Quản trung không còn lý lẽ nào, chỉ cố biện luận: "Ta rõ ràng thấy Trần tặng cho Ngọc Lan."
"Vừa rồi Mai tiểu thư cũng nói rồi, chuyện này cô ta biết, vậy trừ chuyện cái trâm, chẳng lẽ ngươi còn
nhìn thấy họ ở trong phá miếu đó làm chuyện gì khác sao?"
Quản trung nói: "Tối lửa tắt đèn, ngươi... ngươi bảo ta thấy được cái gì?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Ngươi có lòng muốn bắt gian, sao chỉ đi nhìn mà không rình nghe chứ? Ngươi đại khái không chờ ta nói cũng hiểu chứ, ngươi không phải là không rình nghe, mà không nghe được điều mà ngươi muốn nghe, đúng không?"
"Ngươi...."
Ở sau có người lén cười. Mọi người tự nhiên biết Mạnh Thiên Sở muốn chỉ đến nghe thấy cái gì, và biểu tình của mọi người đều ái muội hẳn.
Mạnh Thiên Sở nói:"Được rồi, vậy ngươi nói xem người gϊếŧ Ngọc Lan bằng cách nào. Ngươi gϊếŧ cô ta rồi còn cắt tay chân mình mẩy quẳng ra cửa thôn để làm gì?"
Quản trung đáp: "Nó đáng chặt ra trăm nghìn mảnh, đàn bà không biết giữ đạo làm vợ thì đáng chết, cho dù có nghiền nát thây nó ra cũng không giải cái hận trong lòng ta!"
"Ta chỉ bảo ngươi kể quá trình kinh qua, những thứ khác đừng nói lời thừa nữa."
Quản trung dừng lại một chút, thấy Mạnh Thiên Sở âm trầm mặt nhìn mình, không dám nhiều lời, kể: "Đêm mồng năm đó ta không đến nhà lý trưởng, vì Tuyết nhi cũng làm mất mặt thôn này, gả đi rồi còn trở về xây nhà cửa làm gì, nó đi rồi quay lại là không biết giữ đạo làm vợ, ta không đi vì ta không muốn mất mặt."
"Ngươi lại nói vòng vo rồi, không đi thì không đi, nhiều lời làm gì."
"Ta ở không không làm gì bèn đi vòng còng trong xóm, ta thừa nhận ta có đến phá miếu, không nhìn thấy đôi gian phu da^ʍ phụ nên quay về, vừa khéo nhìn thấy Ngọc Lan đi ngang qua, dáng vẻ vội vàng giống như lần trước vào phá miếu vậy, liền hỏi nó đi đâu, nó nói chó nhà tự nhiên bị cái gì đó như ăn phải bả độc vậy, nó định mời người xem. Phì! Rõ ràng là đi nɠɵạı ŧìиɧ, còn tìm lý do gì nữa, ta lúc đó lừa nó nói nhà còn thuốc trị chó trúng độc, bảo nó theo đến nhà lấy."
Một người chợt hỏi: "ngươi không bảo người ta đi vụиɠ ŧяộʍ hả? Sao còn cùng về nhà ngươi lấy thuốc?"
"Đó là nó thông minh, sợ ta biết nó lừa dối, nên đi lấy thuốc trước rồi đi gặp tên gian phu đó sau."
Mạnh Thiên Sở: Ngươi nói tiếp đi."
"Hôm đó người trong thôn đều đi ăn tiệc, không ai nhìn thấy chúng ta. Ta đưa nó về nhà, bảo nó vào trong chờ, nó nói đứng ở vườn được ra, ra vẻ trinh khiết liệt phụ, sợ ta định làm gì nó vậy. Ta liền vào nhà lấy cấy gậy, giấu sao lưng, đến gần nó, nhân lúc nó không phản ứng đập đầu nó. Nó chẳng ú ớ được tiếng nào, ngã xuống trước mặt ta."
Rất nhiều người nhíu mày, miệng hít hà như bị cái gì đập vào đầu vậy, biểu tình thống khổ.
Mạnh Thiên Sở: "Nhưng ngươi không cắt xác người chết ở nhà rồi đi quẳng ở cửa thôn, đúng không?"
"Ngươi làm sao biết?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Nhân vì người chết lưu ở trên người một thứ mà chỉ có quản trung ngươi mới có."
Mọi người xì xào bàn tán không hiểu hắn nói gì. Hắn bình tĩnh tiếp: "Ngươi kể tiếp đi, lát nữa ngươi sẽ biết đó là thứ gì."
