Dấu Hiệu Bao Trùm

Chương 2.2: Quất, đám đông play, dạy dỗ và nhục nhã đóa hoa lạnh lùng (Bonus: Chi tiết của lần đánh dấu đầu tiên)

Đây là phòng nghỉ riêng của Cao Thiên, một cái giường lớn được dọn dẹp gọn gàng, áo khoác của bộ quân phục treo trên giá áo ở đầu giường. Bên cạnh cửa sổ sát đất là một chiếc sofa, Cao Thiên đang ngồi trên sofa uống trà.Hứa Cảnh Dật đứng ở khoảng cách an toàn cách xa Cao Thiên 3 mét, nhỏ giọng nói: “Tổng chỉ huy.”

Cao Thiên ngẩng đầu, bình tĩnh liếc cậu một cái, nói: “Lại đây.”

Hứa Cảnh Dật đi lại trước mặt Cao Thiên.

Cao Thiên đặt chén trà xuống, ra lệnh một cách lạnh lùng và bình tĩnh: “Quỳ xuống.”

Trên mặt Hứa Cảnh Dật xuất hiện sự tức giận và nhục nhã: “Tổng chỉ huy, ngài không có quyền làm như vậy!”

Cao Thiên nói: “Hay cậu muốn tôi báo cáo cho toà án quân sự xử lí việc cậu tạo thân phận giả để nhập ngũ.”

Hứa Cảnh Dật nhắm mắt lại đầy đau đớn, nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Cao Thiên: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Cao Thiên nói: “Cậu mất khống chế rồi, thượng tá Hứa.” Dường như hắn ta đạt được cảm giác sung sướиɠ và thỏa mãn khi thấy thái độ của Hứa Cảnh Dật, thậm chí trên khuôn mặt lạnh lùng còn xuất hiện chút nụ cười.

Hứa Cảnh Dật nhỏ giọng mắng: “Cao Thiên, anh là một thằng biếи ŧɦái.”

Cao Thiên cúi đầu vuốt sau cổ Hứa Cảnh Dật, không hiểu vì sao mà lòng bàn tay khô ráo ấm áp của hắn khiến Hứa Cảnh Dật rùng mình.

Cơ thể bị đánh dấu chồng lên vẫn cảm thấy bủn rủn mệt mỏi, phermone của Cao Thiên nhân cơ hội này chui vào trong cơ thể Hứa Cảnh Dật, bắt đầu điều khiển lý trí cậu một cách ngang ngược.

Hứa Cảnh Dật bị bắt từ từ cúi đầu xuống, trán đè trên đầu gối Cao Thiên.

Cao Thiên nói: “Rất tốt, Cảnh Dật. Cậu là một người lính, lính thì phải nghe lệnh, đúng không?”

Hứa Cảnh Dật không có quyền lựa chọn. Cao Thiên đã biết bí mật của cậu, còn đánh dấu cơ thể cậu. Nếu cậu không nghe lệnh của hắn, Cao Thiên có thể huỷ hoại mọi thứ của cậu một cách dễ dàng.

Cao Thiên đứng lên, bình tĩnh bước đi trong phòng nghỉ, ra lệnh bằng một giọng nhạt nhẽo: “Thượng tá Hứa, cởϊ qυầи ra.”

Hứa Cảnh Dật thở hổn hển trong phermone vô cùng hiếu chiến và mạnh mẽ của Alpha, những câu từ nhục nhã cậu của Cao Thiên như một hòn đá nhỏ ném vào trong nước, gây nên cảm giác nhục nhã đến tê dại.

Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ và đau đớn, cơ thể lại phản ứng với những câu nói này. Hậu huyệt đang đau nhức và nóng cháy đến run rẩy lại bắt đầu ướt.

Đánh dấu của hai Alpha tấn công lẫn nhau trong cơ thể cậu, mười ngón tay của Hứa Cảnh Dật cào mạnh vào sàn nhà, cậu không cho phép chính mình có động tác thấp kém như vậy.

Tiếng vung roi vang lên trong không khí.

“Chát!”

Cảm giác đau đớn tê dại xuất hiện trên mông, Hứa Cảnh Dật không khỏi rên lên một tiếng.

Giọng Cao Thiên nghiêm khắc hơn: “Thượng tá Hứa, tôi ra lệnh cho cậu cởϊ qυầи ra.”

“Chát!”

Hứa Cảnh Dật đau đến mức phát ra một tiếng khóc nức nở, nước mắt tràn mi: “Cao Thiên!”

Cao Thiên đánh một roi thật mạnh vào mông Hứa Cảnh Dật: “Thượng tá Hứa, xin cậu giữ thái độ tôn trọng.”

Trong mũi Hứa Cảnh Dật toàn là mùi phermone của Cao Thiên, như cơn gió lạnh lẽo của cây tùng trộn với máu tươi. Hứa Cảnh Dật chịu không nổi, bất lực quỳ trên mặt đất, nức nở kêu lên với đôi mắt ngập nước đến mơ hồ: “Tổng chỉ huy…”

Cao Thiên hài lòng và cúi người xuống xem, Hứa Cảnh Dật lại nhân cơ hội giơ tay đánh lén mặt hắn. Cao Thiên ngửa ra sau để né trong sự kinh ngạc, bị lưỡi dao trong tay Hứa Cảnh Dật cứa trúng cổ.

Tí tách, tí tách, tí tách……

Máu tươi chảy dọc theo cần cổ, Cao Thiên hơi nhíu mày.

