tầng hai thì bị kẹt lại, thang máy bị hỏng, cô gọi nhưng không một ai nghe thấy, vì trời đã tối muộn nên thư viện chẳng còn một bóng người.
Khoảng một giờ sau, Mộ Ngữ Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, hình như là bác bảo vệ. Cô vừa đập vào cửa thang máy, vừa hét lớn nhưng không thấy phản hồi. Cô ngã gục xuống sàn, ông bảo vệ đó thường ngày đều đeo tai nghe, chắc chắn không nghe thấy cô gọi.
Sau đó cả thư viện đều tắt điện, cô ôm chặt hai chân ngồi thu người vào một góc. Cô vùi mặt vào đầu gối, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên, cô rất hy vọng sẽ có người đi tìm cô.
Cuối cùng, người đến cứu cô chính là chị gái của cô, Mộ Ngữ Tâm!