Quản trung bán tín bán nghi nhìn hắn, không nhận ra chút gian trá nào, nhủ thầm không biết cái gì mà chỉ có quản trung ta mới có? Lão tiếp: "Ta đập nó té đất xong, sợ người phát hiện liền cõng nó tới ao làng. Ở giữa ao có cái chòi do ta xây dùng để đặt ngó sen. Ta chặt xác nó ra ở đó, sau đó dùng giỏ đựng mang đến bờ bên kia quẳng gần cửa thôn. Ta nói rồi, vậy thứ ta lưu lại trên người Ngọc Lan là thứ gì?"
Mọi người cùng nhìn Mạnh Thiên Sở, hắn cười đến cạnh quản trung chỉ sau lưng và hai vai của lão. Quản trung quay đầu nhìn, không thấy gì, những thôn dân đứng gần cũng hiếu kỳ chồm lại.
"Mạnh sư gia, sao chúng tôi chẳng thấy gì cả?"
Quản trung hừ lạnh: "Các ngươi bộ tưởng người của nha môn ai cũng liệu việc như thần, ai cũng là Bao Thanh Thiên hả? Lừa lọc ai mà không biếtt?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Chỉ có quản trung lừa lọc Diệp Trần, chứ ta thì không lừa ngươi, vì ngươi không xứng, ngươi tự trên người mang chứng cứ đến, còn cần ta lừa sao?"
Mọi người hỏi: "Chứng cứ? Nhưng Mạnh sư gia chưa đưa ra cái gì cả mà?"
Mạnh Thiên Sở hỏi:"Ngươi trước khi đến đây có ghé ao làng đúng không?"
Nói thừa, ta không đến đó thì đi đâu?"
Vương Dịch quát: "ngươi nói lời không hay nữa coi chừng bản bộ đầu vả miệng ngươi!" Y - .
Mạnh Thiên Sở cười bảo Vương Dịch lui lại:"Vậy thì đúng rồi, nhưng ta vì sao biết ngươi ghé ao làng vậy? Các ngươi nói nhìn không ra trên người lão có cái gì, nhân vì các người đã quen thứ đó quá rồi."
Thôn dân bước lại gần hỏi: "là cái gì?"
"Hoa phấn."
"Hoa phấn?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Ngày mồng năm ta nghe lý trưởng nói qua, trong thôn chỉ có quản trung là có cái ao lớn có trồng sen, không biết lý trưởng đại nhân còn nhớ không?"
Diệp Ninh kỳ thực không còn nhớ nữa, nhưng lúc này không dám nói không, vội gật đầu coi như thừa nhận.
Mạnh Thiên Sở tiếp: Sau đó ta quan sát kỹ, xác thật là đúng, và do quản trung sợ người ta trộm sen, đã nuôi một con chó rất dữ. Có một lần, ta cùng phu nhân trong nhà đến đứng gần ao, lão uy hϊếp nói không đi sẽ đuổi chó cắn. Do đó, ngoại trừ quản trung không ai có thể tiếp cận ao. Và vào mùa này hoa sen đang nở rộ, gió thổi cái là hoa phấn bay tung. Cái chòi lão dùng đặt ngó senn tự nhiên có nhiều phấn hoa hơn chỗ nào hết. Lão chặt xác Ngọc Lan tại đó, dĩ nhiên có dính không ít hoa phấn.
Lúc kiểm tra xác của Ngọc Lan chúng ta không xác định được dạng phấn đó là gì, sau phát hiện Trụ tử quá mẫn cảm với hoa sen, lúc đó còn có phấn hoa bám lên áo, tuy ít nhưng đã tạo sự liên tưởng. Chỉ có điều giữa chừng tự nhiên xảy ra chuyện Vượng Tài nên ta tạm gác lại chuyện cho tới hôm nay mới báo cho mọi người biết quản trung chính là hung thủ sát hại Ngọc Lan. Hơn nữa, ngươi lại là người triệu tập mọi người đến, nếu không mọi người sao có thể đến công đường này nghe quản trung ngươi kể chuyện gϊếŧ người chứ.
Mọi người nghe thế đầu gật gù. Quản trung không nói gì nữa, cúi gập đầu tuyệt vọng, miệng ứa ra nhiều nước dãi chảy lòng thòng trên miệng, ngực. Mạnh Thiên Sở thấy lão có vẻ điên cuồng, thấy hỏi
tiếp không có ý nghĩa gì nữa, bèn gọi Vương Dịch giải quản trung về. Lão phản kháng dữ dội, nhưng bị hai nha dịch áp giải đi.
Lúc này Trần và Mai nhi đã rời khỏi đó tự khi nào. Mạnh Thiên Sở đến cạnh Diệp Tĩnh và Diệp Ninh, nói cáo từ với họ. Mọi người đều vội đứng lên tống tiễn, mấy lão già đều lộ vẻ bội phục.