Hứa Cảnh Dật bổ nhào ra cửa, cố mở cửa khoang.

Cao Thiên nói một cách bình tĩnh và lạnh lùng: “Dừng lần mô phỏng này lại, thất bại.”

Tiếng máy móc trong phòng thí nghiệm vang lên, Omega đang hôn mê bị trói chặt trên giường thí nghiệm, trên người cắm đầy các loại ống, bụng đã to đến mức sắp sinh, phermone Omega khi đang mang thai cực kỳ mềm mại và ngọt ngào.

Cao Thiên cởi mũ liên kết xuống, nhìn Hứa Cảnh Dật đang hôn mê một cách phức tạp.

Nhân viên nghiên cứu cười khổ: “Tướng quân, lại bất ngờ xuất hiện vấn đề sao?”

Cao Thiên hơi cáu gắt: “Điều chỉnh chỉ số, thực hiện lại một lần nữa.”

Chín tháng, hơn một ngàn lần mô phỏng, dường như hắn không bao giờ thuần phục được Omega quật cường này.

Chỉ số đã được điều chỉnh lại, Cao Thiên đội mũ liên kết lên, lại vào thế giới nội tâm của Hứa Cảnh Dật một lần nữa.

Thế giới quay lại lúc đám tang của Vệ Đào, chiến sĩ Omega với khuôn mặt trắng bệch đứng trong góc một cách cô dơn, vài giọt nước mắt dính trên hàng mi dài đang run rẩy.

Cao Thiên bước qua: “Thượng tá Hứa, nếu cậu không vượt qua được nỗi đau khi mất đi đồng chí, tôi sẽ phải xem xét việc thu hồi quyền chỉ huy của cậu đối với tàu Phương Xa.”

Hứa Cảnh Dật hoảng hốt mở to mắt ra, trong đôi mắt đang rưng rưng kia là đau thương và tuyệt vọng mà cậu không kịp che giấu: “Vâng, xin lỗi tổng chỉ huy, đây là lỗi của tôi.”

Cao Thiên nhìn chiến sĩ Omega trước mặt, tâm trạng anh rất phức tạp.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, không hiểu sao Hứa Cảnh Dật cảm thấy có chút lạnh lẽo, cậu lùi hai bước về phía sau theo bản năng: “Tổng chỉ huy…”

Cao Thiên nói: “Cậu cần nghỉ ngơi, đi về đi.”

Vẫn là phòng nghỉ kia, vẫn là cảnh Hứa Cảnh Dật nằm gọn trên giường run rẩy và mùi phermone Omega ngọt ngào đến mức khiến người khác phải ngất ngây.

Hứa Cảnh Dật muốn giấu tình trạng chật vật của mình: “Tổng chỉ huy…”

Cao Thiên nhanh chóng bước vào, bất ngờ cột tay Hứa Cảnh Dật lại trước khi cậu kịp chống đối.

Cơ thể Omega khi đang phát tình mềm mại và nóng bỏng, cậu giãy giụa vì hoảng sợ khi bị Cao Thiên ôm chặt trong l*иg ngực: “Tổng chỉ huy!”

Hai tay Hứa Cảnh Dật bị trói lại, phermone Alpha đầy tính xâm lược xộc vào mũi cậu. Ngay sau đó, trời đất đảo lộn, Cao Thiên ngang ngược bế cậu lên rồi đè cậu trên giường.

Hứa Cảnh Dật hoảng sợ cầu xin: “Tổng chỉ huy … Không… Không…”

Cao Thiên cột hai tay cậu vào đầu giường, cởϊ qυầи Hứa Cảnh Dật với khuôn mặt lạnh như băng. Dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc dưới háng chạm vào phần da non mềm giữa hai chân Hứa Cảnh Dật, chỉ cách một lớp vải mỏng manh thô ráp.

Cặp đùi trắng nõn căng cứng, nhưng thần kinh dẫn truyền tín hiệu đã tê liệt từ khi bị phermone Alpha tấn công, cậu thậm chí còn không cử động nổi.

Hứa Cảnh Dật nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng, để mặc tên cấp trên ngang ngược chiếm lấy cơ thể cậu.

Dù cách một lớp vải, Hứa Cảnh Dật cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của vật khổng lồ dưới háng Cao Thiên, nóng đến mức khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Cao Thiên không cởi bao tay, bao tay thô ráp lạnh lẽo chuyên dùng trong quân đội vuốt ve da thịt cậu, luồn vào trong vạt áo, cầm đầṳ ѵú cậu xoa tới bóp lui rất mạnh tay.

Hứa Cảnh Dật rêи ɾỉ vì khó chịu, lại xấu hổ đến mức muốn nã một phát vào đầu mình.

Vì sao cậu lại trở nên dâʍ đãиɠ như vậy. Rõ ràng chồng cậu đã đánh dấu cơ thể này, nhưng cậu vẫn có cảm giác sung sướиɠ trong cơn đau đớn khi bị Alpha xa lạ chơi đùa.

Hai chân thon dài trắng nõn của Hứa Cảnh Dật bất lực dạng ra trước mặt cấp trên của mình, nhục huyệt đỏ thắm đã bị chồng đánh dấu co chặt, thỉnh thoảng lại phun một ít dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp ra.

Qυყ đầυ thô to đâm vào miệng huyệt đỏ thắm, Hứa Cảnh Dật ngẩng cao đầu lên trong tuyệt vọng, như một chú chim sắp chết.