Diệp Ninh đưa Mạnh Thiên Sở ra khỏi từ đường, nói: "Thật thế sự nan lường, ai ngờ quản trung cả đời cổ hủ, không đọc sách gì thế mà miệng tối ngày luân lý đạo đức, để rồi cuối cùng là hung thủ gϊếŧ người độc ác.
Mạnh Thiên Sở chấp tay: "Lý trưởng đại nhân nói phải lắm, tại hạ cáo từ, không cần tiễn nữa."
....
Ở một đầu thôn, một nam một nữ đang chầm chậm đi dọc con đường làng. Trong lòng nam nhân có một em bé đang say ngủ, trán rịn mồ hôi, khóe miệng lộ nụ cười ngây thơ.
Nam nhân nhìn nữ nhân đi cạnh mình, định lên tiếng mấy lần lại thôi. Hai người cứ trầm mặc, khi sắp đến cửa nhà, nữ nhân đột nhiên đứng lại, người nam cũng đứng lại theo.
"Chàng có phải thấy ở rễ nhà họ Diệp là ủy khuất không?"
Nam nhân không đáp, chỉ lắc đầu.
"Thϊếp đối với chàng không tốt, chàng biết vì sao không?"
Nam nhân gật đầu. Nữ nhân hận thiếu điều tát cho nam nhân một chưởng, nhưng nhìn đứa bé ngủ say, nhịn được, trầm giọng hỏi: "Chàng không có miệng à?"
"Có."
"Vậy thϊếp hỏi chàng, chàng phải đáp."
Vâng"
Nữ nhân thấy nam nhân có vẻ sợ, thở dài đánh sượt, nói: "Chàng là nam nhân, không phải chuyện gì cũng nghe thϊếp, thuận tòng theo thϊếp, có biết không?"
"Biết"
"Chàng biết mà còn dạ dạ vâng vâng vậy, chàng thấy mình có chút nào giống nam nhân không?"
....
"Thϊếp đang hỏi chàng mà."
...
"Chàng không nói thì giao con đây cho thϊếp, cút về Trần gia, Diệp Mai tôi không cần người không biết có chí tiến thủ thế." Nói xong đưa tay ra định ẵm em bé.
Nam nhân lùi lại: "Trần ta là Diệp gia nàng dùng bạc mua về, cái này là nàng nói. Ta muốn học có công danh, nàng nói ta không có bản lĩnh đó. Ta muốn làm chuyện gì đó cho nha, nàng nói ta định chiếm đoạt tài sản của Diệp gia. Ta chỉ nói thêm một câu, nàng nhận định ta muốn lấy lòng ai đó. Nàng nhận định chồng mình như vậy, ta còn cách nào tiến thủ nữa đây?"
Nữ nhân ngẩn ra, sau đó cười, bước đến cạnh nam nhân, rút khăn tay ra lau mồ hôi choo y. Nam nhân rúng động, có kẻ được sủng ái mà kinh.
Nữ nhân trách: "Được rồi, chàng kỳ thật tốt lắm, sau này chàng muốn làm gì tôi không cản nữa. Xem ra tôi quá ích kỹ, ngay cả nam nhân của mình còn không tin thì tin ai bây giờ?"
"Phu nhân, có thật không?"
Nữ nhân gật đầu: "Thϊếp nói ra giữ lời, sau này chàng ở Diệp gia nói chuyện lớn một chút, chuyện nhà gì đó tham gia nhiều một chút, chứ đừng cứ theo vợ."
Nam nhân bộc phát hùng tâm tráng chí: "Vậy ta từ đây trao dồi đèn sách, tranh thủ tham gia thi hương, nàng thấy sao?"
Nữ nhân: "Chàng lại thế nữa rồi, sau này không cần hỏi ý thϊếp, phải có chủ kiến, biết chưa?"
Nam nhân gật đầu, nữ nhân nhìn đứa bé trong lòng nam nhân, lau mồ hôi cho nó, âu yếm nhìn chồng: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Nam nhân đi hai bước, đột nhiên do dự dừng lại, sắc mặt âm trầm. Nữ nhân thấy vậy cười: Có chuyện bỏ được nên bỏ, quên được thì nên quên đi, có phải không tướng công?"
Nam nhân hiểu ra, cười tươi, một tay ẵm con, một tay khoác vai vợ về nhà.
Lúc đó, hai chiếc xe ngựa của bọn Mạnh Thiên Sở cũng chậm rãi đi về huyện thành. Những người còn lại cưỡi ngựa, khí trời đã mát hơn, khiến mọi người thoải mái hẳn.
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi chung Mạnh Thiên SỞ trên một xe ngựa. Nàng hỏi: "Chuyện cây trâm bạc có phải là cái trâm tìm thấy ở nhà Ngọc Lan?"
"Có thể, ta cũng không rõ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nheo mắt: "Hi hi, còn muốn lừa muội? Muội biết huynh có lòng nhân hậu, không muốn vạch mặt người nhà của Tuyết nhi mà."
Mạnh Thiên Sở sờ đầu nàng: "Cái này nàng đoán sai rồi."
Đoán sai?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, rút một cây trâm ra xem, nói: "Kỳ thật nghe đại tiểu thư nhà họ diệp nói không khó để nhận ra cô ta đang bảo vệ cho chồng. Điều trọng yếu hơn thật ra là bảo vệ danh dự cho Diệp gia, vì nếu Trần bị khép tội gian phu, Diệp gia từ đây khó có chỗ đứng trong thôn. Ai mà lúc này quậy chồng ở từ đường thì là nữ nhân ngốc!"
"Thiên Sở, huynh nói coi Trần và Ngọc Lan có gian tình thật hay không?"
"Có trọng yếu không? Điều quan trọng hơn là, sau chuyện này Diệp Mai cần phải nhìn nhận sự đối xử của mình với chồng, nếu cô ta không thông cảm cho trượng phu, với con người của Trần ta thấy dù khó nhưng vẫn có thể sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài. Trần nếu cam tâm ở rễ, hắn nhất định biết sự mạo hiểm khi tiếp cận quả phụ, cái này vợ hắn nói đúng. Tuy chuyện cái trâm Diệp Mai giải thích hơi khiên cưỡng, nhưng dân ở đây thuần phác, và cũng biết Diệp Mai lấn át chồng suốt ngày, nên coi như qua. Và nữa, phong tục ở thôn này thật không hay, động cái là thương phong bại tục, Diệp Mai vừa khéo chụp lấy điểm này nên mới may mắn khiến quản trung khó cải, suýt bị ả ta làm cho nghẹn họng chết tươi. Chỉ có nàng đó nha, đừng có hứng thú với chuyện này quá rồi sau này lại quên, nghe chưa?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt: "Muội chỉ hiếu kỳ thôi, nếu mà thật thì án chiếu theo ý của dân ở đây, vợ của Trần nhất định sẽ không ra mặt bảo vệ hắn, nhưng nếu nói là không có..."
Mạnh Thiên Sở ngắt lời: "Đừng nghĩ nữa, nàng là nữ nhân, nàng nên hiểu tâm lý của nữ nhân, phải hay chăng thật ra chẳng quan hệ gì."
Mộ Dung Huýnh Tuyết suy nghĩ kỹ lời hắn, tâm lĩnh thần hồi, nhìn hắn cười, rồi vén rèm nhìn ra ngoài: "Trời vầy mà mưa thì hay quá, nóng quá rồi."
Cởi bớt chút đi thì mát chứ gì."
"Cái gì?"
Mạnh Thiên Sở phì cười, xua tay, đùa như vầy đối với Huýnh Tuyết là không nên, nàng khác với Ôn Nhu, rất chú ý điểm đó, hễ cái là giận.
Xe ngựa về tới nha môn, Vương Dịch giải người về nhà lao. Từ khi Ân Hạo Nhiên quậy đến giờ, việc gác phòng giam rất cẩn mật.
Lúc này chợt trời nổi sấm, Mạnh Thiên Sở cười: "Huýnh Tuyết là bán tiên, nói gì có đó, còn linh hơn cả Phi Yến."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười, nhìn về chân trời, thấy trời sắp mưa vội đi về nhà mình. Một nha dịch chọc ghẹo: "Cứ tưởng cô không về, nên đưa xe ngựa trực tiếp tới nha môn. Nếu biết vậy chúng tôi đưa cô về trước."
Mộ Dung Huýnh Tuyết trừng mắt: "Coi chừng ta cắt cái lưỡi của ngươi."
Mạnh Thiên Sở:"Hay là để ta đưa nàng về."
Bọn nha dịch cười òa. Mạnh Thiên Sở trừng mắt: "Ngày thường dung túng cho các ngươi quen rồi, không ngờ dám tùy ý như vậy với ta, coi chừng bổn sư gia nổi giận là chết cả đám đó."
Mộ Dung Huýnh Tuyết xua tay, vừa đi vừa nói: "Huynh về đi, dù sao cũng gần, để muội tự đi."
Mạnh Thiên Sở vẫn không yên tâm, liền bảo nha dịch hộ tống Mộ Dung Huýnh Tuyết về. Hai người thâm tình nhìn nhau rồi ai về nhà nấy.